« Lâu chủ vô tình »

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

. tác phẩm: Lâu chủ vô tình

. tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

. thể loại: SE, ngôn tình cổ đại, huyền huyễn.

. char. Lãnh Phi Nhan, Tàng Ca.

1. Thật ra... nếu được lựa chọn, ta nguyện sánh vai cùng hồng nhan tri kỉ, nàng nắm tay ta, theo ta nửa đời phiêu bạt, ta hôn mắt nàng, che nàng nửa kiếp lênh đênh.

2. Ngôn Ngôn, Tàng Ca nhất định sẽ quý trọng muội, cả đời này không xa, không rời.

3. Mười bước giết một mạng, ngạo nghễ chốn cung Tần.
Gió thổi đạn không bay, thân ảnh khẽ nhẹ nhàng.
Giang sơn bề bộn, thức tỉnh tri kỷ đã rời xa.
Ôm bảo đao ca khóc mộng tàn trong giây lát,
Tung hoành ngang dọc, bồng chốc hóa tay không.
Trầm mặc tựa lan can, thổi khúc tam lộng: Hỏi anh hùng, anh hùng nơi đâu?

4. Tàng Ca, muội chỉ mong, giữa đôi ta không có bất kỳ ân oán gì.

5. "Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan tuyệt đối không có ý làm nhục huynh."
"Lẽ nào muội cho rằng, từ nay về sau Tàng mồ còn có mặt mũi sống vô tư trên cõi đời này?"

6. Quên đi thân phận, quên đi lập trường, quên đi đúng sai phải trái.
Khoảnh khắc lên tới đỉnh, trong mắt chàng chỉ còn tuyệt vọng đau thương: Cuối cùng ta vẫn không thể kháng cự được nàng, ha ha ha... Tàng Ca, ngươi thanh cao cái gì chứ?

7. Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan sẽ không phản bội người mình yêu.

8. Tàng Ca, từ nay về sau, Lãnh Phi Nhan chỉ yêu một mình huynh. Cho dù sau này Lãnh Phi Nhan thích nữ nhân, cũng tuyệt đối không thích nam nhân nào khác!

9. Tàng Ca! Ta luôn nương tay với huynh, nhưng huynh lại tuyệt tình đến thế!

10. Chí lớn hiên ngang, lại phí hoài. Lời thề tựa gió, mãi bay xa.

11. Lãnh nhiên nhất thế lạc hồng trần, chân nhan phi nhan thị ngô thân.

12. Bằng như Tàng đại hiệp, Lãnh Phi Nhan ta với không tới.

13. Tộc Môn Ba chúng ta có tục thủy táng. Trong quan niệm của người Môn Ba, nước là cội nguồn của sự sống, là biểu tượng cho hạnh phúc tốt lành. Người chết rồi về với Nước Mẹ có thể tẩy sạch mọi tội nghiệt trên thế gian. Nhưng... người chết như ngọn đèn đã tắt, ta không tin chuyện quỷ thần!

13. Nàng là tiên nữ giáng trần
Rơi xuống lưng ngựa của ta...
Dáng vóc như ngọc, ánh mắt tựa nước
Một nụ cười nhẹ khiến tim ta thẫn thờ...
Nàng không quay đầu lại
Dang rộng đôi cánh Kiếm tìm phương trời 

Phương trời ở phía trước 

Một tiếng thở dài, đời ta cô quạnh...

Nàng ở giữa biển người
Cảm nhận vinh quang vạn trượng
Không thấy đôi mắt nàng
Có chăng giấu lệ quang
Ta không có năng lực ấy
Muốn quên chẳng thể quên
Chỉ đợi đêm tối mịt mù
Mơ về cô gái ta từng yêu thương..

14. Đồ ngốc, có gì mà phải lo lắng chứ, thân thể này sớm đã thuộc về nàng rồi, nó không còn dục vọng đối với bất cứ người nào khác, nàng có biết không?

15. Tàng Ca, Lãnh Phi Nhan hy vọng có thể ở bên huynh suốt đời!

16. Mọi người từng cho rằng đó là một giai thoại đẹp, nhưng thế gian có vô vàn tình yêu, cộng lại được bao nhiêu giai thoại chứ?

17. Tàng Ca, không ngờ giữa ta và huynh, ngay cả chút tin tưởng cũng không có... Tàng Ca, huynh đi đi.
Đúng vậy, Tàng Ca, chàng đi đi. Lãnh Phi Nhan không thể rửa sạch máu tanh trên tay mình, vậy thì cứ để nó như vậy đi. Cứ hợp hợp tan tan, truy truy đuổi đuổi, Lãnh Phi Nhan cũng mệt rồi.

18. Tàng Ca, có được là ta may mắn, mất đi là mệnh của ta.

19. Lãnh Phi Nhan! Tại sao đời này ta lại gặp gỡ nhau!

20. Tàng đại hiệp, một lưỡi dao, đoạn tuyệt hồng trần, quy y cửa phật, lòng không tạp niệm, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?

21. Tương tư còn đó, năm tháng vụt qua.

22. Tàng Ca, con của Vu Chung đã ra đời rồi, là con gái, rất đáng yêu.
Tàng Ca, Huynh muốn cả đời này đều không đếm xỉa tới ta đúng không?

23. Tàng Ca, nhiều lúc ta cảm thấy chàng gần ngay trước mặt, nhưng đưa tay chạm vào chỉ là hư vô.

24. Tàng Ca, phải chăng chàng thật sự muốn, dứt bỏ hồng trần, vứt lại luôn cả ta?

25. Nàng thường hòa mình trong biển người, không lại gần, không lên tiếng, rồi rời đi khi biển người sắp tan. Cũng tốt thôi Tàng Ca. Nếu chàng thật sự muốn thành Phật, ta về lại hồng trần của ta có sao đâu?

26. "Tàng Ca, huynh đến đây làm gì?"
"..."
"Ta không sao, có điều Thần Phù không chịu nổi cái lạnh nơi này. Thích Thiện đại sư tới làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Mỹ nhân thì không cần người cứu, nếu đại sư thật sự có lòng, giúp ta dắt con ngựa phiền phức này xuống núi là được."

27. Lãnh Phi Nhan nhìn những bậc đá kéo dài. Tàng Ca... chỉ mong không gặp lại từ đây.

28. Tàng Ca... có phải huynh muốn ta đau chết không?
Tàng Ca... Tránh ra! Đừng hòng thừa cơ mưu hại bổn tọa.
Tàng Ca... ta không cầm máu trừ phi huynh hôn ta một cái.
Tàng Ca... huynh đánh ta bất tỉnh đi!
Tàng Ca... thật ra huynh không biết: Hàm Quang đổ máu, Phong Hỏa đổ lệ
Tàng Ca... Có rất nhiều người nói, ai trúng Phong Hỏa Liên Hoàn tiễn cũng muốn tự sát vì không chịu được sự đau đớn này.
Tàng Ca... ta đã đắp thuốc, huynh phải hôn ta.
Tàng Ca... muội cảm thấy chúng ta giờ giống như hai con kiến đang che chung một phiến lá.
Tàng Ca... Thật ra Lãnh Phi Nhan vẫn luôn có một giấc mộng, rời xa giang hồ, sánh vai tri kỷ, ngao du tứ hải, bên nhau đến lúc bạc đầu, cùng ngắm trời mọc trời lặn, hoa nở hoa tàn, triều cạn triều dâng... Đáng tiếc... trong lòng huynh có quá nhiều thứ nặng hơn tình cảm.
Tàng Ca... Giữa hai ta chỉ là bọt biển mong manh, sớm muộn cũng có ngày tan vỡ.
Tàng Ca... Tàng Ca... Có lẽ như vậy cũng tốt. Tương tư mãi chi bằng không quen.
Nhưng mà Tàng Ca, chỉ là Phi Nhan khi nhớ lại trời xanh mây trắng, hoa cỏ tốt tươi nơi Phượng Hoàng cốc, vẫn có chút đau thương. Muốn nắm tay nhau, nhưng cuối cùng khó có thể dứt bỏ tất cả.

29. Nếu nói thất bại là mẹ thành công, vậy phải chăng thành công này có quá nhiều mẹ? Hơn nữa... Thích Thiện đại sư đã bắt đầu lo lắng bà mẹ này không biết có sinh nổi con hay không?

30. Đất trời luân phản, nhân quả tuần hoàn, người xuất gia thì lòng phải thanh thản, tứ đại giai không.

31. Cũng tốt, Tàng Ca, thế này cũng tốt. Ta kết thúc tội nghiệt chốn hồng trần, huynh tu hành bồng lai nơi cửa Phật.

32. Chưa từng gặp gỡ, chưa từng yêu. Chia ly rồi cũng đừng nhung nhớ.

33. Trên người chàng dù dính máu của ta, nhưng vẫn sạch sẽ như gió tháng tư, như bình minh tháng năm. Tàng Ca, giữa đôi ta, đã rất nhiều năm rồi...

34. Thì ra, chung quy đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Cho dù ta có cố gắng đến đâu, vẫn chỉ là hư ảo.

35. Tàng Ca, ta chỉ có thể tuân theo số phận an bài, hành tẩu giang hồ, vùng vẫy giang hồ, cuối cùng táng thân giang hồ.

36. Nàng chết thật rồi sao?
Tốt quá rồi, cuối cùng nàng cũng chết, coi như không uổng phí máu của bao nhân sĩ võ lâm, không phải sao? Không sao, nàng vốn đáng chết, nợ máu nàng phải trả, dù có chết trăm ngàn lần cũng không bù lại được một phần, không phải sao? Sẽ không có ai thương hại nàng, người người đều vỗ tay vui mừng, không phải sao?

Nhưng Tàng Ca, ngươi đang run?
Không, sao ta phải run? Ta vui còn chẳng kịp. Cả trung nguyên đều nên nâng chén chúc mừng, ừm, tối nay uống rượu gì chúc mừng đây? À, ta đã xuất gia rồi, không thể uống rượu, vậy dùng trà thay rượu đi, trà gì bây giờ?

37. Không sai, kẻ đầu sỏ này, ha ha, không phải ngươi vẫn luôn cao ngạo sao? Không phải ngươi là vô địch sao? Không phải ngươi luôn khiến người ta nghe tên đã sợ mất mật sao?

Tàng Ca, ngươi cười thật lạ, có phải ngươi đang buồn không?

Tại sao ta phải buồn? Ta đang vui, đúng, rất vui! Ngươi tưởng nam nhân nào được ngươi ân sủng đều vui mừng cảm tạ sao? Ngươi tưởng, ngươi hạ nhục một nam nhân còn có thể khiến hắn yêu ngươi cả đời sao? Không. Ta đã xuất gia, bây giờ ta là một hòa thượng, hòa thượng nên tứ đại giai không.

38. Ngươi chết hay lắm, ha ha, chết hay lắm... Nhưng sao ngươi có thể chết chứ?
Người lạnh lùng cao ngạo như ngươi, loại người không coi ai ra gì như ngươi, loại người xem kẻ địch vô hình như ngươi, sao có thể chết chứ?
Lãnh Phi Nhan, ngươi đang đùa ta phải không?
Ngươi đừng đùa nữa, ta sẽ không mắc mưu. Đừng tưởng ngươi chết ta sẽ đau lòng. Đào cái hố ngươi ta còn ngại mệt. Ngươi mau tỉnh lại, mau tỉnh lại cho ta!

39. Ngươi sẽ không chết đúng không? Nếu đây chỉ là vở kịch võ hiệp, chẳng phải cuối cùng diễn viên chính đều ôm mỹ nhân về sao? Còn nếu đây là một vở kịch tình cảm, chí ít ngươi cũng phải nằm trong lòng ta, trăn trối vài lời chứ?

40. Đôi mắt trong trẻo bây giờ chỉ còn là một đường cong lạnh lẽo, đường cong ấy vĩnh viễn sẽ không bao giờ mở ra được nữa.

41. Được rồi Lãnh Phi Nhan, ta nhận thua rồi. Ta thừa nhận ta sẽ rất đau lòng, ta thừa nhận ta sẽ rất nhung nhớ, ta thừa nhận ta sẽ không nỡ rời xa.

42. Đừng đùa nữa, Lãnh Phi Nhan, nàng mau tỉnh lại đi. Cùng lắm ta cho nàng gọi ta là con lừa ngốc, cùng lắm đêm đêm ta sẽ tụng kinh cho nàng nghe, cùng lắm ta cưới nàng làm thê tử, được không? Có được hay không?

43. Phi Nhan, chẳng phải nàng rất thích bài hát đó sao, ta hát cho nàng nghe, nghe xong nàng mở mắt ra, được không?

44. Những mảnh ghép ký ức vụt qua trước mắt, cuối cùng là lời thề hôn lên mắt nàng. Phi Nhan, nếu biết đó là lần cuối cùng, trên bậc đá dài ngoài cửa, sao ta nỡ nói lời tạm biệt...

45. Lãnh Phi Nhan, nếu sớm biết đây là một hồi bi kịch, Tàng Ca nguyện lấy tính mạng, đổi lấy nàng thoát khỏi nỗi đau này.

[ Đây là Lãnh Phi Nhan trong tưởng tượng của K.Cheryl '^' ]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro