Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối mùa hè, thời tiết không còn nóng hừng hực như hồi tháng 8, cho dù mồ hôi có chảy xuống cũng không có cảm giác nhớp nháp, khó chịu.

Trong lớp học, âm thanh khi viết chữ bằng phấn trên bảng đen vang lên lộc cộc trong không khí.

"Lâm Mặc."

Thịnh Lộ đứng trên bục giảng, một cánh tay đè lên mép bàn giáo viên, trên đầu ngón tay vẫn còn vệt trắng của phấn chưa tan hết, một cánh tay khác đưa lên, ngón tay cái chỉ vào nữ sinh đang đứng giữa bục giảng:

"Từ nay bạn ấy sẽ là một thành viên của lớp 8 ban 4 chúng ta"

"Mọi người cùng chào đón bạn ấy nào!"

Bốp ____ bốp _____ bốp _____ bốp _____. Tiếng vỗ tay lác đác vang lên trong lớp học.

Lâm Mặc ngẩng đầu lên nhìn, một lớp học rộng lớn với hơn 40 bàn, người thì nằm bò trên bàn viết bài, người thì cúi đầu đọc tự đơn, còn không thì điên cuồng tính toán trên giấy nháp.

Cực kỳ ít người làm theo lời của giáo viên vỗ tay chào mừng cô.

Giáo viên chủ nhiệm cũng không lúng túng, giống như đã quen với việc này. Thầy nhìn quanh lớp học một vòng, cuối cùng dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ phía cuối phòng học rồi vỗ nhẹ vào vai Lâm Mặc, chỉ vào hai vị trí còn trống kia,

"Tạm thời em.... được rồi, em ngồi vào vị trí cuối cùng của hàng này đi."

Vị trí bên cạnh cửa sổ phía cuối phòng học có hai chỗ trống, nhưng ... một bên rõ ràng đã có người ngồi, một bên khác lại chỉ toàn là sách.

Lâm Mặc mới nhìn về phía đó, vốn dĩ trong phòng học không một tiếng ồn thì đột nhiên phát ra từng đợt âm thanh hít vào đầy khó tin.

Dường như, ngay khi Thịnh Lộ bảo cô ngồi ở vị trí đó thì những bạn học đang cặm cụi làm bài đều đồng loạt dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô.

Lâm Mặc không biết tại sao bỗng nhưng mọi người lại chú ý đến mình nên có một chút lúng túng, cúi đầu xuống rồi nhỏ giọng hỏi Thịnh Lộ:

"Thưa thầy.... ý thầy là vị trí phía cuối bên cạnh lối đi .... phải không ạ?"

"Thưa thầy!". Một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa ngồi ở vị trí giữa lớp học giơ tay lên nói,

"Vị trí trống đó, không phải vẫn luôn không cho phép người khác ngồi sao!"

Giọng điệu khá kiêu ngạo, rõ ràng đó không phải vị trí của cậu ta. Lâm Mặc đảo mắt đánh giá nữ sinh kia một chút, bỗng phát hiện có hơi quen mắt.

Nữ sinh vừa nói xong thì lớp học giống như ngòi nổ được đốt lên, trở lên bùng nổ, xung quanh là âm thanh bàn tán sôi nổi. Lâm Mặc nhớ lại, nữ sinh này hơi giống với bạn lớp bên cạnh của cô khi còn học trung học cơ sở.

Thịnh Lộ rõ ràng đã để ý đến lời nói của nữ sinh kia rồi suy nghĩ một chút. Sự im lặng suy nghĩ của thầy giáo khiến cho Lâm Mặc có hơi sợ hãi vị trí kia, giống như đó là một vực sâu, một khi đã bước vào thì sẽ vạn kiếp bất phục*

*vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể trở lại, quay lại được.

"Được rồi..... Lâm Mặc, em qua đó ngồi trước đi."

"Dù sao,..."

"Sau khi kỳ thi hàng tháng đầu tiên, sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi."

Thịnh Lộ cũng không nói vị trí này rốt cuộc có thần bí gì. Lâm Mặc gật đầu, đeo cặp sách đi về một góc lớp học.

Lớp học trở nên ồn ào hơn, hầu như không ai để ý đến bài tập mà đều đưa mắt dõi theo Lâm Mặc đang đi đến vị trí kia. Ánh mắt nam sinh nhìn Lâm Mặc chủ yếu là sự đánh giá nhưng cái nhìn của các bạn nữ khác lại có phần thù địch.

Đúng vậy, chính là sự thù địch.

Thậm chí còn có người khẽ bàn tán,

"Trời ơi.... Tại sao thầy Thịnh lại cho cậu ta ngồi chỗ đó chứ...."

"..... Rõ ràng đã nói không muốn ngồi cùng bàn với người khác."

"Nam thần mà không vui rồi chuyển lớp thì sao...."

......

Lâm Mặc đi đến trước bàn học đầy sách rồi bỏ cặp xuống, mấy chồng sách dày cộp trước mắt vậy mà được sắp xếp rất gọn gàng, ngay cả những cuốn có màu sắc giống nhau được xếp thành một loại, giống như có người cố ý sắp xếp như vậy. Phía trên cùng là một cuốn sách đặc biệt dày, Lâm Mặc liếc nhìn dòng chữ lớn màu trắng trên bìa, đồng tử hơi co lại ___

《Điện học và từ học 》

Cuốn sách trên cùng của một chồng khác __

《Toán cao cấp 》

Lâm Mặc: "....."

Cái này..... là của học sinh đội tuyển Olympic sao?

Lớp 11 đã bắt đầu có những học sinh tham gia vào đội tuyển Olympic, lớp 8 ban 4 lại là lớp chọn một ban tự nhiên của khối 11 nên bên trong có học sinh đội tuyển thì cũng không có gì là lạ.

Lâm Mặc thấy không có ai đến lấy những cuốn sách này đi bèn đặt đống sách vào trong ngăn tủ kê gần góc tường, cô nghĩ nếu là sách của ai đó chắc tan học sẽ đến cầm đi.

Cô quay lại chỗ ngồi, nhìn vào ngăn bàn thấy bên trong không có sách nhưng lại có một chiếc hộp đựng bút chì có in hình quốc kỳ*, chiếc hộp không đóng nắp, bên trong là một hàng bút màu đen được xếp ngay ngắn. Trong một chiếc hộp khác, nhưng lại là bút gel, cũng được sắp xếp một cách ngay ngắn đến mức khiến người khác phẫn nộ, chỉ có điều lần này là màu đỏ.

Lâm Mặc cầm hai chiếc hộp cùng với hai tập giấy nhớ màu vàng đến chiếc tủ gần góc tường rồi đặt lên những cuốn sách mà cô đã chuyển qua. Sau khi chuyển xong mọi thứ, cô ngồi xuống chỗ của mình.

Lâm Mặc có cảm giác rõ ràng ai đó đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu lên thì thấy những nữ sinh ngồi cạnh lối đi cách cô vài hàng đều đang nhìn về phía này.

"Được rồi." Thịnh Lộ gõ lên bục giảng, ý bảo mọi người không tiếp tục ngó nghiêng nữa,

"Các em chú ý, môn học đầu tiên sẽ nhanh chóng bắt đầu."

Nữ sinh phía trước đang nhìn cô ngay lập tức quay đầu lại, Lâm Mặc để cặp sách vào trong ngăn bàn, nhìn thời khóa biểu rồi lấy sách Ngữ văn ra.

Khoảnh khắc cuốn sách được đặt lên bàn, cô tùy ý nhìn về phía mặt bàn bên cạnh ___

Phía trên sạch sẽ, không có gì ngoại trừ một hộp bút chì in hình quốc kỳ giống với mấy hộp bị chuyển đi kia. Bên trong là một loạt bút màu đen, có một chiếc đã dùng được một nửa.

Sự tồn tại của một vài vật thể, cho thấy cái bàn này không phải là không có chủ, bàn được lau sạch sẽ và bút cũng được sắp xếp cẩn thận cho thấy tính cách rất cẩn thận và tỉ mỉ của chủ sở hữu vị trí này. Lâm Mặc quay đầu lại, tiếng chuông vào học vang lên bên tai. Giáo viên Ngữ văn một tay cầm theo cốc nước, tay còn lại ôm sách giáo khoa bước vào lớp học.

"Vào học __"

" Cả lớp, đứng!"

"Chúng em chào cô ___"

"Chào các em."

"Mời ngồi!"

.....

Chuông vào học reo, lớp học trở lên yên tĩnh, bên ngoài gió thổi lay động lá cây, vang lên tiếng xào xạc.

Lớp học đã bắt đầu, chủ nhân của chiếc bàn bên cạnh vẫn chưa xuất hiện. Tiết Ngữ văn rất nhàm chán.

Từ lâu đã nghe nói rằng các lớp khối tự nhiên có thể làm cho giáo viên Ngữ văn tức muốn chết, đặc biệt là lớp 8 ban 4, vào học không ai nghe giảng mà tất cả đều giải đề lý, hóa. Càng làm cho người ta phát điên hơn chính là nhóm "học sinh ngông cuồng" không coi ai ra gì này, kết quả ngữ văn trong kỳ thi cuối kỳ còn có thể vượt qua các lớp khác một khoảng xa, điều này khiến tổ ngữ văn đối với bốn bộ tám tức giận mà không dám nói.

Trong học kỳ đầu của lớp 11, học sinh sẽ được học thơ cổ, toàn bộ cuốn sách là những bài thơ cổ đòi hỏi phải đọc thuộc lòng. Bài tập trong kỳ nghỉ đã được đánh dấu rõ ràng để tận dụng khoảng thời gian này để học thuộc toàn bộ cuốn sách, tạo điều kiện thuận lợi cho kịp tiến độ giảng dạy của học kỳ này.

Giáo viên Ngữ văn cầm sách giáo khoa, giơ tay lên nói kiểm tra tình hình học thuộc lòng của một loạt các bạn trong lớp. Không khí trong phòng học bỗng chốc đông cứng lại, không ai muốn bị gọi tên nhưng giáo viên Ngữ văn đã sớm tuyệt vọng với lớp 8 ban 4, thà kiểm tra tại chỗ theo tâm trạng còn hơn nghe bọn họ một mực từ chối.

Sau đó tiện tay chỉ vào hàng phía bên ngoài gần cửa sổ.

Học sinh không bị gọi đến liền thở phào vỗ ngực nói "May mắn không phải hàng của bọn mình", cũng không tiếp tục giải đề lý, hóa trong tay mà tập trung ánh mắt vào hàng bị điểm danh một cách hả hê khi người khác gặp họa .

Dù là lớp chọn khối tự nhiên, cũng không thoát khỏi định luật "Một cây bút là một phép màu trong đêm cuối cùng làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ hè", bài tập đều là lúc này mới viết bừa chứ đừng nói tới việc trong thời gian nghỉ lại đọc thuộc từng bài văn một. Trong hàng chủ yếu là con trai, từng người một đứng lên,

Nếu khá một chút thì trong lúc đứng lên sẽ cúi đầu nhanh chóng nhìn vào mấy dòng đầu tiên, có thể nhớ được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Còn lại thì không quan tâm mà từ từ đứng lên khỏi ghế, ngón tay đè lên sách giáo khoa, mở cũng không thèm mở, nói:

"Em không thuộc."

Giáo viên Ngữ văn suýt chút nữa giận đến mức phải ấn huyệt nhân trung*

*nằm ở vùng môi trên, ở chính giữa của vùng rãnh lõm nối liền sống mũi và môi.

Không may chỗ ngồi của Lâm Mặc đúng lúc là hàng ghế này.

Nam sinh không thuộc bài, hơn phân nửa là cười bỡn cợt, da mặt lại dày, không thèm quan tâm. Đến lượt Lâm Mặc, sự kiên nhẫn của giáo viên Ngữ văn đã sớm cạn kiệt, thực sự rất quá đáng. Giáo viên Ngữ văn thấy nữ sinh ở vị trí cuối cùng cúi đầu đang chậm rãi đứng dậy từ chỗ ngồi, sách giáo khoa trên mặt bàn còn đang mở.

Cơn giận lập tức dâng lên, cô ấy không có ấn tượng gì về Lâm Mặc nên đoán rằng học kỳ trước chưa từng nói chuyện với cô, hơn nữa thành tích học tập cũng bình thường vì vậy người khác không chú ý đến.

Quyển sách trên tay nặng nề đập xuống bàn, bắt đầu nổi giận với Lâm Mặc:

"Có học nữa hay không đây!!!"

Tiếng ồn ào trong lớp lập từng im bặt, mọi người nhao nhao nhìn về phía giáo viên, chỉ thấy cô chống tay trên bàn giáo viên, chỉ vào Lâm Mặc, quát mắng:

"Gấp sách lại!"

Lâm Mặc gấp sách lại đã nghe thấy giáo viên nói: "Em chưa học thuộc bài đúng không!"

Nam sinh đang đứng phía trước cũng quay đầu nhìn Lâm Mặc, thầm nghĩ cô gái này thật đáng thương, vừa mới chuyển đến ngày đầu tiên mà trong tiết đầu đã bị mắng.

Những học sinh khác trong lớp đang chờ xem kịch hay.

Lâm Mặc ngẩng đầu lên, bên dưới tóc mái dài trước trán là đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm giáo viên ngữ văn, chợt mở miệng nói:

"Quân bất kiến:

Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai,

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!...."*

*trích trong bài thơ "Thượng tiến tửu" của Lý Bạch, đọc thêm tại đây: https://www.thivien.net/L%C3%BD-B%E1%BA%A1ch/Th%C6%B0%C6%A1ng-ti%E1%BA%BFn-t%E1%BB%ADu/poem-2SOZi2_E9ZMjy3mQn1w89A 

Từng câu từng chữ, mỗi một âm tiết đều đọc to rõ ràng, giọng nói linh hoạt, sáng tỏ của cô gái cứ như vậy từ từ vang vọng trong lớp học. Tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ, cơn gió thổi qua cửa sổ đang mở một nửa làm lay động rèm cửa sổ màu xanh.

Với âm thanh đọc thuộc lưu loát của Lâm Mặc, khuôn mặt vốn đang tức giận của giáo viên ngữ văn, dần dần xuất hiện nụ cười, khóe mắt cũng ngày càng cong lên. Trong lớp học yên tĩnh, trên mặc những học sinh chờ đợi để xem trò cười của Lâm Mặc hiện lên sự ngạc nhiên.

Lâm Mặc đọc xong từ cuối cùng, cô đứng trước bàn nhẹ nhàng hỏi cô giáo:

"Thưa cô... em ngồi xuống được chưa ạ?"

Giáo viên Ngữ văn còn đang ngây người, cảm thấy hơi khó tin. Trong chốc lát không trả lời lại cho đến khi Lâm Mặc nâng giọng, hỏi lại lần thứ hai

"Thưa cô, em có thể ngồi xuống.... được chưa ạ?"

"À.... Được, em ngồi xuống đi!" Cô ấy cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, có hơi xúc động cho phép Lâm Mặc ngồi xuống.

Lâm Mặc ngồi xuống vị trí của mình, thở phào nhẹ nhõm, trong sáu môn thì thành tích Ngữ văn của cô là tốt nhất, làm sao mà lại không đọc thuộc được "Thượng tiến tửu" chứ?

Nhưng giáo viên trên bục giảng vẫn cảm thấy khó tin, cô ấy nhìn bảng thứ tự chỗ ngồi trên bàn giáo viên rồi lại nhìn Lâm Mặc, ngập ngừng hỏi cô:

"Em là...."

Lên lớp mới một kỳ, việc giáo viên không biết hết học sinh cũng không phải hiếm, vả lại bình thường mỗi giáo viên phải dạy ít nhất hai lớp. Trên bảng thứ tự cũng không có tên Lâm Mặc, giáo viên ngữ văn có hơi thắc mắc không biết cô bé có thể đọc thuộc lòng bài tập trong kỳ nghỉ này là ai, lại ngạc nhiên vì sao trước đây bản thân lại không để ý tới!

Khi Lâm Mặc không biết phải trả lời như thế nào thì đã có bạn học khác giúp cô:

"Cô ơi, bạn ấy mới từ ban xã hội chuyển đến"

"Từ ban xã hội chuyển đến à...." Giáo viên ngữ văn đã hiểu rõ, đăm chiêu nhìn Lâm Mặc một lúc.

Sự vui vẻ vừa mới nảy sinh trong lòng Lâm Mặc đã bị câu "chuyển từ ban xã hội đến" dập tắt.

Trong lớp học không ngừng vang lên âm thanh bàn luận và mỉa mai.

"Đúng thế ạ, ban xã hội chuyển đến."

"Chậc chậc, lúc chia lớp năm lớp 10 thì không chuyển, bây giờ mới lại chuyển, ai mà biết được chuyển bằng cách nào chứ."

"Tất nhiên là có quen biết rồi...."

.....

Kết thúc tiết ngữ văn, giáo viên vẫy tay với Lâm Mặc, ý bảo cô cùng đi đến văn phòng một chuyến. Cô ấy ra hiệu rất bí mật, khi Lâm Mặc nhận được tín hiệu đã đợi thêm một lát rồi mới đi ra khỏi phòng học, cô đi hết sức cẩn thận, chỉ sợ có người phát hiện mình đến tìm giáo viên.

Tổ Ngữ văn và tổ Hóa học được sắp xếp vào cùng một phòng là việc hiếm thấy, các thầy cô khác đang cười nói vui vẻ. Bàn giáo viên của tổ Hóa học luôn có học sinh vây quanh hỏi bài, Thịnh Lộ là giáo viên lớp 11 lại là tổ trưởng tổ Hóa học nên đương nhiên học sinh vây quanh càng đông.

Lâm Mặc cúi đầu đi qua vị trí tổ Hóa học, để đi về phía tổ Ngữ văn. Thịnh Lộ đang giảng bài cho học sinh ở lớp bên cạnh, liếc mắt thì thấy Lâm Mặc.

"Lâm Mặc? Sao em lại ở đây....?" Thịnh Lộ nghiêng đầu gọi Lâm Mặc lại,

Bước chân của nữ sinh dừng lại, trong đôi mắt ngập tràn sự bối rối, vừa nhỏ giọng trả lời Thịnh Lộ vừa chỉ về phía tổ ngữ văn:

".... Giáo viên Ngữ văn bảo em đến đây...."

Bên phía tổ Ngữ văn không có học sinh nào, những chồng giấy tờ và sách giáo khoa chất đống trên bàn làm việc. Giáo viên Ngữ văn đặt sách giáo khoa lên bàn rồi ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Mặc vẫn đang cúi đầu trước mặt, nở nụ cười hiền hậu khiến cho nếp nhăn ở khóe mắt càng đậm hơn:

"Cô gái nhỏ không muốn nói chuyện sao?"

Lâm Mặc không trả lời

Giáo viên Ngữ văn cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi Lâm Mặc có đồng ý làm đại biểu môn học của cô hay không?

Lâm Mặc sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn về phía giáo viên một cách khó hiểu.

"Bài thơ em đọc rất trôi chảy, ngắt câu cũng rất chính xác, vừa nghe là biết không phải học thuộc một cách máy móc. Cô đoán thành tích môn văn của em rất tốt." Cô ấy tìm quanh bàn làm việc rồi lấy ra bảng xếp hạng các lớp học kỳ trước, giở từng trang một:

"Trước đây, em học lớp nào của khối xã hội?"

Lâm Mặc im lặng trong chốc lát rồi nói nhỏ: "Lớp 6 ạ."

"Lớp 6 à..." Âm thanh vang lên, "Lớp của thầy Mã, đây rồi! Cô nhớ trong bảng xếp hạng chung của hai khối cuối kì năm lớp 10 người đứng đầu môn Ngữ văn là học sinh lớp thầy Mã..."

Tìm được bảng điểm của lớp 6 ban 3, giáo viên Ngữ văn nhìn một lượt cuối cùng cũng tìm thấy tên của Lâm Mặc ở giữa bảng.

Lâm Mặc ____ Ngữ văn _____ 140.

Xếp hạng môn (toàn trường): 1.

"Ồ...." giáo viên ngữ văn mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Mặc: "Thì ra học sinh được 140 điểm kia là em___"

Lâm Mặc ngượng ngùng gật đầu.

Giáo viên ngữ văn kéo cánh tay Lâm Mặc, khen gợi "Thật giỏi nha, thật giỏi"

Rồi lại nhìn điểm số các môn khác của cô, môn văn đứng đầu toàn trường, xếp hạng theo khối đứng thứ 50. Tuy nhiên, điểm số các môn khoa học tự nhiên chỉ đứng thứ 1500.

Giáo viên ngữ văn hơi đăm chiêu nói: "Thành tích môn khoa học xã hội của em cao như vậy sao lại chuyển sang khối khoa học tự nhiên?"

Lâm Mặc không trả lời, phía sau vang lên âm thanh quen thuộc

"Gia đình em ấy muốn em ấy học khoa học tự nhiên."

Thịnh Lộ đi đến trước cửa tổ ngữ văn nói với giáo viên ngữ văn:

"Nói sao nhỉ.....Tình hình kỳ thi tuyển sinh đại học ở thành phố chúng ta như thế nào thì cô Lý, cô cũng biết rồi đó."

Bọn họ cũng không phải chỉ mới đi dạy một, hai năm, kiểu học sinh và phụ huynh nào mà chưa từng gặp? Lời của thầy Thịnh tuy không nói rõ nhưng cô Lý vừa nghe đã hiểu được

"Hóa ra là như vậy...."

"Cô Lý định cho bạn học Lâm Mặc là đại biểu môn ngữ văn sao?" Thầy Thịnh nhăn mày hỏi,

Giáo viên ngữ văn theo đó mà trả lời: "Đúng vậy, anh cũng biết bạn đại biểu ngữ văn của lớp anh lúc trước đã không giao bài tập ngữ văn cho lớp."

Thầy Thịnh biết điều đó nhưng vẫn còn do dự: "Lâm Mặc, hôm nay bố của em đã đặc biệt gọi điện thoại cho thầy..."

Vẻ mặt Lâm Mặc ngay lập tức trở nên khó xử, cúi đầu nói với thầy chủ nhiệm: "Em hiểu rồi ạ."

Rồi lại quay đầu, áy náy nói với giáo viên ngữ văn: "Cô Lý, em xin lỗi... Em cần phải cố gắng nâng cao điểm số các môn tự nhiên nên nếu làm đại biểu môn ngữ văn, ít nhiều sẽ khiến em bị phân tâm ạ..."

"Cô không hiểu việc em làm đại biểu môn ngữ văn và việc bị phân tâm có gì liên quan đến nhau?"

"........"

Quả thực lý do này có hơi khiên cưỡng.

Lâm Mặc cũng không biết nên nói như thế, đột nhiên hy vọng tìm được một cái lỗ để chui xuống. Thịnh Lộ đứng bên cạnh nhìn, khẽ thở dài, thầy ấy cũng cảm thấy Lâm Mặc rất đáng thương, vốn là một hạt giống tốt của ban xã hội bây giờ lại bị giày vò ở ban tự nhiên.

"Thôi, được rồi, tạm thời em cứ nhận lời của cô Lý đi." Đột nhiên thầy Thịnh nói với Lâm Mặc,

Cô ngẩng đầu lên, nói: "Nhưng mà thầy ơi, nếu bố em hỏi đến thì..."

Đúng lúc này chuông vào học vang lên, Thịnh Lộ đưa tay ra hiệu: "Chỉ là làm đại biểu ngữ văn thôi, không sao hết. Hơn nữa, khối tự nhiên thì vẫn phải thi môn văn, nếu bố mẹ em có hỏi tôi sẽ nói với họ."

"....."

"Vậy, cảm ơn thầy ạ."

"Ừ, mau về lớp đi, vào học rồi!"

*Hộp bút in hình quốc kỳ, giống như này:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro