|17|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Doyoung ngủ rất ngon, đôi mắt to tròn nhắm lại rất ngoan ngoãn, trông như đang mơ một giấc mơ thật đẹp.

Chỉ là trái ngược với tâm trạng của cậu, Mimi sắp bị cậu làm cho tức chết.

Cô giơ máy ảnh về phía hai người ở hàng ghế của lớp trưởng, chụp một tấm rồi gửi vào một nhóm chat, kèm theo tin nhắn.

[Mimimimi: Chết tiệt con tiểu trà xanh! Cứ như vậy thì nam thần phải làm sao đây??!!]

Tiếp theo đó là hàng loạt các tin nhắn khác trồi lên như mụn, nhanh đến mức Mimi cũng chẳng đọc kịp.

[Đại tiểu thư: Tiếng tăm của nhỏ kia ở bên Daegyum hình như cũng không tốt lắm, có khi nào định cua lớp trưởng để bù đắp hình tượng không? Thế này thì Dobby của tụi mình phải làm sao?!!]

[Sữa chua bé nhỏ: a a a a...! Nhỏ kia là ai? Muốn quyến rũ nam thần hả?!!]

[Hạt đào: Chết tiệt! Lớp trưởng à! Còn không mau đẩy nhỏ ra! Nó sắp dán lên người cậu luôn rồi kìa!]

[...]

Nhóm chat này là do Mimi lập ra sau khi ngửi thấy mùi couple trong lớp mình. Couple lần này chính là lớp trưởng được mọi người tán thưởng là nam thần của khối, và một tiểu bạch thỏ không chịu học hành đàng hoàng.

Park Jeongwoo học chung với cậu một năm, cũng đúng một năm luôn luôn để tâm đến người ta.

Năm lớp 10 Mimi là bạn cùng bàn với Kim Doyoung. Sau khi kết thúc năm lớp 10, Mimi còn để ý được lớp trưởng ưu tú vậy mà nguyên cả một năm học quay lại đằng sau nhìn người ta tận 1056 lần, liếc cô 523 lần, nhìn Kim Doyoung rồi đỏ mặt 742 lần. Thật sự ngoài sức tưởng tượng!

Thế là couple Woo-Do ra đời.

Lại vào buổi tối hôm tiệc giáng sinh, cô hứng thú bừng bừng nhìn về phía Park Jeongwoo không chớp mắt. Mimi cũng là người của chương trình hôm đó, cô vô tình nghe được một chuyện động trời từ cuộc đối thoại của đàn chị Joohyun và nam thần.

Đàn chị giống như sốt ruột kêu lớp trưởng đi tỏ tình, lớp trưởng lại cứ ù lì như tên ngốc khiến cô không có kẹo ăn.

Vì vậy phải tìm một ít đường từ trong cà phê thôi.

Máy quay của cô không một khắc nào rời khỏi hai người này. Sau đó thì cũng vô tình quay được một cảnh có thể nói là cục đường đè gần chết cô.

Không phải là lớp trưởng và tiểu bạch thỏ đi cùng nhau, cũng chẳng phải là tiểu bạch thỏ mặc áo của lớp trưởng.

Mà là lớp trưởng nhân cơ hội tắt đèn để đề người ta lên hàng rào mà hôn!!

Quay được đoạn này trong trời tối đen như vậy cũng phải nhờ chiếc máy quay hơi chục củ của mình.

Tua đi tua lại xem mà thật sự không chán!

Lớp trưởng bá đạo đè người ta ra hôn, cả gương mặt đỏ lựng, đôi mắt say mê.

Tiểu bạch thỏ đáng thương ngơ ngác đón nhận, thậm chí còn có xu hướng bị cuốn theo.

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!!!

Tiểu bạch thỏ ngu ngốc!

Mau! Đừng nhìn cái người kia nữa, quay về với nam thần đẹp trai thân yêu đi mà!

Cô không muốn tìm một viên đường nhỏ xíu trong ly cà phê đắng nghét nữa.

*

Ở một bên khác, Park Jeongwoo cũng đang chăm chú vào điện thoại của mình.

Trên màn ảnh chính là anh cũng với Maeng Jinhee đang ngồi cùng với nhau.

Maeng Jinhee bị các bạn trong lớp học bôi đen thui, không biết còn tưởng cô chính là từ châu phi bước ra.

[Đậu xanh không ngon: Lớp trưởng sao còn không mau bắt lấy người ta nữa...]

Anh nhìn tin nhắn này trong nhóm chat cảm thấy hơi chua chát.

Đâu phải không muốn bắt lấy người, là người vô tâm vô phế không để ý đến mình đó thôi.

*

Chiếc xe cập bến, Jang Ryul bước xuống trước rồi hướng dẫn các bạn học bước xuống luôn.

Kim Doyoung và Ji Hayong không thể ở nổi trên xe nữa, lập tức bước xuống ngay sau khó Jang Ryul bước ra ngoài.

"Oẹ! Oẹ! Mẹ nó...! Oẹ..."

Ji Hayong nôn đến độ choáng váng hết cả đầu óc.

Seol Jun bất lực xa lánh cậu ta một cách kín đáo nhất nhưng mà cậu bạn Ji Hayong này lại dường như chẳng biết, xích đi chút nào thì cậu ta nhích lại chỗ đó để dựa.

"A! Kim Doyoung!" - Seol Jun nhanh trí bắt lấy cậu, như được thấy ánh sáng của đời mình

Kim Doyoung cầm một trái quýt đi đến, Ji Hayong chộp lấy nó như bé cún chộp lấy cục thịt, điên cuồng hít hà.

"Giữ hình tượng đi người anh em" - Kim Doyoung nhìn cậu chàng cảm thán.

"Mày nhìn kìa, đến con gái còn không nôn dữ như mày đâu" - Seol Jun vịn lấy tay cậu ta, kéo lên băng ghế ngồi cho hẳn hoi.

Kim Doyoung không còn chỗ ngồi nữa, cậu đứng, chán nản bấm điện thoại một chút, bỗng dưng một sức nặng khiến cậu chú ý ghé ở bên vai.

Hương thơm cỏ timothy thơm ngát phát vào mũi.

"A!..Đệt nó! Lớp trưởng, biết giật mình không cha?!!"

Kim Doyoung đột ngột quay đầu, thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của anh, cả người cậu gần như chết đứng.

Cậu không thể không ngừng nghĩ tới bộ lông mi dài của anh được.

Quái vật lông mi.

Đáng sợ!

Trái ngược với cậu, Park Jeongwoo làm như không nghe thấy, nhìn kĩ sẽ thấy gương mặt của anh hơi xanh xao, cả người vô lực.

Anh bước đến gần cậu, dựa đầu vào vai cậu: "Cậu còn quýt không?"

Giọng anh khàn đến cực độ, rót vào tai cậu khiến hai lỗ tai tê lên rần rần, gương mặt hơi nóng bỏng.

"Hết, hết rồi" - Cậu lắp bắp đáp lại.

Cả người gấp gáp muốn tách ra khỏi anh.

Kim Doyoung có cảm thấy trên đầu hơi ngứa.

"Cho tôi dựa một chút" - Park Jeongwoo đáp lại, thản nhiên dựa vào cậu gần hơn nữa.

Mùi hương trên người cậu khiến anh rất thích.

Mà bên này, Nam Dawon spam tin nhắn đến sắp điên rồi. Khác với thái độ chán ghét lúc nảy, bây giờ cô chỉ hận không thể nhếch mép lên tận trời.

Lúc nãy cô nhìn thấy...

LỚP TRƯỞNG KHÔNG HỀ SAY XE CHÚT NÀO!!!

Thậm chí còn tỉnh táo đến mức lấy ra một bộ đề để giải!

Vậy giờ giờ là cái gì? Là cái gì?!!!

Là tình yêu đó! Lớp trưởng đã nghe thấy lời van xin của nhóm chat couple Woo-Do rồi!

Tới đi lớp trưởng!

Kim Doyoung không còn cách, cậu đã đem hết tất cả những gì mình có cho Ji Hayong rồi.

Chai dầu gió còn bị cậu ta đặt lên mũi ngửi, nếu mà đem cái này cho lớp trưởng thì dơ lắm.

Mà cứ để anh dựa vào như vậy thì cậu chết chắc.

"Lớp trưởng...tôi ngứa..." - Cậu thì thầm.

Hai tai trên đầu cậu cứ râm ran lên khó chịu.

Gương mặt cậu kề sát đến mặt anh, gần như là sắp chạm vào.

Park Jeongwoo có thể thấy được mắt cậu, từ màu đen tuyền hơi chuyển sang đỏ.

Anh cười khẽ.

Park Jeongwoo lấy tay mình vòng ra sau lưng cậu, nắm cái nón của chiếc áo, đội lên đầu cho cậu.

"A..."

Kim Doyoung giật mình: "Cảm ơn, khoan, đệt nó, đều tại cậu hết, xê ra!"

"Tôi say xe rồi, cho dựa chút."

"Không cho! Đứng đắn lên nào lớp trưởng!"

"Không được, tôi mệt."

"Mệt cũng phải đàng hoàng vào! Cậu là bộ mặt lớp mình đó."

Nam Dawon nhìn mà không chớp mắt.

Couple cô đu sắp cập bến rồi!!

*

"Đây là nhà của cô, hôm nay đãi các em một bữa, có mười mấy phòng gì đó, hai em ngủ chung một phòng." - Jang Ryul thản nhiên nói.

Trước mặt chính là 30 mươi học sinh cùng nhau há mồm nhìn về cái mà cô gọi là "nhà" - Một căn biệt thự lớn cực kỳ, nguy nga, tráng lệ giống như chỉ dành cho quý tộc.

"Sếp Jang! Cô có nhận con nuôi không?" - Ji Hayong giống như chưa có vụ việc say xe nào xảy ra, hét lên với cô.

"Cô không cần một đứa con làm bài môn tiếng Anh 1 điểm rưỡi đâu, thi giữa kỳ sắp tới lên được chín mấy thì cô suy nghĩ lại."

Cả lớp cười phá lên.

Thiếu niên mười 17 tuổi cùng nhau cười rộ lên thật đẹp, như nhựa sống căng tràn.

"Mày ở với tao đi." - Seol Jun thản nhiên khoác vai với Kim Doyoung, đưa ra lời đề nghị.

Với tình trạng bây giờ của cậu, tuyệt đối không thể nào ở chung phòng với mấy tên choai choai này được.

Kim Doyoung đẩy tay cậu ta xuống: "Xin lỗi anh bạn, lựa chọn của tao chính là lớp trưởng đẹp trai, mày hả? Xem ra không thể được rồi."

Ji Hayong nhìn cậu, hốt hoảng: "Mày, mày muốn thêm lớp trưởng đứng đắn đó vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn của tụi mình sao? Không được! Tao không phục! Cậu ta phải thông qua mấy bài kiểm tra của tao."

Mà bên đây Park Jeongwoo không hề biết mình sắp phải gia nhập vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn, chỉ lo phân phát chìa khoá cho mỗi học sinh.

Anh không hoảng loạn tìm bạn cùng phòng của mình.

Anh biết, chắc chắn người muốn tới sẽ tới, và cậu chắc chắn tới.

"Lớp trưởng!" - Kim Doyoung từ xa gọi.

Thấy chưa, tới rồi kìa!

Seol Jun và Ji Hayong thản nhiên bước ra từ sau lưng cậu, lấy hết chìa khoá trên tay anh đem đưa cho lớp phó.

Seol Jun: "Tại sao hiệu trưởng có biệt danh là hột vịt lộn?"

Park Jeongwoo: "Trong lúc tiệc chào mừng tết 4 năm trước thầy bị táo bón vì ăn quá nhiều hột vịt lộn, không thể phát biểu"

Ji Hayong: "Tại sao nhà vệ sinh ở hành lang của khối 10 luôn đóng cửa?"

Park Jeongwoo: "Học sinh lớp 12 cố tình phá nó để học sinh lớp 10 đi nhà vệ sinh hành lang khối 12, tìm kiếm chút niềm vui trước thi đại học ấy."

Seol Jun: "Vậy tại sao phòng thí nghiệm vật lý ở khối 12 lại không được sử dụng?"

Park Jeongwoo: "Vì giáo viên dạy toán ghét vật lý, cố tình không đóng cửa để tới giờ hoàng đạo tự làm đổ dụng cụ thực hành."

i Hayong: "Tốt lắm! Chúc mừng cậu lớp trưởng, Park Jeongwoo, bây giờ học sinh đứng đắn như cậu đã được gia nhập vào hội các chàng trai thiếu đứng đắn!"

"Ya hú!"

Seol Jun cầm một nhúm lá cây thả lên đầu Park Jeongwoo.

Park Jeongwoo: "..."

Seol Jun: "Đãi ngộ của cậu chính là được phép cho bọn tôi chép bài hết năm lớp 12!"

Ji Hayong: "Không bao giờ cần chờ nhà vệ sinh! Tụi này sẽ luôn giành cho cậu."

Park Jeongwoo: "..."

Mấy cái đãi ngộ này...anh hình như không cần thì phải. Cái đầu tiên thậm chí còn chẳng phải đãi ngộ.

"Bọn này! Đi ga!!!"

Kim Doyoung ngượng hết chỗ nói. Cậu với Park Jeongwoo vẫn chưa được xem là thân thiết đến mức có thể gia nhập vào nhóm các chàng trai thiếu đứng đắn đâu!

"Chuyện gì vậy?" - Park Jeongwoo hỏi cậu.

"Không có gì đâu" - Kim Doyoung đáp.

"Thật à?" - Anh hỏi lại. Gương mặt đẹp trai kề sát cậu.

"Thật! Chứ muốn gì?!!" - Cậu thẹn quá hoá giận, gầm lên một tiếng.

Park Jeongwoo cười khẽ.

Anh thản nhiên đáp: "Muốn ở cùng phòng với cậu, được không hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro