Chương 4: Anh là chó hoang, cho nên tôi muốn đánh anh đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Sở Tuyển đi làm.

Khương Vãn Ninh thì đi đến Thập Bát Xuân.

Thập Bát Xuân là một cửa hàng sườn xám thủ công do sư phụ của cô mở. Ngày nay, dù là người nổi tiếng hay các phu nhân nhà giàu, thì họ cũng sẽ chỉ chọn những bộ váy thời trang cao cấp của thương hiệu nước ngoài. Chỉ một số phu nhân lớn tuổi vẫn chọn sườn xám để làm trang phục hàng ngày, mặc dù sư phụ của cô tay nghề siêu phàm, nhưng cửa hàng sườn xám này vẫn không thể chống lại được tác động của dòng thời gian, nó đã quá cũ rồi.
  
Lúc cô đi đến Thập Bát Xuân, thì ngoài trời bỗng đổ mưa.

Khương Vãn Ninh đẩy cửa ra, Chu Ngọc Xuyên đưa khăn bông cho cô: "Trời mưa như vậy, mà còn đến đây."

Khương Vạn Ninh rửa tay sạch sẽ, rồi cầm kim chỉ lên tiếp tục hoàn thành bộ sườm xám đang thêu dở: "Sắp đến sinh nhật bà nội con, chỉ sợ không hoàn thành kịp."

Chu Ngọc Xuyên trìu mến nhìn cô: "Ninh Ninh, ta nghĩ cửa hàng này sớm muộn gì cũng sẽ đóng cửa thôi."

Bây giờ công việc kinh doanh càng ngày càng sa sút, bà phải nói cho Khương Vãn Ninh biết sự thật.

Khương Vãn Ninh chắc chắn nói: "Sư phụ yên tâm, sẽ không đóng cửa."

Khương Vãn Ninh đã may một chiếc sườn xám có cổ màu xanh đậm cho bà của cô. Những chiếc khuy áo được thêu những bông hoa hải đường nhỏ. Chiếc khuy lớn nhất ở đường viền cổ áo được khảm một viên ngọc lục bảo. Từng đường khâu, từ thiết kế đến mọi khâu thủ công đều do cô thực hiện.

Vào lúc nghỉ tay, cô gọi điện cho nữ minh tinh Vu Phỉ: "Vu tiểu thư, cô có thích bộ sườn xám tôi gửi cho cô không? Tuần sau, cô có thể mặc sườn xám của chúng tôi vào bữa tiệc tối của Tạp chí V được không?"

"À, được thôi." Người bên kia đồng ý khá nhanh.

Khương Vãn Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Quyết định như vậy nhé, tôi sẽ gửi sườn xám đến cho cô sớm."

Sau khi Vu Phỉ cúp điện thoại, cô ta không nhịn được trợn trắng mắt:"Thật phiền phức. Thương hiệu không có chút danh tiếng nào, cũng đòi đưa đồ tới tới cửa. Thời đại nào rồi, còn muốn tôi mặc sườn xám chứ? Tôi không thể mặc mấy cái đồ không danh tiếng như vậy được. Nana, chiếc váy Valentino mà cô chọn cho tôi đã đến chưa?"

"Hai ngày nữa sẽ đến ."

"Tốt."

Sau khi Khương Vãn Ninh cúp điện thoại, chợt nhớ ra mình phải đi đến Quân Thành xem Sở thiếu gia có bị đồng nghiệp "đánh" hay không.

Quân Thành.

Tại bộ phận dân sự, Sở Tuyển nhìn thời gian đã là hơn 6 giờ, xung quanh mọi người đều không có động tĩnh gì.

Anh tắt máy tính, đứng dậy, cầm áo vest trên lưng ghế rồi bước ra ngoài.

Giám đốc bộ phận, Trương Bồi Dân, không thể tin được, lại hỏi trợ lý bên cạnh: "Anh chàng mới đến đang làm gì vậy? Chẳng lẽ cậu ta sắp tan làm hả?"

Trợ lý Phương Vũ cười nói: "Thật không có phép tắc gì, lãnh đạo còn chưa tan làm, cậu ta sao có thể chứ, một người mới..."

"TAN LÀM!" Một giọng nói điện tử lớn, được phát ra từ chiếc máy chấm công cách đó không xa.

Sở Tuyển nhướng mày, hóa ra đây chính là cảm giác tan làm trở về nhà sao? Sau dùng vân tay nhấn vào máy chấm công, anh rời khỏi văn phòng mà không thèm quay đầu lại.

Trương Bồi Dân:......

Phương Vũ:......

"Cậu, cậu, cậu ta... Thằng nhóc này thật sự tan làm sao?"

Phương Vũ nghiến răng nghiến lợi: "Người mới này đúng là một tên ngông cuồng, giám đốc, để tôi lập tức gọi cậu ta lại."

Trương Bồi Dân xua tay: "Muốn dạy dỗ, trước tiên phải làm cậu ta phát điên. Đợi hai ngày nữa, tôi muốn xem tiểu tử này còn có thủ đoạn gì khác."

Bên ngoài tòa nhà công ty, Khương Vãn Ninh mặc bộ áo liền quần Chanel, cô cầm ô đứng trong ánh hoàng hôn, xuyên qua làn mưa bụi. Sở Tuyển chỉ đứng đó, chiêm ngưỡng như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật độc đáo.

Xét về ngoại hình, Khương Vãn Ninh hoàn toàn xứng đáng được đánh giá là một mỹ nhân, ngay cả mái tóc cùng ngón chân đều rất thanh tú.

Khương Vãn Ninh đi về phía anh.

"Thế nào? Sếp và đồng nghiệp có làm khó anh không?"

Trong mắt Sở Tuyển hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

Đúng là đạo đức giả mà.

"Không có."

Khương Vữn Ninh vỗ vỗ vai anh giống như một người chị thân thiết: "Nơi làm việc là thế đó, có uỷ khuất cũng phải chịu đựng, biết chưa?"

Đối với một thanh niên như Sở Tuyền, mới vào đi làm, chắc hẳn đã bị coi thường rất nhiều, không bị đánh là may lắm rồi. Nghĩ tới vẻ mặt thất vọng cùng bối rối trong văn phòng của anh, Khương Vãn Ninh liền cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người đi tới một quán ăn Nhật Bản gần đó, Khương Vãn Ninh cúi đầu đọc thực đơn.

Đột nhiên có một giọng nói xa lạ vang lên: "Ồ, đây không phải là Sở thiếu gia sao?"

Khương Vãn Ninh nhìn lên, thấy rằng đó là thiếu gia của tập đoàn Tẫn Lâm, Lý Duệ, trước đây anh ta cố gắng hết sức để chen vào vòng tròn nhỏ của Sở Tuyển, nhưng anh vẫn luôn chướng mắt anh ta, Lý Duệ là kẻ vội vàng chộp giật, nên cuối cùng vẫn không tham dự được vào vòng bạn bè của Sở Tuyển.

Tên đàn ông này trước đây còn không dám đánh rắm trước mặt Sở Tuyển.

Nên bây giờ đang tỏ ra huênh hoang sao?

Sở Tuyển lười biếng dựa vào ghế, thản nhiên liếc anh ta một cái: "Đây là vị nào vậy?"

Khương Vãn Ninh suýt chút nữa bật cười.

Sở Tuyển rất giỏi bắt chẹt người khác, Lý Duệ đã vo ve ở bên cạnh anh hơn một năm, thế mà anh còn không nhớ nổi họ tên của anh ta.

Lý Duệ: Tên hề thật ra là tôi.

Lý Duệ lập tức đứng dậy, chỉ vào Sở Tuyển, rồi gào lên: "Mày vẫn nghĩ, bây giờ mày vẫn là thiếu gia của Sở gia sao? Hiện tại mày có gì mà để đáng phải tự hào vậy? Mày nghĩ mình là ai? Không có Sở gia bảo vệ, bây giờ tao giết mày cũng chỉ như là giết một con kiến."

Ồ!

Khương Vãn Ninh trực tiếp rót một cốc nước nóng, hất vào mặt Lý Duệ.

"Vậy anh nghĩ anh là ai? Chồng tôi chỉ không biết tên anh, vậy mà anh lại xúc phạm anh ấy như thế?"

Lý Duệ thẹn quá hoá giận, nhưng anh ta không dám bật lại Khương Vãn Ninh. Nền tảng kinh tế quyết định địa vị xã hội, Khương Vãn Ninh giàu có và có mối quan hệ xã hội tốt hơn anh ta.

Anh ta tức giận bật cười: "Ồ, tôi sai rồi, đánh chó còn phải xem chủ nhân của nó là ai. Sở thiếu gia cũng thật thức thời, nhanh như vậy đã tìm được Kim Chủ cho mình, quả thật là một người rất thông minh."

Bang!!!

Khương Vãn Ninh vung tay, nhắm thẳng mặt Lý Duệ mà tát.

"Cô!"

"Đánh chó thì phải xem chủ, anh không có chủ, anh là chó hoang, cho nên tôi muốn đánh anh đó."

"Khương Vãn Ninh!"

Khương Vãn Ninh nhìn anh ta cười: "Sao vậy? Có chuyện gì à?"

Lý Duệ nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô chờ đấy."

"Xin lỗi, tôi không bao giờ chờ đợi những người đàn ông xấu xí."

Lý Duệ tức giận quay người rời đi.

Sở Tuyển nhìn Khương Vạn Ninh: "Em đang bênh vực anh đấy à?"

Khương Vãn Ninh nhướng mày: "Sở thiếu gia vẫn luôn tự luyến như vậy sao? Tôi chỉ là vẫn luôn không thích Lý Duệ kia mà thôi."

Trong một căn phòng riêng cách đó không xa, Sở Thành nhìn thấy tất cả những điều này, có chút ngơ ngác.

Tạ Hoài Triết ở một bên thấp giọng nói: "Hổ ngã xuống, bị chó ức hiếp, hiện tại cậu vẫn chưa tin rằng anh trai cậu đã bị cậu hoàn toàn đánh bại sao?"

Sở Thành cầm ly rượu, nhấp một ngụm, trầm ngâm nói: "Tài sản ở nước ngoài của anh ta đã được kiểm tra hết chưa? Tôi muốn đảm bảo rằng anh ta sẽ không quay lại Sở gia được nữa. Tôi muốn anh ta không còn gì để có thể cạnh tranh với tôi."

"Những thứ cần kiểm tra, đều đã kiểm tra hết rồi, thông tin đều ở chỗ này, tự mình đi xem đi, Sở Tuyển hiện tại đã trắng tay."

Sở Thành lật từng trang giấy, lông mày nhíu lại.

"Hiện tại anh ta đã lưu lạc tới chỗ của Khương Vãn Ninh để được bao nuôi. Cậu còn nghĩ anh ta có cơ hội để đánh trả lại không? Trong lòng anh ta chỉ có Trình Thư Diêm, chẳng nhẽ cậu lại không biết sao? Tất cả những gì anh ta muốn bây giờ, là tiền của Khương Vãn Ninh, cũng giống như nhóm bạn xấu của Khương Vãn Ninh, bọn họ đều có mục đích riêng."

Sở Thành thở dài: "Hy vọng mọi chuyện sẽ như ý tôi mong muốn, cũng hy vọng anh ta sẽ thối rữa dưới đáy giếng mãi mãi, không bao giờ có thể trèo ra được."

Bữa ăn hôm nay, Khương Vãn Ninh ăn rất vui vẻ.

Sở Tuyển cũng rất nghiêm chỉnh, cũng không có chọc giận cô.

Anh phục vụ cô như một quý ông trong suốt bữa ăn. Với nền trời xanh chạng vạng ngoài cửa sổ, cùng với ánh đèn mờ ảo của nhà hàng Nhật Bản, khuôn mặt anh đẹp đến mức gần như yêu nghiệt.

Đẹp và ngon.

Cô là nhan khống, nên cô thừa nhận điều này.

Sau khi Khương Vãn Ninh thanh toán hóa đơn, hai người cùng bước ra ngoài, Sở Tuyển liếc mắt liền thấy được Sở Thành.

Sở Thành theo bản năng cúi đầu gọi anh trai.

Tạ Hoài Triết kéo anh ta, nhỏ giọng nói vào tai hắn: "Bây giờ cậu không cần phải như vậy nữa, sao lại sợ anh ta như vậy?"

Sở Tuyển không chỉ tàn nhẫn, mà anh còn đạt đai đen nhu thuật Brazil. Một lần khi Sở Thành chọc tức anh, Sở Tuyển đã đá thẳng vào ngực Sở Thành, khiến hắn bay thẳng xuống bể bơi.

Từ khi Sở Tuyển bị đuổi ra khỏi ban giám đốc Sở thị, Sở Thành luôn gặp ác mộng, mơ thấy anh trai quay lại giết mình, mơ thấy anh trai đâm vào tim mình, với vẻ mặt hung dữ chất vấn: " Dám cùng với mẹ mày tính kế tao sao? Đào cái hố lớn như vậy đợi tao nhảy vào? Chán sống rồi phải không?"

Nỗi sợ hãi của Sở Thành đối với Sở Tuyển đã khắc sâu vào xương máu hắn.
  
Sở Tuyển chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Sở Thành, sau đó lạnh lùng đi ngang qua hắn, giống như đang nhìn một người xa lạ.

Khi Sở Tuyển đã đi xa, Sở Thành mới giật mình nhận ra, vừa rồi mình sợ đến mức đã quên cả thở, hiện tại bình tĩnh lại, hắn liền hít một hơi thật sâu.

Hắn có chút khó chịu, đúng vậy, Sở Tuyển đã thành ra như vậy, hắn còn có gì phải sợ?

Một tuần sau, lão phu nhân Khương gia tổ chức tiệc mừng thọ lần thứ 70, bộ sườn xám của Khương Vãn Ninh cuối cùng cũng hoàn thành.

Chu Ngọc Xuyên hết lời khen ngợi: "Bộ sườn xám này của con đã vượt qua ta rồi."

Khương Vạn Ninh cẩn thận gói bộ sườn xám lại: "Sư phụ, ngài thật khiêm tốn."

"Ninh Ninh, tiệm sườn xám này từ nay sẽ được giao cho con, đây là hợp đồng chuyển nhượng."

Khương Vãn Ninh giật mình: "Con..."

Chu Ngọc Xuyên nhét hợp đồng vào tay cô, siết chặt tay cô: "Ta muốn con thừa kế, phát triển nó thật tốt."

Khương Vãn Ninh kiên định nói: "Sư phụ, yên tâm, con sẽ làm được."

Vinh Viên.

Chiếc Lamborghini của Khương Vãn Ninh đột nhiên dừng lại trước cửa, chú Thanh quản gia cười ha hả mở cửa cho cô: "Vợ chồng đại tiểu thư đến rồi, lão phu nhân còn ở hậu trạch, cô vào ngồi trước đi."

Khương Vãn Ninh cười nói: "Ba cháu, bọn họ đến rồi sao?"

"Họ vừa mới đến."

Sau khi đi qua hành lang, bước vào phòng khách, cô nhìn thấy gia đình ba người, Khương Hoành Thắng, Du Mẫn, Khương Tuyết Vi, đang vui vẻ ngồi cạnh nhau.

Các vị khách đều khen ngợi Khương Tuyết Vi là người hiền lành, cư xử tốt, tài năng cũng rất tuyệt vời.

Khương Tuyết Vi, là em gái cùng cha khác mẹ của Khương Vãn Ninh.

Du Mẫn vốn là con gái của một quản gia, bà ta và Khương Hoành Thắng là thanh mai trúc mã, yêu nhau đã lâu, nhưng Khương lão gia lại không đồng ý chuyện tình của bọn họ. Nên đã để Khương Hoành Thắng kết hôn với mẹ của Khương Vãn Ninh, là Hà Nhược Vân. Hà Nhược Vân không hề biết rằng chồng bà đã có người phụ nữ khác trong lòng, ban đầu bà vẫn luôn nghĩ về một cuộc sống hôn nhân tốt đẹp.

Không ngờ, Khương Hoành Thắng lại ngoại tình với Du Mẫn khi bà đang mang thai, thậm chí còn làm Du Mẫn có thai.

Một tháng sau khi Khương Vãn Ninh được sinh ra, thì Khương Tuyết Vi cũng được sinh ra.

Cuối cùng Hà Nhược Vân cũng biết được sự thật, từ đó trở đi, bà bị mắc bệnh trầm cảm. Tiếp đó, bà qua đời vì mắc bệnh nặng, khi mà Khương Vãn Ninh mới được 9 tuổi.

Lúc đó Khương Hoành Thắng đã tự có sự nghiệp riêng, không còn phải nghe theo lệnh của Khương lão gia nữa, nên ông ta đã đưa Du Mẫn về làm phu nhân Khương gia, Khương Tuyết Vi cũng trở thành tiểu thư chân chính của Khương gia.

Khương Vãn Ninh thường không về nhà vì cảm thấy mình là người thừa trong ngôi nhà đó.

Khi Khương Vãn Ninh nắm tay Sở Tuyển đi tới, cô rõ ràng nhìn thấy ánh mắt châm chọc của Khương Tuyết Vi.

"Chị đến rồi." Cô ta trìu mến muốn nắm tay Khương Vãn Ninh.

Khương Vãn Ninh không dấu vết, mà đưa tay luồn vào trong khuỷu tay của Sở Tuyền, nhẹ nhàng cười: "Tuyết Vi."

Ánh mắt của Khương Tuyết Vi rơi vào Sở Tuyển. Thái tử Bắc Kinh Sở Tuyển đã từng không thể với tới, bây giờ lại không còn lại gì, ngoài gương mặt đẹp trai của anh ta.

"Chị ơi, sao chị lại tìm Sở Tuyển làm chồng của mình thế? Em nhớ là chị không thích anh ấy mà, đúng không?" Khương Tuyết Vi giả tạo châm chọc.

Khương Vãn Ninh nhướng mày: "Chuyện này cũng không đến lượt cô quản."

Khương Hoành Thắng có chút không vui: "Đừng có lúc nào cũng luôn đối địch với em gái mày."

Đôi mắt của Khương Vãn Ninh có chút mờ mịt. Bao nhiêu năm qua đi, Khương Tuyết Vi vẫn luôn dùng thủ đoạn để gài cô, trong mắt ba cô, Khương Tuyết Vi luôn là người bị Khương Vãn Ninh bắt nạy, cho đến bây giờ cô cũng lười cãi nhau với họ.

Sở Tuyển nắm chặt tay cô: "Chúng ta đi gặp bà nội đi."

Ở phía sau cô, Du Mẫn lại thì thầm: "Vi Vi, con không nên bắt chước chị gái con, vì yêu mà mất đi lý trí, tìm người phá sản như Sở Tuyển."

Khương Tuyết Vi trong mắt có chút kiêu ngạo: "Chồng tương lai của con nhất định còn tốt hơn Sở Tuyển."

Khương lão phu nhân vừa xuất hiện, Du Mẫn nhịn không được tỏ vẻ xu nịnh : "Mẹ, đây là quà do chính Vi Vi chuẩn bị cho mẹ."

Khương Tuyết Vi lúc này đang cầm trên tay một chiếc vòng cổ bằng ngọc lục bảo cùng kim cương, dưới ánh sáng chói lóa, khiến chiếc vòng lại càng bắt mắt hơn, tất cả khách mời có mặt đều hết lời khen ngợi.

Khương Vãn Ninh nhướng mày, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ trong tay Khương Tuyết Vi.

Đây không phải là chiếc vòng cổ do cô tự làm sao? Khương Tuyết Vi tự mình làm ra nó khi nào vậy?

GK, là thương hiệu trang sức do Khương Vãn Ninh thành lập, đã nhận được một đơn đặt hàng cách đây một tháng. Khách hàng đã yêu cầu nhà thiết kế chính của GK tự làm, và phải để cho họ giá tốt nhất.

Khương Vãn Ninh luôn tận tâm với sự nghiệp của mình, từ thiết kế phác thảo, đến Nam Phi để chọn kim cương, cắt kim cương, những điều này không phải do Khương Tuyết Vi làm, mà tất cả đều do chính tay Khương Vãn Ninh làm.

Không có gì ngạc nhiên khi Khương Tuyết Vi lại chọn cách giấu tên khi đặt hàng làm chiếc vòng cổ này.

Hoá ra cô ta lại có tâm tư đen tối như vậy.

Trên mặt Khương lão phu nhân hiện lên nụ cười khách khí mà xa cách: "Vi Vi tự mình làm sao? Là con có tâm."

Khương Tuyết Vi khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Bà nội thích, con làm cái gì cũng đều đáng giá..."

"Thật sao? Cô có chắc là cô đã tự mình làm không đó?"

Giọng nói của Khương Vãn Ninh truyền đến, làm trái tim của Khương Tuyết Vi khẽ run lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh