Chương 1: "Em muốn nhìn thấy mặt trời"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ đã cuối thu mà bầu trời vẫn nóng như lò thiêu than, dòng người đi trên phố ngày càng thưa đi như đang sắp có một sự kiện trọng đại nào. Gò Tre là một khu đông đúc, chật chội. Hai, ba dãy nhà ôm nhau chen chúc trên con đường hẹp, nhỏ của huyện Mai Ly. Những tấm liếp đã mục nát, bụi bặm tranh nhau xếp thành bầy trên hang hiên nhà, mấy cái giại nứa bị dột ngang nhiên thủng một lỗ to tướng ngổn ngang nằm dài trên sàn đất nâu. Cái Mái tranh bạc màu rũ xuống gần đến bậc thềm tam cấp, che đi bóng cây xoài cổ trồng ngoài ngõ. Đi xa hơn nữa là mấy quán nước với toàn chủ đề nổi như cồn kèm theo đầy đủ các dịch vụ giải khát nào là chè, trà hoa cúc, nước linh chi... đủ kiểu. Bình minh ló dạ, nhấp nhổm bên sườn núi băn khoăn không biết nên thức dậy thế nào.

Tôi nằm vật vờ trước sân nhà trên chiếc chiếu manh mỏng, ánh nắng rọi xuống như đốt cả cơ thể gầy trơ xương, dẫu có nằm dưới bóng mít già thì vẫn chẳng nhằm nhò gì. Mắt tôi lim dim như con mèo mướp hoa, gật gù trôi vào giấc mộng tự khi nào không biết.

Trong mơ, tôi như quay về quá khứ, kí ức cứ lần lượt ùa về như một loạt giải băng gác - séc đang mở trên truyền hình vô tuyến của lũ người Tây. Tôi dòm kĩ chúng rồi quyết định chọn, cái tôi chọn chính là cuộn băng ghi hình về một cô gái mà tôi yêu quý nhất. Thật bất ngờ làm sao! Nó bùng lên nhưng tia sáng trắng xóa rồi đưa tôi vụt mất.

Khung cảnh hiện lên trước mắt tôi là một bầu trời mùa đông lạnh giá, phảng phất đâu đó một mùi bếp củi ấm cúng và tiếng hoa bưởi đang gọi bè qua âm thanh xào xạc trên cành đa. Tôi ngó xung quanh và cuối cũng mới tìm lại được hình ảnh thân quen của những người bạn xưa cũ đã ra đi.

- Nhận lấy này! - Tiếng hô hào của chú Mậu vọng lên, dục Bội phải bắt lấy cái chum trước mặt. Em vồ lấy và ngay cái lúc mà nó suýt rớt xuống em đã với tay đỡ kịp. Em chệnh choạng đặt đống củi vào trong chum rồi lớn tiếng gọi: "Xong rồi chú ạ, Chú có cần giúp gì nữa không? Cháu nhìn vậy thôi chứ khỏe như trâu đấy!". Chú Mậu vừa vỗ vai Bội vừa cười lớn, chú bảo với giọng khản đặc:

- Giỏi! Giờ thì cháu chạy ra kia thu đống rơm lại đi! Để đấy vướng đường cho xe cộ đi qua lắm!

- Vâng ạ... Khụ! Khụ!

Bội đáp lớn rồi ho liên tục. Em nhăn mày, gương mặt lộ vẻ khó chịu, trông em bây giờ chẳng khác gì tôi khi bị mẹ mắng, lúc đó có thể tôi nhìn hài hước hơn, phụng phịu hơn em nhiều. Bỗng dưng, Bội lại cười khẩy trông rất gian như thể em đang có một ý định quái đản nào đó.

- Chị Bội! Chị đấy à? - Bỗng một giọng nói vang lên át đi dòng suy tư của tôi. Tôi giật mình ngoảnh lại, tò mò xem rốt cuộc là ai mà có cách gọi thân thuộc thế.

A! Là cái Thy con nhà bà Thúy đây mà. Thy là bạn thân của Bội, hai đứa chơi với nhau từ bé đến lớn, nếu gọi Bội là cô chị hai mạnh mẽ, cá tính thì Thy lại là một cô em gái hiền lành nhút nhát và hay ngại ngùng.

- A! Thy! - Bội mừng rỡ reo lên, rồi chạy đến bắt lấy tay cô bé. Em dịu dàng vuốt mái tóc bồng bềnh đen óng rồi véo nhẹ cái má phúng phính mềm mại như cái bánh bao sữa và gặng hỏi:

- Dạo này thế nào rồi? Mẹ em vẫn khỏe chứ?

Cô bé nhẹ nhàng nắm tay Bội, khóe môi em ấy thoáng cong lên, em cười khổ:

- Dạ... Mẹ em vẫn còn đang ốm

- Trời ơi! Thế đã có áo ấm để mặc chưa? Hồi trước nghe mẹ chị nói là mùa này sẽ lạnh lắm, đến tận hai mươi mốt độ đấy! - Bội hốt hoảng kêu lên, vẻ mặt em sửng sốt như vừa bị tụt huyết áp,

Tròng mắt em mở to, gương mặt sững sờ trước những điều mà Thy vừa nói. Tuy nhiên, sau lúc ấy, lông mày lại em chau lại, chắc có lẽ em đang mong đợi một câu trả lời suôn sẻ từ Thy.

Song, Thy chỉ lặng thin, không nói gì. Em cứ đứng mãi đó, nắm chặt lấy đôi bàn tay Bội. Mái tóc em xõa xuống vai rồi đến giữa phần hông, nó che đi gương mặt gầy gò, đen nhẻm của em. Hai con ngươi u tối, đượm buồn của em trông chẳng khác gì đôi mắt của những con người bất hạnh đầy nghiệt ngã, đã trải qua quá nhiều điều đau khổ, bệnh tật. Trông em ấy bây giờ rất giống cô bé ăn xin trước cửa nhà tôi nhưng thẳm sâu trong tâm hồn của cô bé ăn xin ấy vẫn còn lấp lánh đâu đó những vì sao sáng của hi vọng chứ không như Thy.

Bỗng dưng, khóe mắt Thy rung rưng, đôi mày nhăn lại, mếu máo đến tội. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, tôi đã thấy em khóc. Ngó Thy lúc này mà tôi một phần nào đó thấy lo cho Bội, em là một cô gái nhạy cảm, có lòng trắc ẩn bao la đến nỗi khiến người khác phải cảm động, thế nhưng đáng tiếc thay em lại không biết cách để dỗ dành người khác. Cho nên đứng trước tính huống này, em giống như một con dê con ngơ ngác vụng về, thiếu thốn kinh nghiệm.

- Hay là chị cho em mượn nhé? Nhà chị có nhiều lắm! - Bỗng dưng như có một phép màu nào đó khiến Bội vừa nảy ra một ý tưởng táo bạo và thú vị. Mặt mày em tươi rói, nắm lên vai Thy.

Kì lạ thay, dòm Thy bây giờ còn giống tờ giấy rách hơn ban nãy. Đôi mắt em càng híp lại em càng khóc to hơn. Cô bé vừa nhìn Bội vừa sụt sịt đáp:

- Nhưng mẹ chị sẽ đánh chị mất!

Bội chậm rãi xoa đầu Thy, em từ tốn bảo:

- Em như em gái chị, nếu chị không lo thì ai lo.

Mặc dầu cuối cùng Thy không khóc nữa nhưng đôi mắt em lại sáng bừng như bóng đèn điện, em chớp chớp mấy cái tỏ vẻ muốn cầu xin một điều gì đó.

- Hức! Chị tốt với em quá! Em muốn làm gì đó giúp chị!

- Thế gọi các bạn em ra đây chơi đi! Lâu rồi chị không gặp các em ấy!

- Ơ nhưng đấy đâu phải là trả ơn. Hay là chị nhờ em làm việc gì đi, cái gì cũng được! Em làm tất! - Thy bĩu môi, nhăn mày, mặt cô bé cau có đến lạ thường, có vẻ em không thỏa mãn lắm với những gì Bội vừa nói.

- Cứ mời các bạn ra đây đi, chị chỉ muốn chơi với các em thôi!

- Hơn nữa, không chừng lại có bạn mới thì sao, em phải đi kiểm tra chứ! Nếu có thì nhớ khoe cho chị nhé! - Bội cười cười, vui vẻ nháy mắt với cô em gái của mình, tiếp đó em nhanh chóng đẩy cô bé lên trước rồi vẫy tay chào báo hiệu cho Thy.

Thy vui vẻ hẳn, em như quay lại tinh thần lúc trước, sung sướng tung tăng chạy khắp xóm kêu gọi tất cả các bạn ra chơi.

Tôi ngóng Thy đi khuất dần, tôi nghĩ: nếu khoảng khắc này cứ mãi thế thì lại hay, bởi lẽ các em ấy sẽ không bao giờ phải chịu đau khổ nữa, mất mát nữa. Chiến tranh đã lấy mạng cha mẹ các em, đặc biệt là Bội, bố mẹ em không mất nhưng vì họ mà em bị gán cho cái tội danh mà ai cũng khiếp sợ và ghét bỏ - Kẻ phản bội.

Càng ngẫm, tôi càng buồn rầu than thở: Lũ Mỹ ngụy đã khiến chúng ta phải khổ sở đến nhường nào, chính phủ đã ràng buộc vào bọn giặc ngoại xâm tàn bạo, dã man ấy. Bọn chúng đã bóc lột hành hạ vô số con người Cách Mạng. Thật đáng buồn thay cho những mảnh đời mồ côi của các em bé nhỏ và cuộc đời côi cút nuôi con của những người chinh phụ nghèo khó. Rồi sẽ sớm thôi, bọn người Tây ấy sẽ ồ ạt tràn vào nước ta như kiến vỡ tổ!!

- Con bé kia! Ai cho mày đến đây, cút về cái xóm nát của mày đi! - Bỗng một giọng nói gắt gỏng, lạ lẫm của người nào đó cất lên. Tôi quay lại để dòm xem người kia là ai.

Thật không thể tin nổi! Đó là một cô bé mù đang bị đẩy ngã bởi một lão đàn ông nhà giàu. Lão ta có chiếc bụng bia xệ xuống, mặt mày xấu xí. Hai đối mắt hắn trũng xuống, răng úa vàng như màu hoa cải, nứt mẻ vài chỗ, cơ thể hắn trông xồ xề, mập mạp đến sợ. Lão đeo vô số vàng bạc châu báu, tay trái đeo vòng đẽo ngọc, tay phải săm mình con hổ, cổ vòng sơi dây chuyền nạm kim cương lấp lánh. Hắn trông y hệt một kẻ nghiện ngập, mê thuốc nhưng lại giàu có. Đặc biệt, Lão còn là một tên người Mỹ. Tôi gằn mặt xuống, nghiến răng ken két đương chạy lại chỗ cô bé.

Tuy nhiên, không phải tôi là người đỡ em ấy mà là Bội, em đã đứng chắn trước mặt tên nhà giàu. Tròng mắt em hình viên đạn chằm chằm lườm nguýt hắn. Em quát:

- Tránh ra thằng Tây kia! Tao không sợ mày đâu!

Tên kia cũng không kém cạnh gì, hắn gào lên:

- Ô trời! Mày dám to tiếng với tao sao! Này thì chửi tao này.

Nói xong, hắn thụi mạnh vào bụng Bội một cái rõ đau rồi gằn giọng lên:

- Cái loại giẻ rách! Mày đáng bị đánh!

Bội cứ đứng đấy, em chấp nhận bị đánh, khuôn mặt em nhăn lại, đau đớn ôm bụng. Còn hắn thì cứ như thế, không thương tiếc một chút nào, lão kệ cho cô bé mù bên cạnh cứ khóc nấc lên.

Sau khi đã được cái thú tính của mình, hắn quay ngoặt đi, không để lại một lời xin lỗi nào. Mặc cho cơ thể bầm tím đầy vết thương rỉ máu của Bội.

Em yếu ớt nhìn Màu - cô bé mù ban nãy

- Chị Bội! Chị không sao chứ! - Màu ôm chầm lấy Bội.

- Chị không sao, chị khỏe lắm, không chết đâu!

- Hức! Xin lỗi chị, vì em mà chị bị đánh thế này! - Màu cứ nấc lên, em không dừng được vì quá xúc động.

Bội lạng lẽ ngồi dậy, tôi có thể cảm nhận thấy sự mệt mỏi trong khuôn mặt em, và tôi đồng cảm với điều đó. Em run rẩy chạm vào đôi mắt của Màu và hỏi:

- Em có ước mơ không?

- Em có, nhưng em không muốn nói... - Bỗng Màu ngập ngừng vài giây.

- Sao thế?

- Nếu em nói chị sẽ cười mất bởi vì ai cũng sẽ thế cả - Màu bẽn lẽn.

- Chị sẽ không cười đâu, em có quyền được nói ra những gì em mong muốn mà.

Màu như được bừng tỉnh, em cười tươi rồi reo liên hồi:

- Em muốn được nhìn thấy mặt trời, được thấy hình bóng của các chú, các cô chiến sĩ Cách Mạng dũng cảm và nụ cười của mọi người nữa!

Trời ơi! Nghe những gì Màu nói, tôi xúc động mạnh, tay nắm chặt ngực. Hai hàng mi rơi xuống những giọt lệ mặn chát, tôi cay đắng căm thù những kẻ đã cười cợt em. Sau đó lại tự trách chính mình bởi đến một bé gái cũng có một ước mơ đẹp như vậy còn tôi thì lại chẳng có gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#funny#sad