|18|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung run rẩy, cậu nghi ngờ là anh cố ý, nhưng không có chứng cứ: "Ờ cũng được, tại tôi thấy tội ông không có bạn cùng phòng nên mới đồng ý thôi nha!"

Rút lấy một cái chìa khoá trên tay lớp phó một cách thô bạo, Kim Doyoung cố bình tĩnh bước đi, chỉ là bước chân xiêu vẹo đó thật khó để khiến người ta tin tưởng.

Đáng yêu quá mức~

*

Trong phòng kí túc xá, một chàng thiếu niên với hai cái tai thỏ trên đầu đang vừa xếp đồ vừa giận dữ.

Cậu rất nghi ngờ!!!

Rất nghi ngờ!!!

Lớp trưởng cao lãnh ít nói mọi khi đột nhiên biến thành một tên bất lịch sự. 

Đã vậy còn không ngừng trêu chọc bạn cùng bàn là cậu.

Kim Doyoung không thường xếp quần áo cho lắm. Đồ sắp bị cậu nhào cho ra bã, áo sơ mi đem theo cũng hơi nhăn luôn rồi.

Cậu tức giận ném cái áo đi.

Cái áo bé nhỏ đập vào tường, tưởng chừng không có gì. 

Nhưng cơn gió trong quá trình bay của nó đã khiến chiếc bình hoa trên tủ đầu giường rơi xuống.

Choảng!

Bể tan nát...

Được rồi...

Bây giờ hãy gọi cậu là thỏ lực điền!

*

Lúc Park Jeongwoo bước lên phòng, vừa mở cửa liền đập vào mắt chính là cảnh Kim Doyoung đang ngồi xổm dưới đất, trừng mắt với một cái bình hoa đã vỡ.

Trong bình cũng không biết đựng thứ gì, ngoài hoa văng đầy đất còn rơi không ít một vài mảnh đá đỏ, trông rất đẹp mắt.

Park Jeongwoo: "..."

"Có chuyện gì hả?" - Anh lên tiếng rồi bước đến gần cậu.

Trên đầu Kim Doyoung chính là một đôi tai thỏ trắng mềm, rũ xuống cho biết chủ nhân của nó đang rất ủ rũ.

"Làm bể rồi, sao bây giờ. Cô Jang sẽ giận không? Chắc là phải đền rồi, mấy cái đá này chắc là mắc tiền lắm."

Park Jeongwoo siết chặt hành lí trên tay, nhìn về phía cậu đầy sự kiềm chế: "Ngày mai rồi đền, cậu đi tắm rồi ngủ đi."

Park Jeongwoo để hành lí của mình lên chiếc giường đối diện, lấy ra một cái bọc. 

Anh cũng ngồi xổm xuống giống cậu, nhặt từng mảnh thủy tinh vỡ lên bỏ vào bọc.

Kim Doyoung theo bản năng cũng muốn giúp đỡ, dù gì thì cũng là cậu làm bể, để người ta dọn giúp mình cũng hơi ngại.

Chỉ là tay chưa kịp đụng đến đã bị chế ngự rồi quăng ra xa...

"Để tôi làm, cậu mau tắm đi."

Lỡ để cậu bị thương thì biết thế nào!

Cuối cùng cậu chỉ nhặt hai mảnh thủy tinh duy nhất xót lại, còn phải dưới sự giám sát của anh nữa.

Dọn dẹp xong thì cậu lập tức soạn đồ đi tắm. 

Buổi tối cô Jang còn dự định tụ tập các học sinh của lớp lại trò chuyện đêm khuya một chút, đi trễ chắc chắn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cô.

Park Jeongwoo chậm chạp soạn đồ của mình để vào ngăn tủ, chuyến đi của họ không dài không ngắn, để đồ trong vali thì chắc chắn sẽ có mùi. 

Quan trọng hơn hết, nhìn quần áo của cậu và quần áo của anh đặt cùng một chỗ, tim Park Jeongwoo cứ nhảy lên liên tục, giống như đồ đạc của anh đều nhiễm hơi thở của cậu.

Tự nhéo mình một cái, anh khắc chế bản thân không quay đầu về phía cửa phòng tắm nữa.

*

Kim Doyoung tắm không lâu, lúc ra ngoài cậu mang theo một chút hơi mức nóng bỏng, cả người thoải mái nhẹ nhàng như bước từ thiêng đường xuống.

Chỉ là hai lỗ tai ướt nhẹp rủ xuống hai bên, đôi mắt ướt át một màu đỏ càng thêm đẹp đẽ.

Da thịt trắng ngần lộ ra dưới chiếc quần short khiến người ta khó mà rời mắt được.

"Cậu định mặc như vậy xuống với lớp à?"

Kim Doyoung thoải mái bước ra ngoài thì liền nghe một câu hỏi đằng đằng sát khí như vậy.

"Giề? Đẹp mà, thoải mái nữa."

Trên quần có một dây kéo ẩn, bây giờ nó đã được mở ra, một cục đuôi thỏ trắng nõn nhỏ xíu lông xù lộ ra ngoài, khiến cho cổ họng anh khỏi nóng.

"Mặc quần dài vào, muỗi nhiều lắm."

Không dám nhìn nữa, nhìn nữa anh sẽ chết - Park Jeongwoo trong lòng thầm nhủ.

"Đợi chút đi rồi mặc, mặc giờ nóng lắm."

Cậu vẫn là thỏ thôi, mà thỏ thì mặc chi lắm quần áo chứ? Như vậy là thoải mái nhất.

Kim Doyoung từ nhỏ cũng được nuôi thả, cậu muốn làm gì thì làm, đã vậy còn rất cứng đầu. 

Kim Doyoung đi đến tủ quần áo đã được sắp xếp của mình lấy ra một hộp tăm bông, bắt đầu vệ sinh hai lỗ tai.

Chỉ là không biết có phải lực tay của cậu mạnh quá hay không mà chiếc tăm bông vừa mới lấy ra liền bị cậu bẽ gãy dễ dàng đến mức cậu không nhận ra.

Kim Doyoung: "..."

Thỏ lực điền, đành chịu thôi!

Cậu chết tâm cực kỳ.

Mà trong lòng Park Jeongwoo lại đang điên cuồng hét lên hai từ "đáng yêu", anh vừa thét vừa chửi chính bản thân mình biến thái, người ta còn chẳng để tâm gì mà...

Nhưng mà thật sự rất dễ thương~

Chết tiệt!

Yêu chết mất~!

*

Sau 7 giờ tối, cô Jang Ryul tập hợp các học sinh lại, ngồi giữa sảnh vào biệt thự, chuẩn bị chơi bài.

Nhưng mà đèn điện tự nhiên vụt tắt.

Việc này cũng không phải là chuyện hiếm có gì, căn biệt thự này là của mẹ chồng cô Jang mua cho cô, nằm trên núi thì đương nhiên là điện cũng chạy không tới.

Nếu không phải vì muốn tâm sự với thành viên trong lớp một chút thì cô đã không lặn lội lên tận trên này.

Ngược lại, các học sinh chẳng sợ hãi, còn hứng thú bừng bừng muốn kể chuyện ma cho nhau nghe.

"Đã từng có người kể lại rằng, từ rất lâu về trước, ngôi trường mà chúng ta đang học chính là một bệnh viện cũ được xây dựng trên một bãi đất hoang" - Mimi cất giọng kể, tiếng cô vốn ngọt ngào nay lại cố đè cho trầm xuống, có phần khiến người ta rợn người.

"Nói láo! Trường Daehwa rõ ràng là xây trên một công viên" - Jang Ryul lập tức phản bác lại.

"Gì vậy cô ơiiiiii!!!!"

"Tụi em đang kể chuyện mà."

Jang Ryul: "Phải thêm bớt vậy nó mới vui!"

Cô Jang giống như không hiểu được giới trẻ cho lắm. Cô cười rồi lắc đầu, ra hiệu cho Mimi kể tiếp.

"Hai bạn học nam tan học vào buổi tối, vốn là muốn về nhà ngay lập tức nhưng cứ đi mãi, đi mãi, lại chẳng thể tìm được lối ra, bất quá, hai người lại không tin vào câu chuyện huyền huyễn như vậy. Hai người lê bước chân đến trước phòng hiệu trưởng, muốn tìm chìa khoá trong đó mở lối đi khẩn cấp..."

Cô hít một hơi rồi nói tiếp.

"Phòng hiệu trưởng khá tối, bạn học nam gan dạ bước vào trước, bắt đầu mò mẫm trên bàn, trong hộc tủ. Cuối cùng tìm được, bạn nam ấy quay đầu lại, lại chẳng thấy bạn học đi cùng mình nữa. Cậu ta có hơi hốt hoảng nên kêu lớn tên bạn học sinh kia, nhưng chẳng có ai đáp lời..."

Park Jeongwoo nhìn cô Jang nở nụ cười hiền diệu, trong lòng không hiểu sao có cảm giác không được tốt cho lắm.

Cảm xúc mềm mại dán vào da thịt anh, vừa mát lại dễ chịu, lại vừa thơm tho nhẵn nhụi. 

Park Jeongwoo quay đầu nhìn. 

Kim Doyoung đang cà lơ phất phơ đang dựa vào người mình, xem mặt như chẳng sợ hãi chút nào, mà giống như là đang lười biếng.

Anh khẽ cười, vốn còn định sẽ nắm lấy tay cậu an ủi, ôm ôm để cậu khỏi sợ này nọ, thế mà người này lại chẳng sợ chút nào, giống như con lười bám lên người anh.

Đúng thật là Kim Doyoung không sợ. 

Từ nhỏ ba Jihan đã kể cho cậu không biết bao nhiêu là câu chuyện huyền bí, lúc đó cậu không sợ, đã vậy còn rất hứng thú khiến cho ba Sangbae mất hứng, muốn nhìn thấy cậu sợ hãi chạy về phía mình cũng chẳng được.

Ngược lại, thứ cậu đang cực kỳ chú ý bây giờ chính là cái mùi trên người lớp trưởng đây này.

Mùi thơm bây giờ còn ngọt ngào hơn mọi lần, kể từ khi bước ra ngoài phòng tắm đã thơm đến mức bức người, khiến cậu không nhịn được mà dán vào.

Thoải mái a...

Nhìn về phía Maeng Jinhee, cô nàng mặc đồ ngủ bộ màu hồng nhạt, không làm da cô sạm đi mà còn làm nổi bật nước da trắng sáng tự nhiên.

Đôi môi hồng đỏ, căng mọng dính hơi bóng bẩy, chắc là có thoa son dưỡng lên đó.

Thật sự rất đẹp!

Nhìn lại lớp trưởng của mình, môi dù không dày lắm, còn hơi thiếu sắc một chút nhưng lại mang theo nét gợi cảm của phái mạnh nên có.

Cũng thật là đẹp, còn có thể đẹp hơn cả cô nàng kia.

*

Độ kể khoảng mấy câu chuyện nữa, các bạn học từ từ chuyền kể những chuyện cổ sang tâm sự chuyện trong nhà, chuyện thầm kín của mình.

Bạn học nào đó đã từng lấy cắp bút màu của bạn học nào đó, bây giờ chân thành xin lỗi.

Hay là một nam sinh thích thầm nữ sinh kia, bây giờ mới có dịp thổ lộ. Chỉ là không còn thích người nọ nữa, nói ra là không muốn giữ mối tình cũ trong lòng.

Kim Doyoung cảm thấy sợ với những câu chuyện thương tâm của các bạn học, chuyện mình là một con yêu tinh thỏ cũng không đáng nhắc đến chút nào.

Jang Ryul cầm tách trà, để lên môi nhấp một ngụm: "Kể nhiều rồi, bây giờ đến cô kể nha, nghe không?"

Mimi che miệng làm ra bộ dạng kinh ngạc.

Mimi cũng không phải làm lố, chỉ là cái ấn tượng mà cô Jang này dành cho người khác chính là uy nghiêm, cường nữ nhân, không phải người sẽ đi tâm sự, khóc than chuyện của mình ra bên ngoài.

Cậu bạn Ji Hayong bật dậy, nhìn về phía cô: "Sếp à! Có phải là cô nhìn trúng chỗ tốt của em, muốn thu em làm con nuôi hay không?"

Cả lớp cười phá lên.

Tiếng cười của thiếu niên có thể linh động cả một toà thành, nay lại phá lệ vui vẻ hơn nữa. Chỉ là không khó nghe, căng tràn nhựa sống.

Jang Ryul cũng cười. 

Rồi cô lại thở dài...

"Sếp Jang, làm một ly đi cô."

Kim Doyoung không biết từ lúc nào đã rời khỏi người Park Jeongwoo, đến bên cô Jang, vỗ vỗ vào vai cô, đưa đến trước mặt có một lon bò cụng đã khui sẵn.

Jang Ryul cầm lấy, uống một hớp.

Dưới ánh mắt của toàn bộ học sinh trong lớp, cô từ từ cất lời: "Cô sắp phải đi rồi mấy đứa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro