Chương 1 Cuộc hôn nhân chớp nhoáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  
Trong căn phòng yên tĩnh.

Khương Vãn Ninh bị một người đàn ông ép vào cửa sổ kính trong suốt nối từ sàn đến trần. Sự chênh lệch chiều cao mạnh mẽ giữa nam và nữ đã trực tiếp làm tăng sự kích thích lên đỉnh điểm.

Đôi môi mỏng của người đàn ông trượt xuống, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cô, sau đó anh cắn nhẹ vào vành tai cô.

Bỗng có tiếng gõ cửa, Khương Vãn Ninh đột ngột từ trong giấc mơ tỉnh lại, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô thật sự đem Sở Tuyển vào trong mơ cùng ngủ.

Quay đầu lại, liền xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai.

Điều đáng sợ hơn cả việc ngủ với Sở Tuyển trong mơ, là cô thật sự đã ngủ với anh ta.

Tất cả những ký ức vụn vỡ của đêm qua tràn vào tâm trí cô.

Cô nghe tin Sở Tuyển lần đầu tiên xuất hiện sau khi tuyên bố phá sản, Khương Vãn Ninh lập tức chạy đến ăn mừng việc Sở Thái Tử phá sản, hình như sau đó dường như Sở Tuyển đã kéo cô đi hộp đêm chơi.

Sau đó nữa......

Lại nhìn xung quanh, Khương Vãn Ninh không khỏi hít một hơi.

Đây hình như là Vinh Viên, nhà cũ của Khương gia, nơi bà nội cô ở.

Dù có say đến mấy, cô cũng không nên mang Sở Tuyển đến đây chứ?

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, Khương Vãn Ninh vội vàng thu dọn đống bừa bộn trên sàn nhà, bao gồm cả quần áo của cô cùng quần áo của Sở Tuyển.

Khương Vãn Ninh mặc bộ đồ ngủ vào, mở cửa với nụ cười trên môi.

Ngoài cửa là chú Thanh, quản gia của Khương gia, đang nở một nụ cười ôn hoà.

"Tiểu thư, tôi đã kêu nhà bếp nấu cháo lê và tổ yến cho cô. Giọng cô có hơi khàn khàn, mau ăn nhanh đi."

Khương Vãn Ninh:...

Cô ngượng ngùng cười: "Bà nội cháu đâu?"

Vừa mở miệng, cô nhận ra giọng mình thực sự có hơi khàn.

"Lão phu nhân ở dưới lầu, người xong việc có thể dẫn Sở tiên sinh xuống cùng, bà ấy có chuyện muốn nói."

Khương Vãn Ninh cầm lấy cái khay, nói được: "Cháu xuống ngay."

Cô dùng chân đóng cửa lại, Khương Vãn Ninh nhanh chóng đi đến cửa sổ, đây là tầng hai, dọc theo cửa sổ này trèo xuống chắc hẳn sẽ không bị ngã chết.

Khương Vãn Ninh vừa mới mở cửa sổ...

"Em đang làm gì vậy?" Giọng một người đàn ông vang lên từ phía sau.

Giọng mũi khàn khàn, trầm thấp, phảng phất có phần lười biếng, khiến Khương Vãn Ninh cứng đờ người.

Hình ảnh đống đổ nát đêm qua dường như đã trở nên rõ ràng hơn.

Chứng kiến người cấm dục động tình, quả thật khá thú vị.

Sở Tuyển, người luôn xa cách, lạnh lùng, lại còn kiêu ngạo, vẫn luôn chướng mắt Khương Vãn Ninh, vậy mà đêm qua trên giường lại không biết thế nào là đủ. Như thể tất cả dục vọng tích lũy trong nhiều năm đều muốn trút hết lên người Khương Vãn Ninh vậy.

Đến nỗi làm giọng Khương Vãn Ninh cũng trở nên khàn đặc, mặt mũi của cô cũng bị ném đi hết, người làm trong nhà cũng nhận ra điểm khác thường này.

Cô thật sự... muốn chạy đến sống ở một hành tinh khác.

Khương Vãn Ninh quay người lại, thì thấy Sở Tuyển đang mặc áo sơ mi trắng, dựa vào đầu giường cài khuy áo, tóc che đi lông mày, sống mũi cao thẳng, cơ bụng săn chắc, đường nhân ngư lộ rõ ràng. Anh ta giống như một khối hormone kích thích biết đi.

Trong đầu Khương Vạn Ninh không tự chủ được tràn ngập cảnh tượng ái muội tối qua.

"Ngủ xong liền muốn chạy?" Sở Tuyển vén chăn ra, nhặt chiếc quần dưới đất lên.

Anh rất cao, đập vào mắt đầu tiên, phải là đôi chân dài kia.

Người đàn ông này chắc hẳn cao gần 1m9, trông có vẻ như trần nhà cũ Khương gia quá thấp đối với anh.

Khương Vạn Ninh đi tới, nắm lấy tay anh, nhướng mày: "Không chỉ có tôi phải chạy, anh cũng phải chạy, cùng tôi trèo qua cửa sổ."

Sở Tuyển nắm lấy tay cô, kéo đến khuy áo sơ mi: "Giúp anh cái khuy áo."

Tay Khương Vãn Ninh Vạn bị điện giật: "Sở Tuyển, anh đang muốn làm phản sao? Còn muốn tôi phục vụ anh?"
  
Sở Tuyển thản nhiên liếc cô một cái: "Tối qua không phải anh đã phục vụ em sao? Không cảm thấy hài lòng hả?"

Khương Vãn Ninh lười tranh luận với anh, vội vàng đeo thắt lưng cho anh, sau đó kéo Sở Tuyển đi: "Chạy nhanh đi, nếu không sẽ muộn mất."

Sở Công Tử có chút lười biếng, nửa điểm khẩn trương đều không có, nhìn Khương Vãn Ninh đang trèo trên cửa sổ: "Anh không đáng để được người khác nhìn thấy như vậy sao?"

Khương Vạn Ninh xoay người giẫm lên cục nóng
của điều hòa: "Là tôi quá xấu hổ, không muốn gặp ai nữa, được chưa? Sở Công Tử, Sở Thái Tử, anh có thể cùng tôi chạy khỏi đây trước được không?"

Sở Tuyền nhướng mày.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Khương Vãn Ninh nắm chặt tay Sở Tuyển như đang phải đối mặt với kẻ thù lớn: "Chạy nhanh thôi"

Khương lão phu nhân đẩy cửa đi vào: "Con đang làm gì vậy?"

Khương Vãn Ninh lập tức lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: "Bà nội."

Sở Tuyển bình tĩnh đáp: "Đồ của Ninh Ninh rơi ở bên ngoài, chúng cháu đang nhặt đồ lên ạ."

Khương Vãn Ninh lập tức bắt lấy thời cơ, hợp tác cùng anh: "Chiếc vòng tay bà nội đưa cho con vừa bị rơi ra."

"Mau xuống dưới, ta có chuyện muốn nói với hai đứa."

Khương Vãn Ninh chỉ có thể ngoan ngoãn đi xuống cầu thang với Sở Tuyển.

Khương lão phu nhân ngồi đối diện bọn họ, ánh mắt có vẻ không thiện ý liếc nhìn qua, Khương Vãn Ninh muốn đào một cái hố ở dưới sàn nhà để chui vào.

"Chuyện cũng đã đến nước này. Các con...kết hôn đi. Ta sẽ bảo tài xế đưa hai đứa đến Cục Dân Chính."

Khương Vãn Ninh sửng sốt, vội vàng nói: "Bà nội, không phải vậy đâu, Sở Tuyển và con chỉ là..."

Say rượu làm càn?

Tình một đêm?

Gặp dịp thì chơi?

Sau tất cả những gì có thể nghĩ được, cô cảm thấy một câu cô cũng không thốt ra được.

"Xã hội ngày nay đã phát triển lắm rồi. Bà ơi, bà không cần phải để bọn con..."

"Vớ vẩn!" Bà cụ đập tay xuống bàn.

Khương Vãn Ninh liền im thin thít.

Cô không sợ trời không sợ đất, nhưng trên đời này cô sợ nhất là bà nội.

"Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân cũng đã được chuẩn bị sẵn cho các con rồi. Sở Tuyền, giấy tờ cần thiết của con, bà cũng đã cho người mang tới đây rồi. Hai đứa ngay lập tức đến Cục Dân Chính."

"Nhưng......"

"Không nhưng nhị gì hết."

"Sở Tuyển cũng không muốn gả cho con, bà nội, bà đang muốn con ép mua ép bán như vậy sao? Chuyện này... chuyện này có chút không thích hợp."

Khương lão phu nhân nhìn Sở Tuyển.

Khương Vãn Ninh thở phào nhẹ nhõm, lúc này áp lực lại đè nặng lên Sở Tuyển.

"Anh có thể cưới em." Sở Tuyển khẽ mỉm cười.

Khương Vãn Ninh sửng sốt.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị chú Thanh đẩy lên xe đi đến Cục Dân Chính.

Khương Vãn Ninh đưa tay ấn vào huyệt thái dương đau nhức của mình, chuyện này hoang đường cười đến nỗi cô không kịp hồi phục lại tinh thần.

"Hiện tại anh đổi ý vẫn còn kịp đó." Khương Vãn Ninh nhắc nhở anh.

"Anh không có gan phủi trách nhiệm, khi mà ngủ với em ngay trong nhà của bà em đâu."

Khương Vãn Ninh gãi đầu, nghĩ cách dọa cho anh rút lui: "Tôi đã từng có sáu người bạn trai cũ, sau khi trưởng thành thì mỗi năm đổi một người."

Sở Tuyển nhàn nhạt cười: "Bạn gái của anh có thể bày hai bàn mạt chược, một bàn hai tháng, một bàn một năm, coi như là cũng có mối quan hệ lâu dài."

Người này rõ ràng là đang nói láo, chẳng phải mọi người đều nói Sở đại công tử không gần nữ sắc sao?

"Hơn nữa, sáu người bạn trai cũ của tôi đều là những quý ông đó."

Ong một tiếng, mặt Khương Vãn Ninh nóng bừng lên. Đêm qua sau khi ngủ xong, Sở Tuyển hẳn đã biết rất rõ về cô.

Cô lại càng bướng bỉnh nói: "Tôi rất ham chơi. Tối nào tôi cũng phải ra ngoài hát hò vui chơi. Bạn nhậu của tôi cực kỳ nhiều, mà mỗi khi đi chơi chúng tôi đều phải chơi những thứ hoang dã cuồng nhiệt."

Sở Tuyển nghiêng người, ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Tôi cũng chỉ thích những thứ hoang dã thôi."

Khương Vãn Ninh liếc anh một cái: "Sở Tuyển, không phải anh vẫn luôn chướng mắt tôi sao?"

Khương Vãn Ninh là một cô nàng vừa ăn chơi trác táng vừa lại kiêu ngạo, nổi tiếng là một cô nàng xinh đẹp nhưng ngốc nghếch.

Ở Bắc Kinh, không có ai là không biết Thái Tử Sở Tuyển vẫn luôn chướng mắt Khương Vãn Ninh nhất. Còn Khương Vãn Ninh thì luôn chán ghét cái thái độ trịch thượng của anh ta.

Hai người vốn là kẻ thù không đội trời chung của nhau, đột nhiên lại bị bà nội Khương đưa đến Cục Dân Chính, làm cô thật sự thấy rất khó xử.

Sở Tuyển nhìn cô.

Khương Vãn Ninh nhịn không được, bèn bật cười: "Bởi vì phá sản sao? Sở tiên sinh cũng thật là, vì tiền mà xoay chuyển rất linh hoạt."

Ánh mắt Sở Tuyển dừng lại trên khuôn mặt thanh tú và quyến rũ của cô, trầm giọng nói: "Khương Vãn Ninh, anh không thể theo đuổi em sao? Tối qua anh đã nếm thử hương vị của em, bây giờ có lẽ đã nghiện rồi."

Chú Thanh, người lái đang lái xe, cũng phải đỏ mặt vì cuộc trò chuyện của hai người. Hai đứa thực sự coi ông là không khí sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh