|16|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đi dã ngoại, Kim Doyoung gần như dọn hết đồ đạc trong phòng của mình.

Cậu đơn giản là sợ đủ thứ, ví dụ như sợ lạnh nè, sợ tối, sợ muỗi, sợ côn trùng cắn. Thế là đành đem theo một đống đồ, chỉ là cậu xếp rất gọn gàng vào va li nên nhìn không ra dấu vết lộn xộn nào.

"Ba đưa con đến trường nhé?" - Ok Jihan hỏi, ông vừa nói vừa choàng khăn lên cổ cậu, trùm không để cho một hơi lạnh nào tràn vào.

Lần trước là ông sai sót để cho đứa nhỏ kia biết được bí mật của con mình, cũng may thằng nhóc kia dễ nói chuyện. 

Lần này nhất quyết phải giành lại lòng tin cũng như sự yêu thương của con mình lần nữa.

"Dạ thôi, Park Jeongwoo đến đón con rồi, ba ở nhà đi, bên ngoài lạnh."

Ok Jihan đông cứng, cảm giác sự đe dọa mất đi con trai đang đến rất gần.

Lúc Kim Doyoung xách va li ra trước cửa nhà cũng vừa đúng lúc Park Jeongwoo tới.

Anh lái một chiếc Mercedes mini màu đen tuyền, chỉ là trông thiết kế rất bắt mắt, tinh xảo, chắc chắn không phải là xe hạng thường, đây phải là xe hạng sang đắt tiền nhất.

Park Jeongwoo không diện đồng phục trắng xanh nữa, anh khoác lên chiếc áo len cổ lọ ấm áp, quần thun đen đơn giản, bên ngoài là chiếc áo khác dài màu đen cùng lại với quần.

Phải nói, trông rất là soái!

"Lớp trưởng, ông chắc là có bằng lái rồi nhỉ?"

Vấn đề này cậu đã hỏi qua mấy lần trên khung chat điện thoại rồi, nhưng vẫn cứ hỏi lần nữa đi, cho nó chắc.

Park Jeongwoo cười, khi anh cười tươi như vậy, đôi mắt cong lên như vành trăng nhỏ. 

Anh lấy ra một tấm thẻ nhỏ trong túi, là bằng lái xe hơi được bọc kín rất đàng hoàng: "Đã có bằng rồi, đừng lo."

Kim Doyoung bọc một thân tròn quay, trắng trẻo, chẳng khác gì con thỏ có bộ lông dày quá khổ hết. 

Park Jeongwoo cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu.

Khiến anh yêu gần chết mất!

Trong xe đã được bật sẵn máy sưởi ấm áp, Kim Doyoung cởi khăn quàng cổ và áo khoác của mình ra. 

Thật bất ngờ, cậu cũng mặc một chiếc áo cổ lọ khá giống anh, Park Jeongwoo mặc màu xám, còn cậu thì mặc màu trắng.

Áo cổ lọ ôm vào phần cổ mảnh mai của cậu, hầu kết nửa che nửa lộ càng gợi cảm.

"Có muốn uống sữa không?"

Park Jeongwoo không biết lấy đâu ra một hộp sữa nhỏ cỡ bàn tay, đã được ghim ống hút sẵn, đưa đến trước mặt cậu.

Đã khui sẵn như vậy, người ta còn mời mình, nếu không uống cũng thật là thất lễ!

Kim Doyoung nhận lấy, cảm ơn một tiếng rồi cúi đầu uống hộp sữa. 

Xe cũng bắt đầu lăn bánh.

Bên này, Seol Jun đang đứng ở lề đường, mũi cậu chàng đỏ hết lên vì lạnh. 

Thấy cậu bạn của mình đứng ngoài đường đợi xe buýt, Kim Doyoung động lòng: "Lớp trưởng, thêm một người có được không?" 

Cậu đưa ra yêu cầu, ánh mắt hướng về anh, cái miệng còn đang chúm chím hút sữa, trông khá giống làm nũng.

Park Jeongwoo cũng nhìn thấy Seol Jun, mà Kim Doyoung và Seol Jun là bạn thân, anh cũng không thể mở miệng từ chối, sẽ gây ra ấn tượng xấu với cậu nên đành dừng xe lại.

Cậu bạn Seol Jun thấy xe dừng lại trước mặt mình thì hơi bất ngờ. 

Đến khi cửa kính để hạ xuống thì thấy nhóc họ Kim bạn thân mình còn tài xế là lớp trưởng của lớp họ.

Lớp trưởng Park siêu đẹp trai của lớp 11-5 hôm nay thậm chí còn soái hơn thường ngày.

"Lên xe đi."

Cậu chàng vui mừng như được mùa, không tiếc lời mà khen Park Jeongwoo đáo để: "Lớp trưởng đúng là lớp trưởng tốt nhất! Yêu anh quá đi thôi! Trời vãi...mày cũng quá giang lớp trưởng nữa à?"

Seol Jun vừa gặp Kim Doyoung, giống như được trở về với vòng tay của mẹ., vui vẻ mà cười nói cả nửa quãng đường.

"Mày thấy không?" - Seol Jun chỉ về một căn nhà trông khá khang trang ngoài cửa sổ xe.

"Thấy, thì sao?" - Kim Doyoung ngơ ngác.

"Nhà của nhỏ chị họ thằng Ji Hayong, Maeng Jinhee đó, ngày nào cũng đưa trà sữa mà không biết nhà người ta à?"

Kim Doyoung nghe xong thì lập tức nhìn về phía bên đó kĩ càng hơn. Chỉ thấy đâu đó chính là một cặp chân dài bước ra. 

Maeng Jinhee mặc một bộ đồ màu xanh biển, tóc dài tết thành hai bím khá đáng yêu.

Xe vụt một cái khiến hai người phía sau theo quán tính mà ngã ra phía trước.

Seol Jun khó hiểu: "Sao vậy lớp trưởng?"

"Đạp hụt." [ =))))))) ]

Tất nhiên, hai cậu bạn ngồi sau sẽ không vì điều này mà này nghi ngờ tấm bằng lái của lớp trưởng lớp mình đâu. Chắc chắn là Không! Hề!

"Cậu lái xe cẩn thận nhé!" - Kim Doyoung cũng hơi sợ, nhắc nhở.

"Ừm" - Lớp trưởng rất trí kỉ mà đáp lại.

*

Ba người đã đến bãi đất trống gần trường. 

Vị trí cắm trại trên ngọn núi Seoraksan (nơi dã ngoại) thì không gần, mà chủ nhiệm Jang Ryul không đồng ý cho học sinh đi riêng lẻ, cô muốn các em học sinh phải cùng đi chung một chuyến xe mà cô đã thuê.

Seol Jun cùng Kim Doyoung xuống xe còn Park Jeongwoo đi tìm chỗ gửi.

Hai người cùng lội lại chỗ bến xe. 

Đã có khá nhiều học sinh đứng đó, liếc sơ ngang thì có cả học sinh cả lớp đều tụ tập đông đủ cả.

"Kim Doyoung, Junnie! Bên này!" - Ji Hayong vẫy vẫy tay.

"Ai con mày?!" - Seol Jun nhào lại, lăn lộn cùng cậu chàng.

Ji Hayong cười lớn, cố thoát khỏi vòng tay cậu ta rồi gõ lên người cậu.

"Chị tao cũng đi đó" - Cậu ta chỉ chỉ về phía bên kia.

Kim Doyoung nhìn theo hướng đó.

Chị họ của Ji Hayong aka crush của thỏ trắng Kim Doyoung - Maeng Jinhee - đang đứng cạnh Mimi, dù Mimi rất xinh đẹp nhưng lại không làm cô bị lưu mờ chút nào.

Cô nàng biết lớp 11-5 sẽ đi dã ngoại, liền vui vẻ bám theo Jang Ryul xin đi theo, cô Jang Ryul luôn yêu chiều học trò nên cũng đồng ý.

Mái tóc hai bím rủ xuống bên cái, chiếc áo màu xanh biển nhạt càng khiến làn da của cô nàng trắng trẻo hơn.

Kim Doyoung đứng hình, ánh nhìn về phía đó hơi cứng ngắc.

"A, Kim Doyoung!" - Maeng Jinhee nhìn thấy cậu, chạy bước nhỏ tới.

Kim Doyoung: "À? Chuyện gì vậy?"

Cô nàng liếc qua lại, rồi hỏi: "Park Jeongwoo đâu, không đi với cậu sao?"

"Cậu...cậu ấy đang tìm chỗ đậu xe, cậu... có gì hông?"

"Cậu tìm cậu ấy giúp mình nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu ấy á."

Kim Doyoung ngáo ngơ.

Nữ thần đang nhờ vã cậu! Đang nhờ vã cậu!!!

Park Jeongwoo vừa tìm được chỗ gửi xe, liền xách va li tìm lớp của mình. 

Chỉ là chưa kịp đi tìm, đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy về phía anh, khoé mắt hơi đỏ, không biết là vì lạnh hay vì bị uất ức nữa. 

Đáng yêu đến chết người~

Kim Doyoung nắm lấy tay anh, kéo anh chạy vào trong đám người.

Park Jeongwoo thậm chí còn không hỏi đi đâu, chỉ biết nhìn về tấm lưng gầy gò của cậu mà ngây ngốc, giống như bị điểm huyệt, ngáo ngáo ngơ ngơ.

"Đây này! Lớp trưởng lớp tôi nè."

Kim Doyoung ưỡn ngực lên, không khỏi cảm thấy mình thật là nhanh nhẹn, cũng cực kỳ tự hào khi hoàn thành được mong muốn của cô nàng.

Park Jeongwoo nhìn về phía người đứng đối diện với cậu, một đoạn kí ức kéo về khiến anh cực kỳ bực bội, ánh mắt như viên đạn chằm chằm vào cô. 

Maeng Jinhee đương nhiên không biết chuyện gì, thấy anh nhìn mình thì liền nở nụ cười với anh.

Đáy mắt anh trầm xuống một cái thật rõ ràng, nhưng cũng chỉ trong phút chốc liền điều chỉnh lại, nở một nụ cười nhẹ như đáp lại.

"Cảm ơn cậu nha." Maeng Jinhee nói với cậu, sao đó bẽn lẽn nắm lấy một góc áo của Park Jeongwoo, "Tôi...tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Không biết từ lúc nào Kim Doyoung đã bị bỏ lại một mình, cậu nhìn theo hướng hai người rời đi. Tự nhiên cảm thấy giác sai sai, nhưng lại chẳng biết sai ở chỗ nào hết.

"Các em học sinh lớp 11-5."

Jang Ryul mặc một chiếc áo đỏ, quần tây đen bình thường, vừa thoải mái vừa nghiêm nghị, trông không khác ngày thường là mấy.

Một vài học sinh đến trêu ghẹo cô, cô cũng cười đáp lại, hiển nhiên là rất thân thiện với học sinh của mình.

Vậy mà không hiểu sao cô lại luôn dùng thái độ cứng rắn với Kim Doyoung.

Học sinh tập trung lại bước lên xe mà cô Jang đã thuê.

Kim Doyoung không có ý kiến về chỗ ngồi của mình cho lắm, hiển nhiên bị Seol Jun nắm lấy, kéo về chỗ cậu ta.

"Mày ngồi ở đây, tao không muốn ngồi với thằng kia đâu!"

"Ai là thằng kia! Tao cắn mày bây giờ." - Ji Hayong ngồi sau hai người họ, hét lên, vừa cười vừa đánh lên vai Seol Jun.

Cậu chàng Seol Jun này cứng người một chút rồi cười rộ lên như chưa có chuyện gì. 

Kim Doyoung ngồi xuống, sau đó mới thấy lớp trưởng cùng với Maeng Jinhee bước lên. Cô nàng cười rất tươi, bàn tay nắm lấy một góc áo của anh.

Park Jeongwoo lại chẳng có biểu cảm nào, nhưng mà mày hơi chau lại, cho biết chủ nhân của nó không mấy vui vẻ.

"Noona! Ngồi đây nhé." - Ji Hayong vẫn ngồi một mình, cậu ta chỉ vào chỗ còn trống của mình rồi mời mọc.

Chỉ là Maeng Jinhee lưỡng lự, nhìn chỗ trống bên cạnh Park Jeongwoo, rồi lại nhìn em mình. Cuối cùng lại dứt khoác bước về chỗ Park Jeongwoo không suy nghĩ.

Kim Doyoung hơi nghiêng đầu thắc mắc, thấy khó hiểu cực kỳ.

Ngay sau đó Ji Hayong lại chau mày nhìn cậu, bàn tay thoát lia lịa gõ trên bàn phím.

[Ji Hayong: Đcmm! Mày còn không lo giành người lại, thấy bả đi xà nẹo theo lớp trưởng quài không hả?]

[Dobby Kim: Rồi sao? Không được hả?]

[Ji Hayong: Trời ơi đồ ngu! Lớp trưởng ưu tú như vậy, danh vang xa như vậy, chị tao có thể không để ý đến người ta sao?]

[Ji Hayong: Tao thấy bả cứ kè kè lớp trưởng là nghi rồi! Mày không nghĩ là bả thích lớp trưởng à? Nếu bả thích lớp trưởng thì không phải mày chết chắc sao?!!]

[Dobby Kim: Gì? Không thể nào?]

[Dobby Kim: Lớp trưởng đâu phải người như vậy chứ?]

[Ji Hayong: Đồ ngu! Lớp trưởng không như vậy nhưng bả thì là người như vậy đó!]

"Ọe..."

Nhắn xong tin nhắn này gửi đi, Ji Hayong đột ngột thấy xe chuyển động, cơn buồn nôn tràn lên tận cổ, không một chút sức lực. Seol Jun thản nhiên lấy ra một cái vỏ quýt rồi ném về phía sau.

Còn thỏ con Doyoung lúc này thì lại đang không ngừng suy nghĩ.

Maeng Jinhee thích lớp trưởng sao?

Quay đầu về phía sau, chỉ thấy nàng đang chơi điện thoại, thấy cái gì hay liền đưa cho Park Jeongwoo xem chút.

Park Jeongwoo đương nhiên không thích. 

Mùi hương trên người cô nàng này nồng nặc sắp nghẹt đường thở của anh rồi. Tuỳ ý đẩy cô ra xa một cách tự nhiên, anh dựa đầu vào cửa sổ.

Cậu... ghen không nhỉ?

Điên thật...

Không thích mình thì ghen làm gì?

"Đcmm! Lớp trưởng làm đéo gì vậy?"

Mimi thật sự không thể nhìn được nữa, nghiêng nghiêng đầu than phiền với bạn thân của mình - Nam Dawon.

"Cái bạn học kia cũng thật là trà xanh ghê, tao cảm thấy lớp trưởng đã rất giữ khoảng cách với nhỏ mà nhỏ cứ sáp lại quài." Nam Dawon cũng bực bội đáp lời, sau đó nhìn về phía chàng trai đang liên tục quay đầu lại nhìn về hàng phía sau: "À há... mày mau nhìn Dobby kìa."

Mimi nhìn Kim Doyoung, sau đó lắc đầu với cô: "Có khi cậu ta đang lo cho đối tượng của mình bị lớp trưởng cướp mất thì có, người như vậy... Chậc chậc, không nhìn ra tâm ý của lớp trưởng hay sao chứ."

Hai nàng nhìn về phía nhau, đồng thời lắc lắc đầu.

Gió thổi bên ngoài ùa vào cửa kính. Cậu cảm thấy khá là buồn ngủ, hai mắt cứ híp lại với nhau, không chống đỡ nổi, đầu cậu hơi dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại.

Seol Jun và Ji Hayong nhìn về phía cậu, rồi lại nhìn nhau một chút, cuối cùng lại thở dài.

Đúng là ngốc lại hoàn ngốc mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro