Chương 2: Đang ở bên ngoài, ý tứ một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khương Vãn Ninh nheo mắt nhìn anh.

Đúng vậy, cô cần gì phải đòi hỏi tình cảm chân thành, vậy cứ giống như Sở Tuyển đi, chỉ ở bên nhau để giải quyết vấn đề tình dục, không cần có tình yêu. Khá tốt, ngay cả giấy kết hôn cũng không thể trói buộc được cô.

Đến Cục Dân Chính lấy đăng ký diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi hai người lấy giấy đăng ký kết hôn xong, Khương Vãn Ninh phát hiện, chuyện của cô và Sở Tuyển đang được lan truyền khắp nơi trong giới ở Bắc Kinh.

Mọi người đều đang cá cược với nhau rằng, cuộc hôn nhân của bọn họ sẽ không kéo dài quá ba tháng.

Khương Vãn Ninh thản nhiên nhấp vào "Báo cáo nhóm này" với lý do "Nghi ngờ đánh bạc".

Sau đó cô bước nhanh đến trước mặt Sở Tuyển, hơi nhón chân, vươn tay ra quàng qua cổ anh: "Hôn tôi đi."

Sở Tuyển với vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt hơi động, yết hầu lăn lộn lên xuống, giọng khàn khàn: "Sao cơ?"

"Hôn tôi, hôn, được không?"

Khương Vãn Ninh khẽ nâng cằm, chiếc cổ thiên nga trắng nõn vươn ra. Nụ hôn của Sở Tuyển rơi vào cổ cô, rồi lại một đường hướng thẳng lên môi.

Đôi môi ẩm ướt, nóng bỏng của anh lướt qua cổ cô, cuối cùng cắn chặt môi cô không chịu buông ra.

Khương Vãn Ninh thậm chí còn muốn đắm chìm trong nụ hôn của anh lâu một chút.

Nhưng vẫn còn may, vào thời điểm quan trọng này đầu óc cô vẫn còn tỉnh táo, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, chụp ảnh Sở Tuyển hôn cô, rồi đẩy anh ra.

Cô đăng bức ảnh vừa chụp lên nhóm chat.

Đám người trong nhóm chat liền im bặt.

Sơ Tuyển trong bức ảnh này trông rất ôn nhu, tình cảm, anh ấy dường như đang đắm chìm vào nụ hôn này.

Đây thực sự là Sở Tuyển luôn xa lạnh lùng kiêu ngạo kia sao?

Cuối cùng, mọi người đều nhất trí đi đến kết luận ——

Khương Vãn Ninh nhất định đã bỏ ra rất nhiều tiền để có được Sở Tuyển.

Lữ Dương Dương gửi tin nhắn WeChat đến: " Cái người xấu xa kia, nhóm của chúng ta bị cấm vì nghi ngờ đánh bạc rồi."

Khương Vãn Ninh khẽ mỉm cười, nhắn lại: "Chị gái, làm kiệt tác của tớ đó."

"Tối nay là tiệc sinh nhật của Hạ Tinh Nguyệt, chúng ta cùng đến xem náo nhiệt nhé."

"Nhớ đến đúng giờ đấy."

7 giờ tối, chiếc Porsche 911 màu bạc của Khương Vãn Ninh đúng giờ dừng trước cửa biệt thự của Hà Tinh Nguyệt, Lữ Dương Dương bước đến hỏi thăm: "Ninh Ninh, sao trời nóng như thế này, cậu lại mặc đồ bảo thủ như vậy? Lại còn quàng khăn lụa, đây không phải phong cách của cậu."

Khương Vạn Ninh hất tóc, khẽ mỉm cười: "Đi vào, đi vào trước."

Lữ Dương Dương kéo chiếc khăn lụa của Khương Vãn Ninh ra, Khương Vãn Ninh không kịp ngăn cô ấy lại.

"Bà mẹ nó! Những thứ này, thứ này... đều là dấu vết Sở Tuyển để lại sao?"

Khương Vãn Ninh lấy lại khăn lụa, quàng lên cổ: "Chẳng lẽ là tớ tự nhai chính mình?"

"Cái người Sở Tuyển đó, sắc mặt suốt ngày mang bộ dạng cấm dục, tớ còn tưởng rằng tính tình anh ta lãnh đạm lắm, đúng là tương phản quá lớn, em gái, diễm phúc của cậu cũng rất lớn nha."

Khương Vạn Ninh bĩu môi: "Thời gian cũng lâu lắm, đem tớ mệt rã rời."

Lữ Dương Dương nhéo má cô: "Được rồi, đừng nói nữa, nếu không cậu sẽ bị một đám người kéo tới đánh đó."

Vào biệt thự, đi qua đại sảnh, Khương Vãn Ninh nhất định sẽ là tâm điểm để bàn tán trong các cuộc trò chuyện.

"Các người nghĩ xem, ngoài việc đã từng là Thái tử Sở gia, thì Sở Tuyển hiện tại còn có cái gì?"

Giọng nói mỉa mai của chủ nhân bữa tiệc, Hà Tinh Nguyệt vang lên.

Khương Vãn Ninh cười đi tới: "Còn có khuôn mặt đẹp trai, cùng dáng người."

Sau đó, cô ghé môi vào tai của Hà Tinh Nguyệt, rồi thì thầm: "Anh ấy có mọi thứ, từ vòng eo chó đực cho đến đường nhân ngư quyến rũ. À, còn nữa, anh ấy có thể lực tốt, rất bền bỉ."

Hạ Tinh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô: "Khương Vãn Ninh, cô không biết xấu hổ à?"

Khương Vãn Ninh cười ngọt ngào, rồi nói: "Không, tôi tặng cho cô đó, vừa hay cô lại đang không có."

Hà Tinh Nguyệt thiếu chút nữa đã xông lên, nhưng lại bị Trình Diễm Thư ngăn lại.

Trình Diễm Thư, như mọi người đều biết, cô ta là bạch nguyệt quang của Sở Tuyển, là một người trí thức, hiền lành, tốt bụng, danh tiếng trong xã hội tốt hơn Khương Vãn Ninh gấp trăm lần.

Uống được ba hiệp, Khương Vãn Ninh cùng Lữ Dương Dương đi vào nhà vệ sinh, nghe thấy giọng nói có phần tức giận của Hà Tinh Nguyệt: "Dù có phải trả giá bao nhiêu đi nữa, tôi cũng phải ngủ với Sở Tuyển, tôi cũng có thể nhờ bố tôi giúp anh ta lấy lại tài sản từ Sở gia."

"Tôi không quan tâm, cậu trực tiếp hỏi Sở Tuyển đi, hiện tại anh ta còn kén chọn cái gì chứ? Có thể ngủ với Khương Vãn Ninh, nhưng lại không thể ngủ với tôi? Chẳng lẽ tôi không thể trả giá cao hơn Khương Vãn Ninh sao? Cũng không phải chỉ có mình Khương Vãn Ninh mới là người có tiền."

Khương Vãn Ninh đẩy cửa ra, Hà Tinh Nguyệt hoảng hốt đến mức lập tức cúp điện thoại.

Khương Vãn Ninh chế nhạo cô ta: "Ai nói Sở Tuyển chẳng có gì ngoài thân phận từng là Thái tử Sở gia chứ? Hóa ra có một số người còn thầm thèm muốn thân thể của người khác."

Hà Tinh Nguyệt trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó cô ta liền bất chấp tất cả, rồi nói: "Cô đừng có nghĩ tới chuyện một mình độc chiếm Sở Tuyển."

Khương Vãn Ninh cười lạnh, nhìn cô ta: "Làm sao bây giờ? Tôi và anh ấy đã đăng ký kết hôn rồi, anh ấy hiện tại là chồng hợp của tôi, cô nói tôi có thể hay không một mình độc chiếm anh ấy?"

Sắc mặt Hạ Tinh Nguyệt tái nhợt: "Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?"

Khương Vãn Ninh lấy ảnh trên điện thoại ra, đưa cho Hà Tinh Nguyệt xem.

Sắc mặt Hạ Tinh Nguyệt càng tái nhợt hơn, cô ta lẩm bẩm rằng điều đó là không thể.

Khương Vãn Ninh khóe miệng hơi cong lên: "Còn nữa, Sở Tuyển và tôi đôi bên không ép buộc nhau. Nếu đổi lại tôi là cô, thì thật sự anh ấy cũng không muốn theo cô đâu."

Nói xong, cô kéo Lữ Dương Dương đi ra ngoài, ngay sau đó từ bên trong truyền ra những tiếng la hét điên loạn.

Lữ Dương Dương vòng tay qua cổ ôm lấy cô: "Cậu xấu xa thật đấy, nhưng tớ yêu cậu quá đi."

Trong đại sảnh, bất ngờ có người đứng chắn trước mặt Khương Vãn Ninh, tức giận nói: "Khương Vãn Ninh, cô cho rằng hôn nhân dùng tiền để duy trì thì có thể kéo dài được bao lâu? Sở Tuyển không yêu cô, điều này cũng không cần tôi phải nói cho cô nghe đúng chứ?"

Lữ Dương Dương đưa tay lên, kéo chiếc khăn lụa trên cổ Khương Vãn Ninh ra. Chiếc khăn quàng màu đỏ sậm tuột ra, làm lộ những vết lốm đốm trên cổ của cô khiến mọi người có mặt đều phải ồ lên.

"Cô là người ngoài, làm sao biết Sở Tuyển có yêu Ninh Ninh hay không? Chẳng lẽ cô nằm dưới gầm giường của người khác?"

Có người thấp giọng nói: "Ai mà biết dấu hôn trên cổ Khương Vãn Ninh có phải là của Sở Tuyển hay không?"

Trình Diễm Thư tức giận, Sở Tuyển không đáng phải chịu những điều này, Khương Vãn Ninh có rất nhiều tai tiếng. Tại sao Sở Tuyển lại muốn cưới một người phụ nữ lả lơi ong bướm, không an phận như vậy làm gì?

Khương Vãn Ninh hất tóc lên, nhìn những người phụ nữ có khuôn mặt méo mó với nụ cười nhếch mép. Thật khó hiểu. Sở gia phá sản, tại sao họ vẫn luôn nghĩ rằng cô đang lợi dụng điều này, để chiếm lấy Sở Tuyển chứ?

"Đã muộn rồi, chồng tôi đến đón, tôi đi trước nhé."

Khương Vãn Ninh cầm chiếc khăn lụa trên tay, lắc lư đi ra ngoài.

Một nhóm người nhanh chóng đi theo ra cửa.

Sở Tuyển lười biếng đứng tựa vào chiếc Lamborghini. Anh ấy cao 1m88, bờ vai rộng, eo thon cùng đôi chân dài. Anh đút một tay vào túi, trong miệng thì ngậm một điếu thuốc lá, tàn thuốc lá nhấp nháy ánh lửa theo từng hơi thở.

Có quá nhiều sự đẹp trai.

Ngoại hình của Sở Tuyển vẫn luôn là cực phẩm.

Khương Vãn Ninh mặc một chiếc váy ngắn màu vàng sâm panh, tua rua trên váy đung đưa theo mỗi bước đi của cô, rất quyến rũ và toả sáng.

Ánh mắt Sở Tuyển dán chặt vào Khương Vãn Ninh.

Anh không quan tâm điều gì khác ngoài vợ mình, nhìn thấy anh diễn rất nhập tâm, Khương Vãn Ninh thầm nghĩ, Sở Tuyền còn nhập vai nhanh hơn cả cô, kỹ năng cũng rất tốt, có thể tiến vào giới giải trí.

Cô bước tới, đưa cánh tay trắng trẻo quàng qua cổ anh, ngọt ngào nói: "Chồng ơi."

Sở Tuyển bất ngờ bị thân hình mềm mại của cô áp vào làm cho cả người cứng đờ, anh vứt điếu thuốc ra khỏi ngón tay, đưa bàn tay to lớn của mình ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

"Đang ở bên ngoài, ý tứ một chút."

Có người vui mừng đến nỗi đôi chân tê dại đi.

Trình Diễm Thư không khỏi mỉm cười. Xem ra Sở Tuyển cũng không muốn cho Khương Vãn Ninh mặt mũi.

Ánh mắt Sở Tuyển lại rơi vào mớ hỗn độn trên cổ Khương Vãn Ninh, anh trầm giọng dỗ dành: "Lần sau anh không hôn ở đây nữa, chẳng phải sẽ gây phiền phức cho em sao?"

Khương Vãn Ninh suýt chút nữa bật cười, Sở Tuyển đúng là diễn rất tốt.

Trình Diễm Thư ngẩn mặt ra, tỏ vẻ bị tổn thương, buồn bã nhìn Sở Tuyển.

Sở Tuyển cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, mà ôm Khương Vãn Ninh lên xe.

Khi cửa sổ xe hé mở ra, Khương Vãn Ninh tao nhã vẫy tay chào mọi người, ra vẻ như người chiến thắng.

Khi về đến nhà, cô nhìn thấy một bức tranh lớn treo trong phòng khách, Hoa loa kèn nước của Monet.

Khương Vãn Ninh sửng sốt, chỉ vào bức tranh sơn dầu: "Đây là... đồ dởm sao?"

"Là thật. Mua hôm nay, khi anh đến Hồng Kông."

Khương Vãn Ninh: "...Anh không phải phá sản sao?"

Anh ấy lấy đâu ra tiền để mua bức tranh sơn dầu giá cao ngất trời như vậy?

"Số tiền đó nằm trong tài khoản của em, đây là hóa đơn."

Khương Vãn Ninh: "...??"

"Thích không?"

"Ly hôn! Lập tức đến Cục Dân chính cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh