Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung chat màu xanh da trời bật lên, "Lời mời kết bạn" đã được chấp nhận. Ngoài ra, không còn lời nhắn nào khác.

Lâm Mặc di chuyển đoạn hội thoại lên một chút, bên trên cho thấy thời gian Đoạn Sâm đồng ý lời mời kết bạn của cô là 10 giờ tối ngày 13 tháng 9.

Cũng chính là thời điểm cô gửi yêu cầu kết bạn.

Lâm Mặc nhớ đến cuộc nói chuyện nghe được vào ngày hôm sau, nhóm người Trương Huyên nói cái gì mà đêm khuya Đoạn Sâm ghé thăm một tài khoản không biết tên. Cô nhanh chóng mở trang cá nhân trên QQ nhìn người gần nhất ghé thăm tài khoản của cô.

[Lượt truy cập gần nhất: Đoạn Sâm]

[Số lần ghé thăm gần nhất: 7]

Lâm Mặc: ". . ."

Ngón cái của cô đè lên trên ảnh đại diện của Đoạn Sâm, là hình một chiếc đàn violin. Cô nhớ đến trên tường phòng khách nhà cậu có treo một chiếc đàn violin nhìn rất đắt tiền, đó là báu vật của bà Dư, có người nói nó có giá hơn 20 nghìn.

Đoạn Sâm cũng biết kéo đàn violin sao?

Lâm Mặc hơi nghiêng đầu, bên tai là giọng hát của Uông Tô Lang. Cô muốn xem tường nhà Đoạn Sâm, ngón tay dừng lại một lúc nhưng cuối cùng cũng không bấm vào.

Đúng lúc này, trong tai truyền đến âm thanh "tinh tinh" của QQ, có tin nhắn gửi đến.

Lâm Mặc nhanh chóng bấm vào thì thấy tin nhắn là do Đoạn Sâm gửi tới. Trái tim cô như chậm  nửa nhịp, mở ra đoạn chat

Đoạn Sâm: ^_^/

Đoạn Sâm: Này, tiểu tiên nữ ~

Lâm Mặc: . . .

Lâm Mặc: Xin chào nha.

Đoạn Sâm: Cậu ăn cơm chưa?

Lâm Mặc nhìn thời gian trên điện thoại, hơn 10 giờ sáng, đã qua thời gian ăn sáng vậy là hỏi cô đã ăn trưa chưa sao? Rõ ràng là không còn gì để hỏi.

Lâm Mặc: Mình ăn sáng rồi nhưng bữa trưa thì chưa ăn.

Đoạn Sâm: Tiểu tiên nữ bữa sáng ăn cái gì vậy (lặng lẽ đảo mắt @_@).

Lâm Mặc:... Ba mình nấu cháo, trứng gà xào cà chua, còn có cả khoai tây sợi xào với ớt xanh.

Đoạn Sâm: Wow, thật thịnh soạn QAQ.

Cô nhìn chằm chằm Đoạn Sâm đang không ngừng gửi đến nhãn dán trên QQ, hoàn toàn khác với hình tượng thầy giáo giảng bài trước đây, không ngờ lại có chút đáng yêu. Phía bên cậu hiện lên "đang nhập", Lâm Mặc ngẩng đầu lên nhìn ba mình đang nghiêm túc lái xe, rồi hơi di chuyển cơ thể đến điểm mù của gương chiếu hậu, đặt điện thoại lên đùi, lặng lẽ nhổm lên một chút.

Đoạn Sâm gửi cho cô emoji khoai tây nhỏ với đôi mắt đẫm lệ*, kèm dòng chữ: Không có gì ăn, đói quá đi.

*vì không tìm được nên mình để cái này ví dụ

Cô thuận miệng hỏi: Cậu chưa ăn cơm sao?

Đoạn Sâm: QAQ, ba mẹ đi hẹn hò, để đứa con ở nhà một mình chỉ có thể nhấm nháp bánh mì.

Lâm Mặc nhớ đến tình cảm giữa giáo sư Dư và vợ nhiều năm rồi mà vẫn mặn nồng, bỗng nhiên nhớ đến lúc trước mình từng thấy trên tạp chí ghi cái gì "Cha mẹ mới là tình yêu đích thực, con cái chỉ là tai nạn thôi", có kèm hình ảnh một nam một nữ ôm nhau thắm thiết, đằng sau là một đứa bé xách túi chạy theo.

Cô vô thức tưởng tượng gương mặt đứa bé thành Đoạn Sâm.

"Hì hì..." Lâm Mặc không kìm được mà cười khẽ, ba cô ở phía trước nhìn thấy thì hỏi cô xem gì mà cười như vậy.

Cô nhanh chóng úp điện thoại lên đầu gối, lắc đầu một cái.

Ba cô vui vẻ nói: "Lại lén lút lên mạng?"

Lâm Mặc biết mình không thể giấu diếm, dù sao Lâm Bách cũng là giáo sư đại học, ông đã đối phó với sinh viên nhiều năm như vậy thì làm sao có thể không biết con gái mình đang nghĩ gì? Nhưng cô thật sự không muốn Lâm Bách biết mình đang tán gẫu với một chàng trai, từ trước đến nay ba mẹ Lâm luôn rất nhạy cảm đối việc kết giao bạn bè của con mình.

"Không ạ, con nhìn thấy một câu chuyện cười trên Weibo thôi." Lâm Mặc lắc đầu, bình tĩnh nói dối.

Lâm Bách cười khẽ, hiển nhiên là đã bỏ qua cho cô:

"Có thời gian rảnh mà con không biết nghe thêm vài bài tiếng anh. "

Thấy ông không hỏi nữa, Lâm Mặc giả bộ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe. Qua ba bốn phút, cô lần thứ hai lén lút cầm di động đang úp trên đầu gối lên.

Trên điện thoại hiển thị có đến hơn mười "Tin nhắn chưa đọc" trên QQ.

Tất cả đều đến từ Đoạn Sâm.

Cô cẩn thận từng chút một mở khung chat đầu tiên lên, những tin nhắn cậu gửi đến hiện ra. Vài meme với biểu cảm tủi thân, cái gì mà "Thật đau lòng a", "Con ếch bi thương", "Tiểu khả ái không vui"*, Lâm Mặc xem từng cái một. Lần này cô không dám cười thành tiếng, chỉ có thể thầm kìm nén trong lòng.

*meme

Đây thực sự là cái người bị đồn là "Đóa hoa cao lãnh, không có tình người" đại thần lạnh lùng đứng đầu Nhất trung - Đoạn Sâm sao.

Thân là nam thần đứng đầu toàn trường mà lại tự mình sưu tầm những gói biểu cảm QQ này sao?

Cô tiếp tục lướt xuống dưới tin nhắn cuối cùng, Đoạn Sâm đã gửi đến một bức hình.

Tầm hình chắc mới vừa được chụp, trong hình là một chiếc bát lớn hình tròn với một phần mì ăn liền, phía trên còn có hai chiếc xúc xích rán.

Đoạn Sâm: Bữa trưa ~ing.

Lâm Mặc mím môi, gõ chữ gửi qua,

"Bữa trưa mà cậu ăn cái này sao?"

Trong trí nhớ của cô dù ba mẹ có bận đến cỡ nào thì trước nay chưa từng để con gái ăn cơm nguội.

Loại mì không có tí dinh dưỡng nào như này lại càng không cho cô ăn!

Đoạn Sâm: Dậy muộn, lại không muốn ra ngoài mua đồ ăn, mình còn phải soạn bài để buổi chiều phụ đạo cho đội Olympic khối 10 nữa.

Lâm Mặc: ....Cậu thật bận bịu nha.

Đoạn Sâm "đang nhập" đột nhiên dừng lại, một lúc sau thì gửi tới một bức ảnh.

Một cuốn sổ tay màu trắng với một cây bút máy, bên trên là những dòng lời giải và công thức được viết ngay ngắn, thậm chí còn chụp được cả một vài chiếc lọ đựng có * và cốc becher* ở bên cạnh. Ngoài ra còn có một bàn tay trắng mảnh khảnh trên hình, một chiếc bút máy đang kẹp ở hộ khẩu*

* nằm ở khe đốt bàn tay giữa ngón cái và ngón trỏ.

*Lọ đựng có nắp

*Cốc becher

Những công thức đó, cô vừa nhìn đã muốn đau đầu.

Lâm Mặc:....

Chàng trai lại gửi đến một tấm hình, lần này là một quyển sách hóa hữu cơ cực kỳ dày.

Cô không biết nên trả lời cậu như thế nào, thế giới của đại phần người phàm như cô không thể hiểu được. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể gõ hai chữ "Cố lên" gửi qua.

Đoạn Sâm đột nhiên gửi đến một hàng dấu chấm hỏi.

Đoạn Sâm:?

Lâm Mặc: ?

Đoạn Sâm:... Lẽ nào cậu không nên cảm thán __"Cậu là người của đội Olympic Vật lý mà lại soạn bài hóa học sao, thật lợi hại nha!" ?

Lâm Mặc:...

Đoạn Sâm: QAQ Tiểu tiên nữ, cậu không trả lời theo lẽ thường, người khác đều khen ngợi rất nhiều khi nghe nói mình sẽ dạy kèm cho đội Olympic hóa học lớp 10 đó.

Lâm Mặc: ....A, cậu thật sự rất giỏi đó.

Đoạn Sâm: =w= vui vẻ*~

*开森 (Kāisēn): phát âm giống với từ [开心 (Kāixīn) nghĩa là vui vẻ, hạnh phúc] nhưng sẽ nghe dễ thương khi nói theo cách này, một vài giới trẻ trung quốc thích nói như vậy.

Lâm Mặc nghe thấy tiếng bánh xe cọ xát xuống đường đất, điện thoại di động đập vào thắt lưng, cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, chỉ thấy xe đã đi đến phía cuối con đường nhỏ rẽ vào thôn.

Dưới gốc cây liễu xanh biếc, một ông lão mặc chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn* đang hút thuốc, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía xe của họ.

"Mặc Mặc, ông nội đã đợi con ở ven đường từ sớm rồi." Lâm Bách nói với cô.

Lâm Mặc hạ kính xe xuống, vẫy tay về phía ông nội đang đứng bên đường. Ba cô đem xe đỗ vào sân ngoài khu ủy ban thôn. Cô vội vàng mở giao diện QQ trên trang web lên, gửi một câu cho Đoạn Sâm: "Mình logout trước đây, hôm nay là sinh nhật ông nội mình, đã về đến nhà ông rồi. Bye bye!", sau đó chuyển sang lịch sử duyệt web và bắt đầu xóa "Lịch sử duyệt web hôm nay".

Xóa đến cuối cùng chỉ còn lại trang QQ.

Cô nhấp vào giao diện đăng nhập thì phát hiện Đoạn Sâm lại gửi tin nhắn đến, Lâm Mặc muốn mở ra nhưng ba đã đỗ xong xe, tháo dây an toàn rồi gọi cô:

"Được rồi Mặc Mặc, xuống xe thôi!"

Trong lúc bối rối, cô cũng không kịp xem tin nhắn kia mà trực tiếp thoát khỏi QQ.

Đẩy cửa xe ra.

"Ông nội!"

Ông cụ bỏ cái tẩu* trong tay xuống, quanh mắt là những vết nhăn thấp thoáng ý cười

"Mặc Mặc đã về rồi đấy à..."

Lâm Bách từ phía sau xe lấy ra những hộp quà tặng, phần lớn đều là do những giáo sư của Đại học a gửi tặng. Nào là cá dao, cá thu, cá đù vàng đông lạnh, còn có thuốc và rượu, được xếp chồng lên trên chiếc xe đẩy nhỏ mà ông nội mang đến. Hàng xóm xung quanh đang tụ tập tiến lên dùng tiếng địa phương nói "Ai da, đứa trẻ nhà ông hai có tiền đồ như vậy, cậu ấy là giáo sư đại học nên quà cáp mới nhiều như vậy!"

"Ông hai" là cách mà người dân trong thôn tôn trọng gọi ông nội Lâm Mặc. Cô vừa giúp ba xách hộp đựng rượu vừa đi theo phía sau bọn họ.

Ông nội năm nay đã tám mươi tuổi nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, đợi đến khi xếp hết đồ lên xe đẩy thì đẩy thẳng về phía nhà ông cụ. Ba cô một tay ôm thùng cá dao, gọi cô: "Đi thôi con!"

Ông cháu ba đời, giẫm lên con đường nhỏ uốn lượn, nói cười vui vẻ.

Tâm trạng Lâm Mặc rất tốt, trên trời gió thu khẽ thổi, từng đám mây dần trôi nơi chân trời màu vàng phía trên đồng cỏ. Chỉ có những lúc này đây thế giới của cô mới có thêm những màu sắc sặc sỡ.

Nó không còn chỉ là hai đường đen trắng, bên trong và bên ngoài dòng, tất cả đều là điểm số và thứ hạng không thể đạt được.

Mặc dù hôm nay là sinh nhật của ông cụ nhưng cũng không có nhiều người trở về, bữa tiệc được tổ chức ở trong sân vườn căn nhà gỗ tứ hợp* của ông nội. Sau khi ba cô giúp ông chuyển quà vào nhà thì đến nói chuyện với bác cả và những vị khách đã đến từ lâu. Ông nội không thích náo nhiệt, vì vậy ông một mình trở về căn phòng ngủ của mình ở phía bắc ngôi nhà, mặc áo khoác Trung Sơn, thêm một chiếc tẩu thuốc, vừa hút từng điếu một vừa tiếp tục xem cuốn "Thủy Hử" trên bàn.

Lâm Mặc quay người lấy hai miếng cá thu vừa mới chiên xong, vừa ăn vừa nhìn đàn gà trong chuồng gà ngoài sân. Bàn ăn đang được bày ra ngoài sân, cô ngồi xổm trên sàn xi măng đúng lúc chặn lối đi ra ngoài.

"Mặc Mặc, đến phòng ông nội con chơi đi." Ba xoa xoa đầu cô.

Sau khi cắn miếng cá cuối cùng, Lâm Mặc đứng dậy trả lời rồi quay người chạy về phía căn phòng nhỏ phía bắc.

"Ông nội~"

Cánh cửa hợp kim " Két!" bị đẩy ra, cô dựa vào khung cửa, chưa bước vào nhà đã thò đầu vào.

Mái tóc dài được buộc gọn sau đầu nhẹ nhàng xõa xuống vai. Hôm nay cô đặc biệt mặc mặc chiếc áo len trắng mới vừa giặt và quần bò tối màu, trông rất trẻ trung. Ông cụ ngồi cạnh bếp lò nghe thấy tiếng động thì đặt cọng rơm vào giữa trang sách, hơi ngẩng đầu lên.

"Haha, Mặc Mặc lại đây."

"Dạ~"

Lâm Mặc ngoan ngoãn đi vào trong, căn phòng không lớn với một nửa bị chiếc giường sưởi* bằng đất chiếm giữ, một bên là một chiếc bàn gỗ nhỏ và một chiếc ghế sofa màu xanh đậm mà nhà cô dùng nhiều năm trước sau đó được đưa đến nhà ông nội.

Ông nội ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, từ trên bàn lấy ra một chiếc lọ trong suốt màu đỏ, bên trong đựng rất nhiều những chiếc bánh đào được gói trong túi nhựa.

Khi Lâm Mặc còn nhỏ, cô thường xuyên cùng ba về quê hơn bây giờ. Ông nội đã già nên không ăn được đồ ăn đặc biệt cứng vì thế ông thường ngâm một miếng bánh đào lớn vào bát cho đến khi mềm ra rồi dùng thìa ăn từng muỗng một.

Lâm Mặc ngày xưa rất thích nài nỉ ông nội làm bánh đào cho cô ăn.

"Mặc Mặc, con muốn ăn bánh đào không?" Ông nội mở nắp ấm trên bếp, kiểm tra xem bên trong còn nước nóng hay không.

Cô ngồi xuống giường, ngoan ngoãn gật đầu:

"Dạ có!"

Bánh đào cần ngâm trong nước nóng, ông nội bẻ một nửa chiếc bánh đào rồi đặt vào cái bát tráng men. Ấm đun nước trên bếp bắt đầu bốc khói, ông cầm quai ấm, cẩn thận từng chút một đổ nước nóng lên bánh, sau đó cũng làm cho mình một bát.

Lâm Mặc ôm bát, dùng chiếc thìa nhỏ múc từng miếng bánh đào đã mềm. Ông nội rót một chén trà, cắn từng miếng bánh đào rồi nhấp một ngụm trà.

Những tờ báo dán kín mặt tường, ánh nắng yếu ớt bên ngoài cửa sổ chiếu qua kính, rọi vào nhà.

"Con có muốn xem TV không, Mặc Mặc?" Ông nội chỉ vào chiếc TV trước mặt và hỏi cô.

Lâm Mặc do dự, cô không biết có muốn xem không, ngày thường Lưu Thải không cho cô xem TV nên cô không biết bây giờ còn có thể xem gì nữa.

Đúng lúc này, cánh cửa hợp kim nhôm phía sau đột nhiên bị đẩy ra lần nữa, quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Bách đang tiến vào căn phòng nhỏ.

Tìm một cái ghế và ngồi xuống.

"Mẹ của Mặc Mặc đâu?" Ông nội cầm tẩu thuốc lên, hút một điếu thuốc và hỏi.

Lâm Bách trả lời mãi cũng thành quen, thản nhiên đáp:

"Cô ấy không thoải mái, lại bị say xe nên không về ạ."

Ông nội không hỏi nữa mà im lặng hút vài điếu thuốc, Lâm Bách dường như cảm thấy có chút áy náy, vội vàng nói thêm vài câu:

"Gần đây mẹ con bé rất bận, bên nhà ngoại lại đang chuyển nhà, hai tuần qua cũng không có thời gian nghỉ ngơi...."

"Hôm nay không phải Mặc Mặc đã trở về sao. . ."

Lâm Mặc ngước lên nhìn ông nội, trên mặt ông có biểu cảm khó tả, có lẽ những cảm xúc đó đã bị nếp nhăn bao phủ rồi.

Mỗi năm, số lần cô về quê ngày càng ít, thời gian cũng càng ngày càng ngắn. Sau đó, mẹ cô cũng không về quê cùng ba con cô nữa. Mặc dù cô còn nhỏ, nhưng không có nghĩa là cô không biết tranh chấp giữa mẹ và ông nội, cũng bởi vì còn nhỏ cho nên dù cô có biết tất cả mọi việc thì cũng không thể nói thẳng ra.

Ông nội lại nói, đổi chủ đề trò chuyện với ba cô về những chuyện lớn nhỏ trong làng. Lâm Mặc ngồi ở mép giường không có việc gì để làm, đột nhiên nhớ tới lúc cô vội vàng xuống xe vẫn chưa kịp xem tin nhắn mà Đoạn Sâm gửi cho mình.

Cô liếc nhìn Lâm Bách đang trò chuyện nghiêm túc với ông nội rồi nhảy xuống giường, nắm lấy vai ba lắc lắc. Lâm Bách đánh nhẹ vào tay cô hỏi cô muốn làm gì?

"Con muốn nghịch điện thoại một lát." Lâm Mặc quang minh chính đại nói.

Lâm Bách và ông nội dường như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng nên lấy điện thoại di động ra không chút nghĩ ngợi đưa cho con gái. Cô vội vàng nói "Cảm ơn ba", ông nội đang nói chuyện ở phía đối diện cũng dừng lại, mỉm cười hỏi cô có muốn ăn thêm chút bánh đào không?

"Sắp ăn cơm tối rồi, ba đừng cho con bé ăn thêm nữa." Lâm Bách trả lời cô.

Lâm Mặc cúi đầu nghịch điện thoại di động, lặp lại lời ba cô, nói với ông nội: "Lát nữa tới giờ cơm rồi ạ". 

Ông cụ nhìn chằm chằm Lâm Mặc vài lần, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên:

"So với lần trước, Mặc Mặc có vẻ gầy đi một chút rồi."

"Bận việc học." Lâm Bách mỉm cười nói. Đột nhiên có người bên ngoài hét vào nhà, ông lập tức đứng dậy bảo Lâm Mặc đừng chạy lung tung, sắp ăn tối rồi.

Thấy con gái gật đầu, Lâm Bách đẩy cửa, rời khỏi căn phòng nhỏ phía bắc. Lại một lần nữa, trong phòng chỉ còn lại hai ông bọn họ, ông nội mỉm cười nhìn Lâm Mặc đang nghịch điện thoại di động, nhẹ giọng nói:

"Mặc Mặc sau này phải thường xuyên về thăm ông nội nhé."

"Ông nội nhớ Mặc Mặc."

Ngón tay đang đăng nhập vào QQ đột nhiên dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp đôi mắt nhăn nheo của ông nội.

Trên bàn không có bánh ga tô, không có nến, nhiều năm nay, sinh nhật của ông nội, ngày càng ít người trở về. Khi cô còn nhỏ, sẽ cùng nhiều đứa trẻ đứng trước mặt ông nội và ngọt ngào nói "Chúc mừng sinh nhật". Theo thời gian lớn dần lên, cụm từ "Chúc mừng sinh nhật" ngày càng khó nói ra bằng miệng.

Một năm bốn mùa, cô không biết từ khi nào, mỗi năm trở về thăm ông nội một thời gian đã từ hai, ba lần một tháng trở thành hai lần một năm.

"Vâng. . ."

Trước khi từ "ạ" thoát ra khỏi miệng, Lâm Mặc cảm thấy điện thoại đột ngột rung một cái, cô cúi đầu xuống vội vàng liếc nhìn.

Chỉ thấy tin nhắn mà Đoạn Sâm gửi nhưng cô chưa kịp xem kia_

Đoạn Sâm: Chúc mừng sinh nhật ông nội!

Ầm-

Giống như một thứ gì đó đột nhiên mở ra một góc trái tim đang phủ đầy bụi.

Bốn chữ chúc mừng sinh nhật kia, tại sao khi còn bé có thể nói nó, nhưng khi lớn lên lại không cách nào nói ra được?

Thời gian trôi qua, khi cô ở bên cạnh ông nội, không khí ngày càng trầm lặng. Cô ôm điện thoại di động ngồi bên cạnh ông nội đến khi ba đến và hét lên "Mặc Mặc, chúng ta đi thôi, tạm biệt ông nội" sau đó ông sẽ cất điện thoại, nhìn ông nội đang ôn nhu nhìn cô vẫy vẫy tay:

"Ông nội, tạm biệt" .

Đoạn Sâm gửi cho cô một bức ảnh khác là một chiếc bánh sinh nhật lớn.

Rồi một lần nữa gửi,

"Chúc ông nội sinh nhật vui vẻ ~". Bên trên tờ giấy trắng là dòng chữ bằng bút máy được viết thật đẹp đẽ.

Bên ngoài nhà, ba hét lên "Đến giờ ăn rồi". Ông nội đứng dậy, chuẩn bị ra cửa.

Trong khoảnh khắc chiếc cửa hợp kim mở ra, Lâm Mặc đột nhiên nhảy xuống giường, đứng sau lưng ông nội, ngẩng đầu nhìn mái tóc trắng và dáng lưng đã cong xuống của ông cụ

"Ông nội." Cô nắm chặt chiếc điện thoại, trên màn hình vẫn hiện lên lời chúc mà Đoạn Sâm gửi đến. Cô tiến lên phía trước, giống như lúc nhỏ mà kéo bàn tay đã nhăn nheo của ông nội:

"Chúc ông sinh nhật vui vẻ ạ."

*Áo kiểu Tôn Trung Sơn

*Cái tẩu

*Nhà tứ hợp

*Giường sưởi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro