|25|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thỏ con lông trắng vỗ vỗ cái phao vịt, ánh nhìn về phía anh đầy sâu xa. Cậu tự cười khì khì trong lòng.

Không ngờ lớp trưởng mặt lạnh lại tắm bồn với vịt vàng cao su.

Chỉ có điều Park Jeongwoo không hiểu lắm, anh lấy xà phòng xoa xoa lên người cậu, vừa xoa vừa miết, trông rất là thích công việc này.

Kim Doyoung cũng đang hưởng thụ không kém. Cậu ghiền đến mức nhắm tít hai mắt thỏ, ngửa bụng lên dùng hai chân sau đẩy đẩy giống như bơi bơi.

Kĩ thuật mát-xa này của lớp trưởng cũng quá là thoải mái đi~~~

Park Jeongwoo thấy cậu lật ngửa lên như vậy, ánh mắt liền không tự chủ dán vào cái vật gì đó gồ lên giữa hai chân kia.

Trắng trắng, tròn tròn, còn hơi lông.

"Gừ!!!"

Kim Doyoung phát hiện anh đang nhìn cái gì thì liền khép hai chân lại, lật bụng mình xuống mặt nước, đôi mắt đỏ nhìn anh đầy sự "bài xích".

Không hiểu sao cậu lại ngại ngùng với việc đó, mặc dù hai người đều là con trai cả mà.

Nghĩ mãi lại không biết tại sao mình phản ứng mạnh như vậy nên cậu tự cho mình một cái cớ là tại vì làm thỏ nên cái đó "hơi nhỏ", sợ "hooman" Park Jeongwoo thấy sẽ cười.

Một cái cớ không thể nào vô tri hơn.

"Xin lỗi!" Park Jeongwoo nói rất trịnh trọng.

Trong lời nói của anh luôn mang ý lạnh nhạt, nhưng mà cậu lại có cảm giác câu nói này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến có phần bất thường.

Thỏ trắng ỉu xìu kêu một tiếng: "Kỷ..." (Tha cho đó.)

Park Jeongwoo bây giờ mới nhìn rõ được cậu: Lông bị ướt sũng hết dính vào da cậu, lộ ra cái dáng thỏ cực kỳ gầy, gầy muốn lộ xương, nhìn không được ưng mắt lắm...

Lòng anh hơi chùng xuống, nếu như lúc nãy cho cậu ăn thêm nhiều nữa thì được rồi...

*

Tắm táp xong xuôi, Kim Doyoung được Park Jeongwoo sấy lông cho thật là khô ráo, biến từ thỏ gầy nhom thành thỏ mập ú xù lông.

Cậu bước đến chỗ máy tính bảng, mở nó ra rồi đầu đánh chữ: [Tui cần gọi cho ba tui!!!]

Park Jeongwoo đọc một lần rồi hỏi cậu: "Hỏi chú ấy về chuyện biến thành thỏ á hả?"

Đầu thỏ trắng gật gật.

Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng mà cậu bây giờ không thể nói được."

Kim Doyoung lắc lắc đầu: [Ba tui hiểu hết!]

Cậu không có đủ kiên nhẫn để đánh một hành chữ dài để giải thích được nên chỉ đành nói thật ngắn gọn. Park Jeongwoo hiểu ý cậu, hỏi số điện thoại của ba cậu rồi bấm gọi.

Điện thoại vang lên, sau đó đã bị người nhận từ chối.

Kim Doyoung vỗ vỗ lên đùi anh, ra hiệu cho anh điện thêm lần nữa, Park Jeongwoo nghe theo, bấm gọi lại.

Bên kia rất lâu mới vang lên tiếng bắt máy.

Tiếng của Ok Jihan truyền vào, giọng của ông khá gấp gáp, lại có hơi khàn, không biết là đang làm gì.

"Alo?"

Nghe được giọng của ba mình, Kim Doyoung mừng đến nỗi mắt nở và hoa: "Kỷ!!" (Ba ơi!!)

Ok Jihan nghe được cái tiếng thỏ kêu nho nhỏ này thì cả người cứng ngắc, lập tức đẩy Kim Sangbae đang đè mình xuống, cẩn thận lấy chăn quấn người lại rồi bước ra ban công nói chuyện.

"Là con hả Doyoung-ie? Cục cưng của ba ơi? Con...con ổn không?" Ông hơi lạc giọng, như không thể tin nổi.

"Kỷ kỷ kỷ kỷ gừ gừ gừ kỷ kỷ!!!" (Là con đây ba! Con bị biến thành một con thỏ rồi...)

Ok Jihan hoảng loạn là lấy từ trong cái tủ nhỏ ngoài ban công ra một điếu thuốc, bắt đầu châm lửa rồi hút: "Bây giờ con đang ở với ai?"

Số điện thoại này không phải là số của cậu, chắc chắn là có người cho cậu mượn điện thoại để gọi.

"Kỷ kỷ!" (Con đang ở với lớp trưởng lớp con!)

Ok Jihan thấy được từ "lớp trưởng" này liền cảm nhận nguy cơ lại dần dần ập tới.

Ông không sợ gì, chỉ duy nhất sợ con trai mình bị người ta lừa đi. Liếc mắt một cái ông liền có thể biết được Park Jeongwoo đã có ý với cậu từ trước, chỉ có thỏ khờ Kim Doyoung là thừa hưởng sự ngốc nghếch từ Kim Sangbae mà thôi.

"Cậu ta không làm gì con chứ? Đưa điện thoại cho cậu ta. Ba muốn nói chuyện."

Park Jeongwoo vốn không có thói quen nghe lén điện thoại của người khác, khi cậu nói chuyện thì anh quay xuống ghế sofa ngồi, âm thầm chờ đợi cậu.

Sau đó cái anh thấy chính là một con thỏ trắng đang ôm điện thoại nhảy xuống giường rồi chạy tới chỗ anh, hai tay dâng điện thoại lên cho anh.

Cục bông của anh đáng yêu quó!~

Park Jeongwoo nhận điện thoại rồi bắt đầu bằng một tiếng chào lễ phép: "Cháu chào chú!"

Ok Jihan hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại: "Cậu làm gì con tôi chưa?"

"..." Trong mắt chú con là người như vậy á?

Park Jeongwoo: "Con không làm gì hết, chỉ đem cậu ấy về rồi cho ăn uống, tắm rửa thôi ạ."

Ok Jihan: "Vậy thì tốt, tôi cấm cậu làm gì với nó đó có biết chưa hả?!! Nó bây giờ chỉ là một cục bông nhỏ mỏng manh thôi! Đợi lúc tôi về mà thấy nó có một vết trầy nhỏ là cậu chết với nhà tôi!!!"

Park Jeongwoo: "..."

Mỏng manh?

Park Jeongwoo dời mắt nhìn con thỏ trắng đang cắn cái chân ghế sô pha đến sắp rách tả tơi.

Ok, mỏng manh! Người lớn nói thì mình phải nghe thôi...

"Mỏng manh như vậy thì cháu có cần chú ý gì không ạ?" Anh hỏi, chân bước đến gần cậu, kéo cậu ra khỏi chiếc sô pha.

Ok Jihan nghe câu này xong cực kỳ sốc, giống như là anh đang định xin nuôi cậu vậy đó.

"Nói cho cậu biết, nhà tôi chọn con rể theo kiểu truyền thống, không cần quá đẹp, không cần quá giàu, chỉ cần yêu thương nó là được. Hiểu không?"

Park Jeongwoo: "..."

Gia đình cậu thú vị quá ha.

"Cháu...cháu không có ý đó!" Park Jeongwoo khó xử mở miệng.

Anh quay đầu qua thì thấy Kim Doyoung đã chạy trốn xuống ghế sô pha từ lúc nào.

Bây giờ cậu đã cắn rách được một cái lỗ vừa đầu, chui thẳng đầu vào đó, bốn chi quẫy đạp muốn kéo hết cả người vào. Nhưng hình như cậu chui đầu vào được mà lại rút ra không được, toan muốn rút đầu ra, tiếc là dù cậu có cố gắng đến bước nào thì đầu cũng dính cứng ngắc, không ra được.

Park Jeongwoo: "!!! Kim Doyoung!"

Anh gọi một tiếng rồi tắt máy, để lại ông bô của cậu đứng ngơ ngác, sầu não.

"Trời ơi con tôi!"

Kim Sangbae vắt lửng lơ chiếc khăn tắm trắng trên eo, vốn hai người đang chơi với nhau, lại bị một cuộc điện thoại "thiếu ý thức" xen ngang. Ông không còn cách nào khác đành dừng lại, thấy Ok Jihan ra ngoài nghe điện thoại thì bản thân cũng rời giường, xử lý đống giấy tờ còn sót rồi tranh thủ thời gian để chơi tiếp.

Lúc này thì Ok Jihan từ ngoài bước vào, Kim Sangbae lấy chiếc áo tắm dài chuẩn bị sẵn khoác lên vai ông, sợ vợ yêu bị cảm lạnh.

"Ai gọi vậy em?" Ông hỏi.

Ok Jihan thở dài thườn thượt: "Là Doyoung-ie... mà cũng không phải, là bạn nó."

Kim Sangbae lập tức đen mặt.

Cái thằng con này lại phá chuyện tốt của ông!!!

Ok Jihan bây giờ nhìn cái gì cũng bực mình nhưng lại không biết trút giận vào cái gì. Ông nhìn qua Kim Sangbae.

À biết nên trút giận vào đâu rồi...

"Cải trắng nhà mình sắp bị ủi đi rồi mà ông còn thản nhiên như vậy hả?!"

"Cái gì? Nó ủi ai? Mới tí tuổi mà bày đặt yêu đương cơ á? Sao nó không làm ông cố nội anh luôn đi. Thôi ngoan, không giận nữa."

Kim Sangbae đối với chuyện này ông cũng không quan tâm lắm.

Thằng con của ông cỡ đó thì đứa nào dám ủi cho mà được chứ?

Ok Jihan thừa biết ông đang nghĩ gì, bực bội lột hết quần áo ra: "Nằm xuống giường!"

"Dạ vợ!"

*

Ở bên này, Park Jeongwoo dở khóc dở cười lấy kéo cắt cả cái ghế sô pha duy nhất trong phòng của mình chỉ để giải thoát một cái đầu thỏ.

Kim Doyoung bây giờ cứ ngáo ngáo kiểu gì, cậu biết là mình bây giờ đang làm hành động cực kỳ lố bịch nhưng cơ thể không nhịn được muốn chui vào một chỗ thật là hẹp để nằm.

Park Jeongwoo vuốt vuốt lưng cậu, Kim Doyoung thuận tiện chui đầu vào lòng bàn tay anh, kéo từng ngón tay siết chặt lấy cơ thể mình.

Park Jeongwoo: "^.^"

Thấy cưng! ~~

Anh đem cậu lên phòng mình, đặt cậu xuống giường: "Không được chui vào ghế sô pha nữa, bụi lắm."

Kim Doyoung đỏ hết cả da, gật đầu.

Không phải tại cậu đâu, là...là cơ thể nó muốn vậy :<

Park Jeongwoo quay đi, dự định xử lý cái sô pha của mình. Còn Kim Doyoung? Cậu chạy đi cắn cái chân bàn học kia kìa.

"Lì quá..."

Park Jeongwoo ôm cậu hẳn vào lòng, lấy tay mình tỳ lên cánh miệng của cậu, Kim Doyoung lập tức há miệng cắn lấy, nhai nhai trong miệng. Anh thở dài, giữ nguyên tư thế này bước xuống dưới nhà dọn đồ ăn.

"Park Jeongwoo!"

Chuẩn chỉnh không biết thế nào, vừa bước xuống lầu liền thấy Park Jihoon vừa đi làm về, đang ngó vào nhà bếp tìm đồ ăn.

Park Jihoon: "Em có nấu đồ ăn không? Em ôm cái gì đấy?"

Park Jihoon đến gần, đối diện với anh chính là một con thỏ lông trắng muốt, nó nhìn anh hoảng hốt như gặp phải thiên địch.

Một con thỏ à?

"Jeongwoo à! Ăn thịt thỏ không hay đâu em, em xem nó dễ thương như thế này."

Park Jeongwoo: "..."

Kim Doyoung: "..."

Lớp trưởng ơi, mình phải như thế nào để anh trai mình nói như thế vậy?

Park Jeongwoo cũng đứng khựng lại. Có ai mà ngờ người anh em cùng cha cùng mẹ, lớn lên chung nhà với mình lại nói mình như thế trước mặt vợ yêu của mình cơ chứ?

Alo anh hai ơi, em là người như thế á? Người sẽ ăn vợ "tương lai" của mình á?

"Em không ăn, em nuôi nhóc này."

Park Jihoon giật mình: "Em mà nói em muốn ăn nó thì anh sẽ tin hơn."

Park Jeongwoo: "..."

Kim Doyoung: "..."

Trời ơi cứu tui, cứu tui, ai cứu tui với...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro