Nước Cam Có Gas - Nam Hề Xuyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 南奚川.
Tên xuất bản Trung Quốc: 橘子汽水.

Nam chính: Mạnh Hành Chu.
Nữ chính: Hạ Tang Tử.

Bộ này cùng hệ liệt với ⟪Kẹo nổ xoài sầu riêng⟫ đấyyyy, nam chính là anh trai Mạnh Hành Chu và cô bạn thân của Mạnh Hành Du – Tang Điềm Điềm.

Mạnh Hành Chu mặt đơ nhưng lại vô cùng sủng Hạ Tang Tử, đúng kiểu "giận dỗi cả thế giới, nhưng chỉ cười với một mình em" á, cưng lắm trời oiiii

Rất thích Hạ Tang Tử, hoạt bát, tài giỏi, trong xương tủy mang sẵn khí chất kiêu ngạo lại đầy rực rỡ, có thù tất báo, không phải kiểu phật hệ yếu đuối cần chở che, nhưng lại là kiểu đáng yêu khiến người khác khó kiềm lòng muốn nâng niu, cưng nựng (づ๑•ᴗ•๑)づ♡.

᠃ ⚘᠂ ⚘ ˚ ⚘ ᠂ ⚘ ᠃

1. "Báo cáo, tôi muốn đánh cược với mấy vị thủ trưởng. Xin mọi người cấp cho tôi năm phát đạn, sau đó kêu một huấn luyện viên đến đứng ở bia ngắm, nếu trong năm phát, tôi có thể trúng được trên bảy vòng thì ngày mai khoa Điều dưỡng của chúng tôi sẽ được miễn huấn luyện một ngày."
Sở Ninh bị mất mặt, cô ta không thể không châm chọc cô một câu: "Cô nói thật nhẹ nhàng, đạn không có mắt, làm bị thương người khác thì sao?"
     Vẻ mặt của Hạ Tang Tử không thay đổi, tiếp tục nói, "Vậy có thể đổi thành đạn giấy."
     "Nếu tôi không trúng, cứ phạt tôi chạy phụ trọng việt dã 10km."
     "Được."
     Còn chưa tuỳ chọn huấn luyện viên thì đã có người chủ động đứng dậy.
     Mạnh Hành Chu cởi áo chống đạn trên người và đặt lên bàn, anh đi đến giữa trường bắn, sau đó ngẩng đầu nhìn trên bục và nói, "Báo cáo, tôi sẽ làm bia ngắm cho cô ấy. Còn nữa, tôi yêu cầu dùng đạn thật."
     Chương Tư Hoán là người đầu tiền nghe không được, cậu ấy không thèm lo kỉ luật quân đội là gì mà liền mở miệng ồn ào: "Mạnh Hành Chu, cậu điên rồi sao? Không muốn sống nữa sao?"
Khoé miệng Mạnh Hành Chu khẽ nhếch, như là cười.
     Anh quay đầu nhìn vào mắt Hạ Tang Tử, trầm mặc vài giây, gần như chắc chắn mà nói hai câu.
     "Cô ấy chắc chắn sẽ không làm tớ bị thương. Nếu cô ấy thật sự nổ súng làm tớ bị thương, vậy cũng là chính khẩu súng trên tay cô bắn." (Người tung kẻ hứng ૮₍ • ₃ • ₎ა )

2. Tự coi nhẹ mình, thì trông cậy vào ai sẽ xem trọng liếc mắt nhìn cậu một cái? (Hạ Tang Tử)

3. Đừng cảm thấy thiếu anh, anh rất ghét khách sáo, đặc biệt là em. (Mạnh Hành Chu)

4. Anh giao toàn bộ linh hồn của anh cho em, cho dù nó có kỳ lạ, đôi lúc hay thất thường, lúc sáng lúc tối, có một ngàn tám trăm thói hư tật xấu. Nó đúng là thật khó chiều, nhưng chỉ có một thứ tốt, đó chính là yêu em. (Mạnh Hành Chu)

5. Miệng lưỡi anh vụng về, anh không đủ dịu dàng, anh lại quá táo bạo, anh còn khô khan không thú vị. Anh đều không biết nói những lời âu yếm động lòng hay làm những nghi thức lãng mạn. Nhưng mà anh thích em, muốn ở cùng với em. Nếu có thể tham lam hơn một chút, anh hy vọng rằng em cũng có thể thích anh. (Mạnh Hành Chu)

6. Hạ Tang Tử đi đến trước mặt Mạnh Hành Chu, cô dừng bước chân rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, nói: "Ngày mai là thứ ba, căn tin có cơm dứa, anh mời em ăn đi."
     Mạnh Hành Chu không biết cố muốn nói cái gì, chỉ đành trả lời theo: "Được."
     "Bài tập Tiếng Anh tuần này em không muốn viết, anh phải viết giúp em."
     "Được."
     "Cuối tuần có phim mới chiếu, là phim hoạt hình anh không thích, nhưng em muốn anh dẫn đi xem."
     "Được."
     "Lần trước thi cưỡi ngựa em thua anh nên em rất khó chịu, lần sau anh phải nhường em thắng."
     "Được"
     "Ngày đó anh không chịu nói chuyện với em ở sân thể dục nên em rất không vui, anh phải mua trà sữa cho em uống."
     "Được."
     "Chúng ta ở bên nhau đi."
     "Được."

7. Đây là việc anh luôn muốn làm, anh nỗ lực lâu như vậy, rốt cuộc nó cũng tới rồi, anh không thể không đi. Tuy rằng em cảm thấy rất sợ hãi, nhưng em càng sợ anh vì từ bỏ cơ hội này mà cả đời đều cảm thấy không cam lòng. Anh muốn làm gì, anh thích thì làm đi, em vẫn sẽ luôn dõi theo anh. Em chỉ cần anh hứa với em một việc. Anh phải bình an khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, mỗi lần rời đi nhất định có ngày trở về, vĩnh viễn sẽ không làm em phải đợi. (Hạ Tang Tử)

8. Cháu không có gì là không thể từ bỏ, ngoại trừ Hạ Tang Tử. (Mạnh Hành Chu)

9. Ba tuổi. Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn nói với anh. Em rất thích anh, kiếp sau cũng muốn được thích anh như vậy. (Hạ Tang Tử)

10. Hạ Tang Tử cười nói, "Tốt nghiệp thì có thể đi làm rồi, em có thể tới đội ngũ quân y của anh."
        "Lúc ăn cơm trưa, tiểu Vũ có nói ngày thường mọi người chấp hành nhiệm vụ sẽ có quân y đi theo. Thật tốt, em cũng muốn đi theo anh, nhưng còn phải học thêm 2 năm nữa."
Mạnh Hành Chu nói, "Cơ sở của đội ngũ quân y không có việc gì làm đâu, em tới đây không thích hợp."
       "Em biết anh muốn nói gì, anh muốn nói nhân tài không được trọng dụng, anh muốn nói là Hạ Tang em nên ở lại bệnh viện, anh còn muốn nói là em rất giỏi, học y nhiều năm như vậy nên đừng có lãng phí cuộc sống của mình."
        Những lời Mạnh Hành Chu muốn nói thì cô đều đã nói hết rồi, mấy lời nói mắc nghẹn trong lòng ngày càng khó chịu.
        Hạ Tang Tử đội mũ bảo hiểm, giọng nói rầu rĩ, "Nhưng là bệnh viện cũng không thiếu một bác sĩ như em, còn em thì cần anh lắm, em đến chỗ anh không phải rất tốt sao?"

11. Anh yêu em. Anh hi vọng bác sĩ Hạ khi lựa chọn việc gì cũng không cần phải quay đầu lại nhìn, đừng băn khoăn mà cứ tiến về phía trước. Cho dù là quay đầu hay tiến về trước, em ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy anh. Váy trắng xe đạp, khoác lên những chiếc áo rực rỡ, những chú cá bay trên bầu trời xanh, tất cả đều là chúng ta. (Mạnh Hành Chu)

12. Anh muốn cưới em, hai chúng ta có một gia đình, sau đó anh sẽ chăm sóc bảo vệ em đến suốt đời. (Mạnh Hành Chu)

13. Anh rất thích em. Không cần biết bao nhiêu lần, em muốn nghe thì anh sẽ nói cả đời. Cả đời dài như vậy, dài đến nỗi một người ăn nói vụng về như anh cũng có thật nhiều thời gian để nói với em... Quá khứ hay tương lai, anh đều rất thích em. (Mạnh Hành Chu)

14. Con gái giống em, vừa thông minh vừa xinh đẹp. Con gái rất tốt, em là bảo bối lớn, con bé là bảo bối nhỏ, cuộc đời này của anh chỉ hầu hạ hai mẹ con em thôi. (Mạnh Hành Chu)

15. Lãnh đạo, ngài có lẽ không biết, vợ tôi 17 tuổi đã đi theo tôi rồi, 10 năm thanh xuân của cô ấy đều dành cả cho tôi, cùng tôi thực hiện mộng tưởng của mình, lúc nào cũng ủng hộ quyết định của tôi. Bây giờ là lúc tôi dành cả quãng đời còn lại để chăm sóc cho cô ấy, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, cái này tuyệt đối không phải là hy sinh gì cả, bởi vì những thứ tôi có được còn nhiều hơn gấp trăm lần thứ mà tôi từ bỏ bây giờ. (Mạnh Hành Chu)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro