Hoa Tư Dẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
"Không cần hứa hẹn đời sau kiếp sau, ta chỉ cần nàng đời này kiếp này" - Hoa Tư Dẫn

2.
Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ: mảnh đất dưới chân và người phụ nữ trong lòng mình.

3.
Chẳng phải em nói, dù chết em cũng phải nhìn thấy ta tắt thở trước em sao? Chẳng phải em từng nói ta có lỗi với em, phải nhìn thấy ông trời trừng phạt ta thế nào sao? Em hận ta như thế, ta còn chưa chết sao em lại chết - Hoa Tư Dẫn

4.
"Phải sớm quay về đón em."
Đầu bị nâng lên, chàng châm chú nhìn tôi một lát, môi chạm nhẹ vào trán: "Khi hoa phật tang tàn, tôi sẽ đến đón em." - Hoa Tư Dẫn

5.
Tôi không thể biết trước, nhưng mơ hồ cảm thấy bất an, từ cổ đến nay, phàm những đôi khi chia tay lấy mùa hoa làm lời hứa hẹn, cơ hồ đều lỡ dở, vì lỡ mùa hoa nên không tìm lại, vì không tìm lại nên lỡ dở. -Hoa Tư Dẫn

6.
Tô Dự. Mộ Ngôn. Chàng lấy họ mẹ chữ "dự" bỏ đi chữ "hưng" thành chữ ngôn, dáng tao nhã bẩm sinh của người xuất thân trong cung đình quý tộc, khí chất uy nghi tàng ẩn của người ở ngôi cao. Tô Dự huyền thoại dùng mười vạn thiết binh dẹp bằng Vệ quốc, khiến thiên hạ quay như chong chóng, sinh ra là để trở thành một bậc quân vương. Chàng chính là người trước mặc tôi. Cũng là Mộ Ngôn phu quân tôi. - Hoa Tư Dẫn

7.
Nếu có một nơi như thế, em sẽ chờ chàng dưới chân cầu Nại Hà. Chàng sinh ra đã là quân vương của Trần quốc, chàng cần lập đại nghiệp, làm rạng danh xã tắc. Không nên lụy vì tình. Chúng ta hẹn nhau ba mươi năm sau, sau ba mươi năm chàng hãy đến tìm em, chúng ta cùng nhau qua cầu Nại Hà, bắt đầu kiếp luân hồi, chúng ta có thể làm vợ chồng ở kiếp sau. - Hoa Tư

8.
Tôi ngước mắt nhìn trời, tầng không thăm thẳm xanh ngắt bao la, mây trắng lững lờ. Đó là lỗi của tôi, là niềm lưu luyến của tôi, chàng không nên yêu tôi. Một người sống yêu một người đã chết làm sao có tương lai. - Hoa Tư Dẫn

9.
Trong ký ức của tôi cơ hồ có hai con người, một người là Tô Dự, một người là Mộ Ngôn. Một người là chính trị gia bẩm sinh, một người là phu quân tôi. Một người điềm tĩnh đối diện mọi nguy biến, ung dung điều hành triều chính, một người bỏ lại kinh thành phồn hoa, đêm ngày ngồi trong sơn động tấu ra những khúc đàn bi thương vì tôi - Hoa Tư Dẫn

10.
Tôi thấy Mộ Ngôn cười một tiếng, lòng đang run sợ liệu chàng có bị nhan sắc của Diệp Minh cám dỗ, lại nghe thấy giọng nói thanh lạnh quen thuộc: "Vương hậu của quả nhân rất hay ghen, thu nạp nàng rất dễ, nhưng vương hậu sẽ không vui, nàng nói xem, quả nhân nên để cho nàng không vui hay để cho vương hậu của quả nhân không vui?" - Hoa Tư Dẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro