|14|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trên đầu cậu có cái gì kìa?"

Park Jeongwoo phá vỡ bầu không khí yên lặng chết chóc này. Giọng khàn đến cực độ, trong đó lại ẩn giấu một sự phấn khích nho nhỏ.

Kim Doyoung: "..."

Cảm ơn nhiều à! Nhưng mà tui không có cần ông phá vỡ cái không khí ngượng ngùng này bằng một câu hỏi xàm nách như vậy đâu ha!!!

Kim Doyoung cố gắng hết sức uống sữa mẹ, nhưng có cố đến đâu cũng không thể thu hai tai lại, thậm chí còn làm mặt cậu đỏ bừng lên, khoé mắt vươn hơi nước, giống như sắp khóc.

Nhưng cmn cậu đây không có khóc đâu.

"Đừng....đừng khóc, tôi xin lỗi."

Park Jeongwoo gấp gáp xoay mặt đi, khắc chế bản thân bắt buộc phải nhanh chóng dời tầm mắt khỏi gương mặt xinh đẹp câu nhãn của cậu.

Anh đưa thuốc cầm trong tay lên trước mặt cậu: "Nãy mua thuốc cho cậu, nhớ bôi đấy."

Nói xong liền chạy một mạch ra ngoài.

Ok Jihan đứng trong bếp, vừa cởi tạp dề ra liền nhớ đến gì đó, ông hốt hoảng đẩy Kim Sangbae qua một bên mà chạy lên lầu.

Đúng diện đối diện với ông là một cái bóng chạy đến siêu nhanh, cái bóng chạy một mạch ra khỏi nhà.

"Doyoung-ie!" Ông gọi một cách hốt hoảng.

Kim Doyoung: "..."

"Ba đến trễ rồi! Trễ quá rồi! Con không muốn làm con nhà của mấy người nữa! Con muốn đi bụi, ba buông con ra đi huhu!!!"

Kim Sangbae đứng dưới lầu: "..."

*

Tim vẫn chưa hết đập nhanh, Park Jeongwoo nhắm mắt lại, anh lấy hết dũng khí lật quyển tập nhỏ trước mặt mình ra. Trong đó có ảnh một cậu bé nhỏ đang cười rất tươi, chỉ là đứa bé ấy không nhìn vào ống kính, góc chụp cũng hơi bá đạo nên suy ra được chắc chắn tấm hình này là chụp lén.

Đôi mắt cậu bé ấy to tròn như hai viên bi lóng lánh một màu đỏ rực dưới ánh nắng khiến anh cứ ngỡ là thiên thần nhỏ.

Chuyện phải kể từ rất nhiều năm về trước, cái năm mà cha mẹ của anh vẫn còn hoà thuận. Họ sống ở một khu nhà tốt trong một thành phố khác. Park Jeongwoo vừa vào lớp 4. Ngoại hình của anh ưa nhìn, có rất nhiều bạn nữ tìm đến bắt chuyện khiến các bạn nam trong lớp ghen tị.

Trong đám nhóc ghen tị ấy có một thằng nhóc mập tên Han Sugyeom. Vì cậu bạn mà nhóc này để ý cứ quấn bên người anh nên đâm ra ghen ghét mà rủ một đám choai choai đi đánh anh.

Park Jeongwoo bất ngờ bị chặn ở cổng trườn, thân hình của anh chưa được cao ráo như bây giờ, da dẻ trắng trẻo, mắt to long lanh giống như một thằng "gà", chắc chắn là tiểu thiếu gia được cưng chiều.

"Có chuyện gì không?" Giọng anh ngọt ngào, cả người tỏ ra đề phòng, nhưng vì ngoại hình đáng yêu lại trông giống như đang làm nũng.

Han Gyeom khịch mũi: "Ai cho mày lại gần Jiho! Mày mà lại gần nhỏ nữa là tao đập mày à!!"

Câu nói phối hợp với đám nhóc còn chảy nước mũi thò lò trông rất "giang hồ".

Park Jeongwoo tỏ ra khó hiểu: "Jiho là ai?"

Nói xong, anh lập tức bị đập.

Trẻ con đánh nhau không có tiết tháo, nhưng mà đánh rất hết sức, đối với một đứa con nít chưa phát triển hẳn như anh căn bản là không chống chọi gì được.

Lúc anh cứ tưởng xương mình đều sẽ bị bọn này đập nát hết thì có một tiếng nói oang oang hùng hồn vang lên.

"Ê! Cút xéo hết! Ai cho mấy thằng nhóc éc tụi bây đánh người trên địa bàn của tao hả!!!"

Một cậu nhóc mặt áo khoác rộng thùng thình, nón áo phủ lên đầu không thấy rõ mặt mũi, cộng thêm lời nói rất ra dáng một đại ca.

Han Sugyeom nhìn, rồi nói: "Cái thằng kia! Địa bàn này là của tao chứ bộ!!"

Cậu nhóc mặc áo khoác rộn cười lên, lấy một cái điện thoại thông minh mà ở thời đó chính là xịn nhất ra: "Địa bàn của ai, gọi cho giáo viên chủ nhiệm thì biết."

Han Sugyeom nghe bốn từ "giáo viên chủ nhiệm", hai óc đều dựng hết lên. Cô giáo lớp bọn nó cực kỳ khó khăn với học sinh choai choai giống vậy, ngược lại lại cực kỳ yêu thích Park Jeongwoo.

Nếu gọi cô ra, thấy cảnh Park Jeongwoo bầm dập thế này thì hết đường chối cãi.

"Mày đừng có để tao gặp mày! Tao gặp mày thì liền đánh mày!"

Nó hếch mũi về phía Park Jeongwoo nói dõng dạc.

Cậu nhóc mặc áo khoác rộng thùng thình cũng lên tiếng ngay sau đó: "Vậy mày cũng đừng để tao thấy mày đánh ai, tao thấy mày đánh người lần nào thì liền gọi cho cô giáo lần đó!!"

Han Sugyeom không nói lại được, quay đầu bỏ đi.

Cậu nhóc kia đến gần anh.

Park Jeongwoo nhìn cậu đến thất thần.

Không hiểu sao, anh đưa tay lên, giật mũ áo khoác trên đầu cậu xuống.

Mũ áo rơi xuống vai, hai cái tai trắng gần 6 xăng-ti-mét liền lộ ra ngoài.

Park Jeongwoo lúc đó không thể miêu tả cậu được.

Thật sự rất đẹp rất đẹp!

Đẹp đến mức khiến anh không thể không lún sâu vào!

Sau ngày hôm đó, anh biết cậu nhóc ấy tên là Kim Doyoung. Nhưng cậu lại có vẻ không thích cái tên này lắm, lại thích tự gọi mình là Dobby hơn. Nói là nghe nó khí phách.

Park Jeongwoo cùng cậu chơi với nhau, chơi đến rất là thân thiết. Đến tận năm lớp 5, hai người trở thành bạn thân.

Sau đó cậu chuyển nhà, không cho anh lời từ biệt nào.

Đến tận năm lớp 9 năm ấy. Cuối cấp rồi, Park Jeongwoo trở thành đầu gấu của trường, anh đi đánh người khắp nơi, thi tuyển sinh xong thì lại tiếp tục đi đánh nữa, đánh đến là hăng say.

Chỉ là, anh cũng bị đánh không ít.

Có lần chảy máu đầu, nằm bất động, đến khi tỉnh lại liền thấy trước mặt mình là một bóng lưng của một người nào đó, cũng vẫn là áo khoác rộng và mũ áo trùm kín đầu.

Park Jeongwoo mơ màng rướn người dậy, kéo mũ áo của người nọ xuống.

Quả nhiên, tai thỏ cũng thật là đẹp, lớn rồi cũng thật đẹp như vậy.

Anh tỉnh dậy ở bệnh viện, tò mò tìm hiểu cái người kia, tìm đến tận trường học Daehwa.

Lên lớp mười,Park Jeongwoo rửa tay gác kiếm, trở thành một lớp trưởng gương mẫu, sử dụng một chút tiền trong nhà mà vào được lớp Kim Doyoung đang học.

Càng nhìn cậu lại càng cảm thấy vừa mắt.

Càng vừa mắt lại càng thích nhìn.

Từ khi nào mà trở nên đơn phương người ta lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro