Hajeongwoo-Hộ Mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HƠI DÀI NHƯNG CỨ ĐỌC ĐI MỌI NGƯỜI, ĐẢM BẢO SẼ ẤM LÒNG TRONG NHỮNG NGÀY ĐÔNG DÙ LẠNH GIÁ HAY KHÔNG. HÍ HÍ!!!
Cứ ngỡ là oan gia ngõ hẹp thế mà Haruto và Jeongwoo lại trở nên thân thiết từ lúc nào không hay. Làng hai đứa tuy cách xa nhau nhưng không ngày nào là không thấy hai đứa túm tụm lại đùa giỡn, cười nói khanh khách làm xua tan đi hẳn bầu không khí yên bình vốn có của núi rừng.
Vẫn như mọi ngày, Haruto và Jeongwoo nằm thả mình trên ngọn đồi, tiếng khe suối róc rách cả tiếng chim ríu rít hót ca, lâu lâu sẽ vụt lên bầu trời xanh thẳm trên kia một tiếng trong vanh vách. Cả cậu và hắn đều thích tận hưởng bầu không khí như vậy, nó mang một cảm giác trọn vẹn, rửa trôi đi những ủ dột phải gồng gánh trên lưng.
     " Này Jeongwoo, mai tao 18 tuổi rồi đấy"
     " Mày á ?"
     " Ừ "
     " Có gì đặc biệt mà phải thông báo" Jeongwoo đáp lại cộc lốc, khó hiểu nhìn Haruto. Mà cậu thấy không đặc biệt cũng đúng. Ở cái chốn này, tuổi tác vốn đâu quan trọng, người ta chỉ quan trọng sức lực có đủ nhiều để mà cày cuốc, kiếm miếng cơm manh áo không mà thôi.
" Thì ở làng tao vậy là tới tuổi cưới vợ rồi mày ạ"
     " Cưới vợ thì phải vui chứ sao trông giọng điệu mày rầu rĩ thế kia"
Haruto im lặng một hồi, lòng hắn rối bời, hắn thở ra một hơi dài rồi cuối cùng vẫn chọn nói ra dù hắn phân vân nhiều lắm.
     " Tao thương một người mà người đó thì tao cưới không được"
     " Mày thương ai mà trớ trêu vậy?"
Haruto không nói gì thêm, chỉ lắc đầu. Jeongwoo thấy hắn không muốn mở lời tiếp cũng đành im lặng. Cậu nhìn sắc mặt ủ dột ấy thì đủ biết tâm trí hắn bây giờ chắc hẳn nặng như đeo chì, cậu cũng vậy mà. Bởi vì cậu thích hắn, nghe hắn nói hắn thương một người cậu đương nhiên sẽ cảm thấy nhoi nhói trong tim.
Hắn cứ trầm mặc như thế, nắng chiều cũng đã vươn lên toả những ánh buồn hiu hắt lên khuôn mặt của cả hai. Haruto dường như cảm nhận được hơi ấm từ nó mà nhẹ nhàng mở mắt, đưa bàn tay thon dài lên không trung tựa hồ như đang chạm được đến bầu trời cao vút trên kia.
" Tao quyết rồi, tao sẽ vì người mình thương mày ạ, tao sẽ đưa người ấy đi cùng tao"
" Ờ, mày định đi đâu?"
     " Ở ngoài kia không biết có những gì mày nhỉ, mày có muốn đi với tao không?" Haruto không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ lồm cồm bò dậy, hắn muốn tìm đến ánh mắt Jeongwoo chờ đợi câu trả lời thật tâm từ đáy mắt ấy. Nhịp tim hắn như trống thúc liên hồi, một cảm giác tựa như...hỏi cưới mà hắn vẫn thường hay nghe mấy anh trong làng kể lại, hắn nghĩ vậy.
.Hắn cũng biết cậu thích hắn.
Jeongwoo chợt nhận ra ý tứ trong câu hỏi của Haruto. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, cậu bẽn lẽn mà dùng ánh mắt đầy hạnh phúc nhìn lấy hắn. Ngay giờ phút này đây, cậu muốn nhìn người đối diện thật rõ, thâu hết mọi đường nét trên khuôn mặt đẹp như điêu khắc ấy in sâu vào trong tâm trí cậu.
Haruto, hắn cũng không kìm được lòng mình mà ôm chầm lấy cậu. Hắn hạnh phúc, cậu hạnh phúc. Hai trái tim nhưng nhịp đập lại cùng một biên độ. Nắng chiều cũng không còn heo hắt dường như nó cũng đang toả ra những tia sáng ấm áp bao bọc lấy cả hai như đang gửi gắm một lời chúc phúc.
Haruto hôn Jeongwoo, một nụ hôn nhẹ nhàng khẽ phớt lên bờ môi đang run lên vì hạnh phúc. Tuy chỉ là phớt qua nhưng bao nhiêu ôn nhu, yêu thương đều được hắn tận tâm gói gắm vào trong đó. Sao không phải là một nụ hôn sâu? Haruto không muốn người con trai của mình hốt hoảng, hắn chọn sự nhẹ nhàng nhưng đủ làm xao động con tim cậu mà cơ hồ hắn cũng không rõ cảm xúc lúc này, trong một thoáng nào đó lí trí của hắn đột nhiên trỗi dậy. Hạnh phúc xen lẫn nỗi bất an. Còn bà thì sao? Mình có đang ích kỉ? Và tương lai của hai đứa. Trong phút chốc ý nghĩ ấy chợt len lỏi trong hắn. Còn Jeongwoo, nhìn cậu kìa. Khuôn mật tràn ngập niềm hạnh phúc, đỏ gay, trái tim thì đập loạn. Mà cậu cũng như Haruto. Cũng lo lắng về gia đình của mình, lo lắng cho tương lai của hắn và cậu. Hạnh phúc hoà trộn với lo toan. Vô hình chung mối tơ duyên giữa cậu và hắn lại có một nút thắt.
" Này hai đứa kia bắt chúng lại" Từ đằng xa, một nhóm người la toán, hú hét nhau sau khi thấy "nụ hôn" ấy. Haruto và Jeongwoo đứng chết trân tại chỗ, hai ánh mắt nhìn nhau, hai đôi tay đan vào nhau thật chặt, họ trấn an lấy nhau sau vài giây hạnh phúc ngắn ngủi.
Sau khi sự việc xảy ra, cả hai người ngày nào cũng phải chịu phạt. Cũng đã được gần một tuần. Thầy cúng nói cậu và hắn đã bị ma rừng trù ếm nên mới xảy ra cớ sự như vậy nên sẽ làm lễ trừ tà. Đều đặn mỗi ngày một lần. Những đòn roi vụt thét trên da thịt. Những cây kim châm ghim khắp cơ thể. Những đốm lửa tí tách trên tóc và những thứ "thuốc" độc vị, khó nuốt, tanh tưởi. Tất cả đã bòn rút đi hết sức lực của những thanh niên chỉ vừa chập chững đôi mươi ấy. Những lời xì xầm bàn tán, những câu chửi rủa, những ánh mắt và hành động khinh miệt của người dân hai làng. Haruto và Jeongwoo từ lâu đã chẳng còn để tâm đến nổi nữa rồi. So với những đả kích tinh thần trước đó thì mấy điều đó chẳng là gì. Mẹ Jeongwoo vì quá sốc mà mất, mấy đứa em của cậu đã phải tự lên rừng kiếm cái ăn mặc dù rất nhỏ. Bởi lẽ, người làng kinh tởm cậu và cả gia đình cậu nên chẳng có sự thương cảm nào dành cho những đứa nhóc đó cả, cho dù ánh mắt của chúng vẫn trong veo đầy ngây ngô như thế, chúng nó không sai, cậu và hắn lại càng không. Bà của Haruto cũng chịu hoàn cảnh tương tự, chẳng còn ai dành sự kính nể cho một bô lão đã cứu giúp biết bao mạng người. Họ tìm đến nhà của bà, đập đổ, đốt trụi đi biết bao nhiêu là thứ thuốc. Họ chửi bới bà rằng là thầy thuốc mà thằng cháu mình bệnh hoạn lại không biết đường chữa trị. Tại sao? Bà có tội tình gì.

Thầy cúng lắc đầu nguầy nguậy, chẹp chẹp miệng rồi đưa tay vuốt bộ râu dài trắng muốt.
" Sao rồi hở thầy, có đỡ hơn không?" Hai vị trưởng làng với khuôn mặt đầy vẻ lo lắng tranh nhau hỏi người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên bậc thềm.
" Phép của ta các ngươi đều đã rõ thần thông đến mức nào. Nhưng có điều, trường hợp này không thể chữa khỏi, bởi bọn ma núi đã nổi giận rồi do đó thuật tà của chúng càng mạnh. Trừ khi...hiến tế chúng mới để yên. Hành động sớm sẽ không còn sợ bị chúng trù dập nữa" Thầy cúng nói xong múa may quay cuồng rồi chạy xồng xộc lên những tấm bài vị được để trong một cái tủ đầy bụi bặm. Đoạn lão lấy ra một tấm bài rồi chĩa lên trần nhà lầm bà lẩm bẩm gì đó. Hai mắt lão trợn ngược lên, mặt mũi tái nhợt đi rồi quay mặt về phía trưởng làng tuyên chỉ bằng giọng điệu tà quái.
" Cho Haruto ăn no, thay cho nó bộ quần áo đẹp, bọn ma đã chọn nhà nó là vật hiến tế cho ngày mai"
Buổi sáng hôm hành quyết, trời nổi giông to, từng đợt gió thổi lên cuồn cuộn như quỷ dữ cuốn cả đất bụi lên không trung. Những cánh rừng cũng không ngừng gầm rú vọng về thứ âm thanh rùng rợn gai óc đến buôn làng.
Haruto và Jeongwoo được dẫn đến bờ vực của vách núi, nơi hành lễ, người dân đã sớm tụ lại rất đông đưa ánh mắt nhìn hai người như nhìn một sinh vật gớm ghiếc.
Các lễ vật to nhỏ đều được chuẩn bị tươm tất, tất cả đều nhuốm một màu đỏ đầy tanh tưởi. Mấy cây tre tẩm máu gà được vuốt nhọn chĩa lên trời, phía trên, bốn sợi dây thừng được buộc lên xà ngang tạo thành hình chữ nhật. Thầy cúng thì bận rộn đọc những câu thần chú, lấy máu gà vẽ nguệch ngoạc vài đường nét lên tấm bùa rồi đốt nó. Tiếp đó lão dùng gạo rắc đều thành một vòng tròn nhỏ, đổ lên đó một lớp chất lỏng đặc sệt, đen hôi. Lão nhìn sang đám thuộc hạ bên cạnh rồi gật đầu ra ý đưa Haruto vào vòng tròn ấy.
Suốt khoảnh ấy, Jeongwoo lòng như lửa đốt, lo lắng nhìn về phía Haruto. Nhưng Haruto có vẻ chẳng đoái hoài gì đến cậu, hắn trầm mặc, điệu bộ nom chẳng thể hiện điều gì, chỉ có ánh mắt hắn là vô hồn nhìn về phía những sợi dây thừng đang đung đưa trong gió kia. Guồng quay số phận đã định ra số mệnh cho hắn. Chưa lúc nào hắn trở nên bế tắc như vầy. Phải, hắn đã nghe phát quyết, hắn đã vùng lên phản đối nhưng cái kết nhận lại là không thay đổi được điều gì. Vì điều gì mà hắn đã từ bỏ. Là vì cậu.

Đêm hôm đó, Haruto nổi đoá khi nghe đến hai từ "vật tế". Trong thâm tâm hắn phừng phực lửa đốt, hắn căm phẫn cái hủ tục quái gỡ chết tiệt này. Hắn đã chứng kiến không ít các buổi lễ hiến tế, hắn xót cho những người nằm xuống. Họ chết tức tưởi nhưng chẳng nhận lại được sự thương tiếc từ ai. Bỏ một mạng người để cầu cho thiên nhiên thuận hoà, thật vô lí. Hắn nhớ tơi gương mặt của lão thầy cúng tự xưng là thần thông quãng đại, lòng hắn chưa bao giờ mang một nỗi căm thù lớn đến thế. Haruto bật dậy lao đến tên quản ngục, hai bàn tay siết chặt vào khung củi, dằm củi đâm vào tay hắn đau nhói nhưng hắn không còn cảm nhận được nỗi đau ấy. Hai mắt Haruto long sòng sọc, từng mạch máu đỏ hiện lên, hắn nhìn tên trước mặt mình tựa như muốn nuốt trôi gã ta. Cổ họng khô khốc, Haruto gắng gằn từng chữ một, mỗi một từ là chất chứa biết bao uất hận nơi hắn.
" Nói với lão, tao chết lão cũng sẽ chết "
Tên quản ngục ngạc nhiên, gã trố mắt nhìn Haruto rồi cầm ngọn giáo chỉa thẳng vào yết hầu của cậu, hét lớn.
" Bất kính"
Đúng vậy, ở đây, ông thầy cúng ấy có một vị thế còn cao hơn cả trưởng làng. Lão tự cho mình là người của Trời, ai động đến lão tức là động đến Trời. Lão dùng những bùa chú, thuật tà để ám hại người dân nếu biết ai chống đối lại hoặc không cống nạp hằng năm cho lão, rồi sau đó lão tự tung tin rằng là do Trời trách phạt. Lão là một tên đại thất đức, tiếc rằng người dân chẳng mấy ai nhận ra những trò lão làm mà nếu có biết thì cũng sẽ im lặng như không biết.
" Ngươi có chắc điều mình vừa nói không" Thầy cúng đột nhiên xuất hiện, hắn vừa nói vừa cười khanh khách bày ra bộ mặt gian manh của mình mà nhìn Haruto chăm chú.
" Tao sẽ giết mày, chắc chắn"
" Thế còn thằng nhóc kia, ngươi đừng quên nó đang nằm trong tay ta"
Haruto khựng lại, hắn bị nói trúng yếu điểm, chỉ một lời nói đã bắn trúng được hồng tâm. Hình ảnh của Jeongwoo dần hiện lên trong tâm trí hắn. Nụ cười, giọng nói, khuôn mặt, điệu bộ và mùi hương hoang dại của cậu, hắn đang cảm nhận như chính Jeongwoo đang đứng trước mặt hắn, chân thực đến hoàn hảo. Ánh mắt Haruto nhu lại đôi phận nhưng ngữ điệu vẫn không hề thay đổi.
     " Cậu ấy là báu vật duy nhất của tao, mày thử đụng đến, tao cho mày về hoàng tuyền"
" Ngươi muốn ta chết cùng ngươi, vào ngày mai sao. Được, vậy hôm nay ta cho tên kia chết trước, mạng nó đổi mạng ta, khà khà"
" Muốn gì"
" Làm vật hiến, ngươi ngoan ngoãn ta sẽ tha cho nó"
" Lấy gì làm bằng chứng lời mày nói là thật"
Thầy cúng cười một tràng lớn, đúng như dự tính của lão. Chuyện này ngay từ lúc bắt đầu đều do lão âm mưu mà vẽ nên, mọi việc đều đi đúng hướng như lão mong muốn. Mục đích của lão là thu phục được Jeongwoo trở thành người của mình và trừ khử Haruto- kẻ mà lão cho là bám đuôi Jeongwoo. Nói ra thật kinh tởm, lão "yêu" cậu nhưng vì sợ dân làng biết được bộ mặt thật của mình nên lão đành lập một kế hoạch hoàn hảo đến như vậy.
Lão biết được tình cảm cả hai dành cho nhau rất đặc biệt, lão sợ hắn và cậu sẽ phát sinh việc yêu nhau nên luôn cho người canh chừng chỉ cần có dấu hiệu là sẽ ngay lập tức ngăn chặn. Đúng như dự liệu, nụ hôn giữa Haruto và Jeongwoo đã tạo cơ hội cho lão. Lão đã viện cớ họ bị ma rừng trù ếm, diễn trò trừ tà để lấy lòng tin từ người dân. Việc mẹ Jeongwoo chết là do hắn bỏ thuốc độc, bà Haruto bị đập phá nhà cửa, chửi bới là do lão sai thuộc hạ của mình đến quậy phá. Cuối cùng cái ngày lão mong chờ nhất cũng đã đến, sau hôm nay thôi Jeongwoo sẽ là của lão mãi mãi.
" Trả lời tao" Haruto giận dữ nhìn lão. Lão cười một tràng rồi lui mình sang một bên. Là bà của Haruto, trông bà yếu và hốc hác đi thấy rõ nhưng có điều ánh mắt yêu thương bà dành cho Haruto vẫn không hề lay chuyển.
" Sau buổi lễ ta sẽ giao Jeongwoo cho bà đây. Hai ngươi tâm sự lần cuối còn ta cần về để chuẩn bị cho ngày mai" Lão vờ lịch sự rồi quay lưng rời đi. Đợi lão khuất dáng, bà Haruto mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ rút từ trong túi ra một mảnh vãi nhàu nhĩ vội đưa cho hắn rồi ra ám hiệu hắn cất cho thật kĩ.
" Gì đây hở bà"
" Của Jeongwoo đưa, cháu ấy nói là thư"
" Nhưng mà cháu không rành chữ, cậu ấy biết rõ điều đó mà"
" Bà có hỏi nhưng Jeongwoo chỉ cười rồi quay vào trong chẳng nói lời nào nữa"
" Nhưng mà cháu..." Haruto nghèn nghẹn, hắn cảm thấy hối tiếc khi không chịu học con chữ, nếu không thì hắn đã có thể đọc được thư của cậu. Đến cả giây phút gần như là cuối cùng của cuộc đời, hắn lại tự trách mình vì sao vô dụng đến vậy. Hay vì Jeongwoo đang gửi hi vọng cho hắn và cả cậu. Rằng mọi chuyện sẽ ổn, khi ấy hắn sẽ dạy cậu học chữ rồi hắn sẽ đọc được bức thư này, hẳn là vậy. Rồi hắn nghĩ đến bà phải sống trong cảnh " kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh". Thoáng chốc không kiềm được nước mắt nữa, Haruto đã bật khóc nức nở. Bà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, xoa đầu trấn an hắn. Bà biết hắn đang nghĩ những gì, bà không chỉ thương hắn mà còn tiếc cho tuổi trẻ và tình yêu của hắn.
" Vãn một kiếp người ngắn ngủi rồi cháu nhỉ? Bà biết cháu đang đau khổ và tuyệt vọng lắm. Cháu còn sức trẻ, tình yêu và lí tưởng của mình nhưng cháu à đôi khi số phận sẽ không thuận theo ta nhưng nếu cháu biết chấp nhận thì kết thúc sẽ là hạnh phúc. Còn Jeongwoo bà đã chọn thằng bé là cháu dâu của mình rồi. Cháu ấy sẽ về nhà mình sống như dâu như con. Như vậy là toại được nguyện vọng lớn nhất của cháu rồi, đúng không? Vì vậy hãy ra đi thật thanh thản cháu nhé! Nơi suối vàng ba mẹ cháu đang chờ! Bà và Jeongwoo thương cháu lắm!"
" Bà ơi, nếu sau này Jeongwoo không còn thương cháu nữa bà hãy để cho cậu ấy rời đi để tìm người khác nha bà!"
" Đương nhiên rồi, ba hứa với cháu"
CÒN NỮA Á MỌI NGƯỜI. TUI TÁCH RA CHO MẤY BỒ ĐỌC ĐỠ NGÁN!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro