|15|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phất cái đã cận Tết.

Trường Daehwa là trường lớn, cũng được xem như trọng điểm thành phố. Trường chuyên tổ chức các hoạt ngoại khoá để học sinh vui chơi, phát triển kĩ năng giao tiếp cần thiết, quan trọng hơn là thư giãn sau một thời gian học tập căng thẳng.

Jang Ryul đứng trên bục giảng, cô thông báo một vài hoạt động tới của trường.

"Tập thể lớp 11-5! Cô muốn sau tết, các em có thể nâng cao thành tích của mình, có được không hả?"

"Cô muốn các em có thể ngẩng cao đầu đối diện với lớp 11-1, hoàn toàn không muốn nhìn thấy lớp trưởng ngẩng đầu, các bạn khác lại thiếu điều muốn đập đầu xuống đất đâu!"

Jang Ryul đem giấy thông báo truyền xuống dưới, bất ngờ là trên đó chính là một phiếu điền đăng kí đi dã ngoại.

"Cô tổ chức cho lớn một cuộc đi chơi, không cần tiền, chỉ cần có mặt đầy đủ là được."

Cả lớp ngạc nhiên thấy rõ, không hiểu sao lớp học lại tràn đầy một cảm giác khó nói khó hiểu.

Park Jeongwoo thấy Kim Doyoung kí xuống, cậu kí xong thì đem thấy truyền cho anh.

Thỏ này hơi nhát, chỉ cúi rụp đầu trước mặt anh, không dám ngẩng lên.

Kim Doyoung đảm bảo mình đã nghe một tiếng cười khẽ từ người bên cạnh.

Tức thì cậu thấy thật sự tức giận.

Cả đời thỏ, không sợ gì hết, chỉ sợ bị khinh thường!

Dưới gầm bàn, cậu đá vào chân anh một cái thật mạnh rồi đầu lên, định nhìn xem gương mặt chịu đau của lớp trưởng thế nào. Vậy mà người này lại cảm thấy không đau, mặt còn chẳng nhíu lại.

Sức cậu vốn không nhỏ, bị đá chắc chắn phải đau chứ.

Kim Doyoung đưa chân, định đá thêm cái nữa cho đỡ ghét. Vậy mà chân vừa nâng lên, đã bị một cái chân khác chồng lên, chế trụ lại. Cậu thở phì phò, cố gắng thoát khỏi kiềm kẹp, còn thử lấy tay đẩy anh ra. Nhưng rất tiếc, lực chân của lớp trưởng không phải là của người bình thường.

Tự cảm thấy mất mặt, Kim Doyoung hết cách, gõ gõ tay lên bắp tay rắn chắc của người nọ: "Lớp trưởng....thả tôi ra"

Cậu đè thấp giọng, Jang Ryul không thích nhất chính là học sinh làm ồn trong tiết sinh hoạt lớp của cô. Nhưng lọt vào tai Park Jeongwoo lại giống như khe khẽ làm nũng.

Lỗ tai anh hơi ngứa, bực bội dang rộng chân hơn, đặt hết cả chân mình chồng lên chân cậu: "Là cậu chọc tôi trước, xin lỗi đi."

Anh thong thả, vừa nói vừa viết, không ngoảnh đầu nhìn lấy cậu một cái.

Kim Doyoung mắt đỏ hoe. Thật sự rất đau, cmn!

Chân cậu rất mềm, nhưng không có nghĩa là dễ dàng uốn nắn. Bị bẻ muốn sắp xoạc dọc, đau đến mức nghiến răng.

"Xin lỗi lớp trưởng!"

"Không có thành ý." - Anh đáp lại.

"Lớp trưởng, tôi xin lỗi mà, mau thả chân tôi ra."

"Nghe hơi giả tạo."

Kim Doyoung: "..."

Giả tạo cái gì nữa cmn.

"Lớp trưởng, thả ra, đau quá đi...."

Park Jeongwoo lúc này mới nhìn cậu, thấy mắt cậu đỏ hoe như sắp khóc, anh giật mình rút chân xuống đất.

"Xin lỗi, tôi không biết, đau lắm không?"

Thật là thích cái cách anh ấy bắt nạt bạn bè xong lại an ủi!

"Tất nhiên là đau!" - Cậu hét khẽ, bực bội quay mặt lên bảng.

*

Ra về.

Chắc là do tập trung trong tiết cô Jang quá nên cậu cảm thấy có hơi mệt. Tế bào não như hoạt động quá công suất muốn đình công. Cậu rề rà soạn sách vào cặp, đến khi cả lớp ra về chỉ còn mình cậu vẫn đang loay hoay.

Một xúc cảm lạnh tái tê dán vào da mặt, Kim Doyoung giật nảy mình, run hết cả người. Quay qua, đập vào mắt chính là gương mặt lạnh lùng mà đẹp đến không chỗ chê của lớp trưởng lớp mình.

"Cho cậu" - Park Jeongwoo cầm một ly trà sữa trong tay, hương dâu phảng phất.

Kim Doyoung lại là một bộ mặt không thèm, cậu lơ anh rồi cất bước. Chỉ tiếc là người kia chân dài hơn mình, một phát chặn mất đường đi của cậu.

"Tôi cho cậu." - Anh nhấn mạnh lần nữa.

"Biết rồi, lớp trưởng vạn tuế, nhưng mà tôi không uống hương dâu."

Nói xong thì đẩy anh một cái, bỏ ra khỏi lớp học.

"Vậy cậu muốn hương gì?"

Anh vẫn tiếp tục hỏi, chỉ là không bám theo cậu mà đứng ở cửa lớp nhìn vào bóng người kia mà hỏi.

"Tôi chỉ thích hương trà xanh" - Kim Doyoung vừa mới vừa bỏ đi.

Cậu cảm thấy như vậy rất ngầu. Cho cái tên lớp trưởng kia chừa, đừng trêu chọc vào cậu.

Chỉ là cậu cmn sai rồi.

Park Jeongwoo bây giờ đang ngồi trên giường phòng của cậu, ăn đồ ăn mà ba Ok Jihan mang lên.

Ngồi đến độ không hề nghĩ mình là người ngoài.

Kim Doyoung bực bội hét lên: "Sao cậu lại đến nhà tôi nữa!!!"

Park Jeongwoo không hoảng, nhẹ nhàng trả lời:"Cha cậu nói tôi kèm bài tập cho cậu, dạy cậu học."

Kim Sangbae sao khi biết được Park Jeongwoo đã biết con trai mình là thú nhân. Ông không những không tìm cách bịt đầu mối, lại dựa vào lần này mà thu hoạch cá lớn, nhờ lớp trưởng đến kèm học cho cậu.

Cả đời thỏ không chỉ sợ bị khinh thường, còn sợ học tập nữa.

"Nào, trước hết là đại số, lấy tập ra."

Anh ăn xong cái bánh quy cuối cùng, không chừa cho cậu lại một miếng!

MỘT MIẾNG!!!

"Cậu ăn hết bánh của tôi rồi lớp trưởng à!!!"

Kim Doyoung hét lên hoảng loạn, nhìn chiếc đĩa trống trơn, chỉ hận không thể nhấc nó lên xem có bị rơi vài vụn bánh xuống bàn hay không.

Đời thỏ thật khổ!

Vốn còn tưởng rằng hôm nay có thể chơi cả một buổi, nào ngờ ông thần này lại xuất hiện chứ.

"Tôi chán......lớp trưởng ơi, tôi chán....."

Kim Doyoung kêu gào trong bất lực. Cậu đã bị ép giải quá nhiều hoà tập cho một ngày. Tế bào não đã bị tiêu hao hết, đầu óc trống rỗng, mệt mỏi úp mặt lên bàn.

Bàn của cậu khá lớn. Nhưng để thuận tiện dạy kèm nên hai người ngồi rất sát nhau. Đùi chạm đùi, dưới mí mắt chính là cái ót trắng trẻo giống như màu hoa bưởi. Thật sự khiến người ta chỉ muốn cắn xuống một cái.

"Mệt thì không học nữa, nói chuyện đi." - Anh kéo ghế ra xa cậu một chút.

Kim Doyoung phản bát, cậu có ý kiến khác hơn: "Lớp trưởng à, tự nhiên nói chuyện là sao? Chơi game đi chứ."

Park Jeongwoo lắc đầu: "Không chơi."

Kim Doyoung không rõ: "Tại sao?"

Anh lại lắc đầu: "Không biết chơi."

Cậu trợn mắt. Phải biết rằng lớp trưởng rất gương mẫu, nhưng không ngờ lại gương mẫu tới bước này, game còn chẳng biết chơi.

Thỏ trắng ngạc nhiên nhìn anh, giống như nhìn một cục thiên thạch từ dải ngân hà vừa rơi xuống trái đất.

Nhưng gương mặt đó đã chuyển sang hoảng loạn khi anh cất lời.

"Nói chuyện đi, nói về thỏ xem nào, tôi thích thỏ."

Dmm lớp trưởng!

Chơi nhau à?

"Không sao! Nếu cậu không biết chơi, tôi có thể dạy, lấy điện thoại ra đi nào!"

"Không chơi."

"Chơi đi."

"Không."

"Vậy cậu đi khỏi nhà tôi ngay!"

"Cậu làm xong hai bộ đề này thì tôi lập tức đi."

Park Jeongwoo vừa nói vừa vỗ vỗ tay lên hai bộ đề trên bàn, gương mặt tràn đầy khiêu khích.

Kim Doyoung tức điên lên.

Cậu hằn học đứng dậy, mỗi bước đi đều bước cho thật to, thật mạnh, đến độ phát ra tiếng bình bình, mục đích để đối phương thấy được sự tức giận của mình.

Cậu ngồi lên giường ôm lấy một con gấu bông to vào lòng: "Cậu muốn hỏi gì cứ hỏi."

A...

Hoá ra thỏ nhỏ sợ làm đề đến mức này mà trao đổi cả bí mật lớn nhất đời mình...

Park Jeongwoo rất muốn cười, chỉ là nhịn lại.

"Cậu là.....yêu tinh?"

"Rất tiếc, đoán sai rồi."

"Vậy thì là gì?"

Kim Doyoung chợt đứng dậy, kéo một cái rèm cửa gần mình nhất lại, rồi thần bí mà ngồi lên trên giường lần nữa.

"Từ xưa trước kia, con người tiếng hoá từ loài khỉ, lúc đó rất nhiều khó khăn, con người ngu ngơ, thường nhất là bước xuống vách núi, chết tươi. Thế hệ sau đó cũng lần lượt bước xuống vách núi, rất nhiều rất nhiều lần, ngày này qua tháng nọ. Đến một thời điểm nhất định, loài người đó tiến hoá, tay dần có màng, thân hình mỏng nhẹ, để cho bản thân không thể rơi xuống vách núi nữa. Loài của tôi cũng tiến hoá giống vậy."

Park Jeongwoo nghe xong cảm thấy hơi khó hiểu.

"Tại sao loài của cậu lại tiến hoá thành thỏ mà không phải con gì đó mạnh hơn? Nhút nhát quá?"

"Nhút nhát cái gì!!" - Kim Doyoung đứng bật dậy phản bát.

"Loài của tôi muốn nhảy lên cao, xa, để "đánh lạc hướng" kẻ thù nên mới tiến hoá thành thỏ!!"

Park Jeongwoo không nói gì, chỉ hơi cười.

Kim Doyoung bực bội đứng lên, nhìn anh từ góc nhìn trên xuống.

Park Jeongwoo thì ngẩng đầu khẽ cười với cậu, nụ cười của anh thật dịu dàng giống như một con chó lớn.

Đáng yêu ghê!

Kim Doyoung nhịn lại cái tay muốn sờ lên đầu anh.

"Nói cũng nói rồi, đừng làm đề nữa nha."

"Chuyện đó phải phụ thuộc vào chú Kim, đề này là chú ấy photo, nói rằng cậu làm xong phải nộp lên hết."

"Vậy sao cậu không nói là cậu bận! Nhất quyết phải đến đây làm loạn là sao? Ghét tui thì nói." - Kim Doyoung đáp trả, có lẽ là giận dữ lắm.

Park Jeongwoo không nói gì, chỉ thò tay vào cặp, lấy ra một cốc trà sữa trà xanh không đá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro