Thất Tịch Không Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Mùng 7 tháng 7 trời trong, đột nhiên tuyến rơi. Không dám mở mắt, cứ ngỡ đó chỉ là ảo giác của em. Em đứng giữa đất trời, nhìn tuyết phủ kín con đường anh đến...

2.
Tình yêu giống như lần đầu tiên được nếm thử vị của quả khế mới chín. Chua chua, chát chát, nhưng lại không kiềm được muốn nếm thêm lần nữa. Trong quả khế chát xanh xanh, nụ cười ngốc nghếch ngọt ngào của anh, tình đầu trong sáng của em, lặng lẽ nảy mầm.

3.
Thiên đường và địa ngục, hai đầu cán cân của tình yêu, anh và em mãi mãi không thể gặp nhau ở cùng một thời điểm.

4.
Ánh sáng và dáng hình, ngày và đêm, sự luân phiên thay đổi của thời gian. Đàn ông và phụ nữ, sống và chết, hai đầu cán cân tình yêu. Thiên đường, địa ngục, em nhìn anh từ xa nhưng không thể chạm tới. Cứ như vậy dây dưa giữa sống và chết, mãi không thể gặp nhau ở cùng một điểm.

5.
Hóa ra, tình yêu đẹp đẽ mà cô tràn đầy hy vọng, chỉ là bọt nước không chịu nổi một đòn, cố bước tới ranh giới cấm kỵ hoàn toàn không có cảm giác, chỉ cần hụt chân một cái thì sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại.

6.
Nếu em còn có thể sống một ngày, em muốn dũng cảm nói cho anh biết: Em yêu anh! Dâng tặng anh sự đẹp đẽ của vẻn vẹn hai mươi tư tiếng đồng hồ cuối cùng của em có.
Chờ đợi kiếp sau, hóa thành con ve sầu mùa thu, hát cho anh nghe khúc ca du dương mùa hạ.

7.
Gió đột nhiên ngừng thổi, ngoài cửa sổ, mưa phùn cũng ngừng rơi.

Mùng 7 tháng 7 năm 2003, trời trong, nắng ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro