Hẹn Ước Mười Năm - Lâm Tri Lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 林知落.
Tên Trung Quốc: 开学典礼上被总裁求婚了.

Nam chính: Trịnh Tự.
Nữ chính: Giang Thu Thu.

Hôm ấy tại lễ khai giảng của trường, Giang Thu Thu được Trịnh-người vừa gặp cô lần đầu tiên-Tự cầu hôn, chưa kịp hết hoảng loạn thì ngã xuống Hồ Mây, mở mắt ra lại thấy chính mình xuyên không về mười năm trước! Trong một ngày mà hết bàng hoàng này đến bàng hoàng khác, giờ đây cô nàng phải sống ở quá khứ mười năm trước dưới thân phận một người mất trí nhớ.

Đây đơn giản là câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng đáng yêu thôi. Giang Thu Thu xinh đẹp, nhưng tính cách rất thú vị, người đối xử tốt với cô ấy sẽ cảm thấy cô ấy đáng yêu và tài giỏi, người có ý đồ xấu sẽ thấy đây là một bông hồng có gai. Mạch não của cô nàng rất không giống người bình thường, haha, nên mới thu hút ánh nhìn của Trịnh Tự như nam châm khác cực vậy. Trạng thái khi hai người ở chung với nhau chính là, một Giang Thu Thu pha trò khùng điên, cùng một Trịnh Tự dung túng nuông chiều.

Motip xuyên không về quá khứ kha khá giống với ⟪Trở về năm tháng bố tôi là hotboy⟫, nhưng không buồn như bộ đó, vì bộ truyện này chỉ toàn những điều dễ thương, ngọt ngào!

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. Thích một người là bạn sẽ nghĩ về người đó mọi lúc. Bất kể bạn nói gì, làm gì, ở với ai và đang ở đâu, chỉ cần bạn dừng lại một khoảnh khắc, trong đầu sẽ tự nhiên nghĩ về người đó. Không phải vì người đó đẹp trai, không phải vì người đó rất giỏi, cũng không phải vì người đó làm chuyện gì kinh thiên động địa. Chỉ đơn giản là vì bạn nhớ người đó. Rõ ràng người đó không làm gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến, bạn sẽ có một loại cảm xúc khó tả chất chứa trong lòng, có chút chua xót, có chút vui sướng.

2. Thu Thu, tôi không hỏi cậu là vì tôi sợ mất cậu, vì tôi... muốn ở bên cậu. Tôi vốn nghĩ rằng đợi khi nào cậu nói sự thật cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết. Nhưng tôi nghĩ bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng. Cho dù cậu muốn nói cho tôi biết chuyện gì, có một sự thật đã tồn tại khách quan, sẽ không thay đổi. Tôi thích cậu. (Trịnh Tự)

3. Dù em đến từ thời đại gì. Tất cả đều không thành vấn đề. Ở lại bên cạnh anh, chúng ta sống chung với nhau, nhìn anh từ từ trở thành dáng vẻ như trong hình có được không? Anh cũng muốn nhìn em từ từ trở thành dáng vẻ 20 tuổi, 25 tuổi, 28 tuổi. (Trịnh Tự)

4. Cô mếu máo, khẽ nói: "Thật ra em hơi hối hận..."
     Đôi tay ôm lấy cô từ từ siết chặt, giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, tựa như lông hồng lướt qua tim cô, "Không cần hối hận. Vì biết em sẽ đứng ở điểm cuối, cho nên mười năm hay hai mươi năm đều không tính là quá lâu." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro