Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thành thân vô cùng bận rộn, gà còn chưa kịp gáy sáng, vú Trương đã gọi Tiểu Nguyên dậy để sửa soạn. Tuy nói thành hôn, tức hoàng hôn, phải đợi đến khi trời chập tối mới cử hành nghi lễ, nhưng cha mẹ Tiểu Nguyên không ở nhà, nên cậu phải vào cung từ sớm, đến thăm hỏi và nghe thái phó dạy bảo, sau đó đưa của hồi môn về, nói chung là bộn bề đủ việc.

Tiểu thái giám dẫn Tiểu Nguyên vào cung, đây là lần đầu Tiểu Nguyên được thấy cung điện sau khi tân đế lên ngôi.

Cậu được dẫn vào sảnh phụ, uống hết ba ly trà, ăn sạch một đĩa điểm tâm mà vẫn không thấy tân đế đâu. Thậm chí, cậu còn nằm ườn ra bàn, chợp mắt một lát.

“Khụ khụ khụ…”

Tiểu Nguyên nghe tiếng, dụi dụi mắt, nhìn thật kỹ, thấy người nọ anh tuấn phong lưu, khuôn mặt góc cạnh, xương mày nhô cao, mặc long bào vàng rực, cậu đờ ra một lát, rồi vội vàng quỳ xuống hành lễ.

“Miễn lễ.”

“Ngươi là Nguyên Triệt?”

"Vâng.”

Tân hoàng Hàn Diệp phất tay, lệnh cho người hầu lui xuống, tùy ý ngồi xuống ghế chính: “Trẫm cũng không muốn nói gì, ta chỉ tò mò A Dạ nhìn trúng điểm nào ở ngươi thôi. Ngươi không hợp mắt trẫm. Vốn không định ban hôn, nhưng A Dạ lại xin chiếu. Dáng vẻ này của ngươi, thật khiến trẫm chướng mắt.”

Tiểu Nguyên đứng một bên, giả câm vờ điếc, chỉ ngắm hoa cỏ cây cối bên ngoài. Ngài nói gì mặc ngài. Lòng tôi vững như kiềng.

Ai bảo tôi và Long tướng quân là một đôi trời đất tạo nên chứ.

Vú Trương nói vậy đó.

Tân hoàng thấy vậy, bật cười: "Oắt con, chẳng lẽ ngươi cho rằng vì Long Phi Dạ thích ngươi nên mới xin chiếu chỉ ban hôn sao?”

Tân hoàng thấy Nguyên Triệt lặng im, cũng không nề hà: "Thôi, trẫm cần gì phải nói với tên ngốc nhà ngươi. Lui xuống đi.”

Nguyên Triệt hành lễ, đang định lui xuống, liền nghe người sau lưng nói: “Nguyên Triệt, hôn lễ của ngươi sẽ không thành đâu.”

……

Vừa ra khỏi cung, Tiểu Nguyên liền thấy Long Phi Dạ mặc hỉ phục chờ mình.

Bộ hỉ phục ấy thật đẹp, có lẽ đây là cống hiến duy nhất của Tiểu Nguyên trong hôn lễ này, Long Phi Dạ mang đủ loại vải đến, kêu cậu chọn. Cậu nhìn sơ một cái đã thích khúc vải gấm vân chìm này. Thoạt nhìn rất cứng, nhưng sờ vào lại rất thoải mái dễ chịu.

Có vẻ Long Phi Dạ đang rất nôn nóng, Nguyên Triệt đứng ngoài cửa cung, cách y mấy trượng, y tiến một bước, Tiểu Nguyên lại lùi một bước.

Long tướng quân xuất hiện vào lúc này, mọi chuyện đã quá rõ ràng.

“Tướng quân, ngài định bỏ trốn à?”

Long Phi Dạ thấy cậu lùi về sau, ngừng bước: “Tiểu Nguyên, cậu có thích ta không?”

Nguyên Triệt nhìn y, nhìn đến ngẩn ngơ, thật lâu sau mới nói: "Tấm lòng tôi dành cho tướng quân, có nhật nguyệt soi sáng. Tôi rất thích ngài.”

Cuối cùng, cảm thấy mình vẫn chưa nói rõ, mới gấp gáp bổ sung thêm: "Cực kỳ cực kỳ, Nguyên Triệt cực kỳ cực kỳ cực kỳ cực kỳ thích Long Phi Dạ.”

"Vậy, Tiểu Nguyên, cậu tin ta không?”

Đương nhiên Nguyên Triệt sẽ tin, nhưng qua hôm nay, cậu lại không nói câu này ra được. Cậu cúi đầu, nhìn xuống mũi chân, có chút chua xót, ngọn lửa chiến tranh đang hoành hành khắp Tây Bắc, mà mình chỉ an ổn trong một xó, đòi giữ tướng quân ở lại. Thật quá ích kỷ, đê hèn

“Tiểu Nguyên, đợi ta trở về, chúng ta thành thân, có được không? Ta phải ra tiền tuyến ngay, Bắc Nhung đột ngột gia nhập chiến cuộc, quân ta đã nằm trong thế gọng kìm của Tây Địch và Bắc Nhung, ta không thể không ra trận……”

Nguyên Triệt sửng sốt: “Tướng quân, không phải ngài về kinh để chữa thương sao? Làm sao ra trận được?”

Long Phi Dạ giải thích cấp tốc: “Ta không sao cả, chỉ mượn cớ ốm đau để về kinh rửa sạch triều đình giúp Hàn Diệp thôi, và... Về thành thân với cậu.”

Tình thế quá cấp bách, tướng quân lễ độ là vậy mà còn gọi thẳng tên của hoàng thượng. Nguyên Triệt nãy giờ cúi đầu không dám nhìn Long Phi Dạ, bỗng dưng, cậu ngước lên.

“Ai nói phải chọn ngày lành tháng tốt mới có thể thành thân chứ?”

"Hả?”

“Tướng quân, tôi không muốn phải chọn ngày nữa, nếu ngài không chê, chúng ta bái thiên địa ngay tại đây, ngài có chịu không?”

Nghe cậu nói vậy, Long Phi Dạ mỉm cười, chìa tay ra: "Được! A Triệt, chúng ta bái thiên địa thôi.” Sau đó, y ngước lên nhìn trời: "Giờ Thìn mùng 8 tháng 10 là ngày tốt của hai ta!”

Ngoài cửa cung, tường đỏ ngói xanh.

Một người hồng trang, một người chính phục. Hai nam tử tuấn tú cùng dập đầu về phía bầu trời tây bắc mênh mang.

Long Phi Dạ hát: “Nhất bái thiên địa, mong sao phúc lộc đầy nhà.”

“Nhị bái thiên địa, mong tình cầm sắt vẹn trăm năm.”

“Tam bái thiên địa……”

Đột nhiên, Nguyên Triệt cắt lời, nét mặt nghiêm nghị, nghiêng đầu nhìn Long Phi Dạ, cất giọng hát to từng chữ: “Tam bái thiên địa, mong thiên hạ thái bình, tướng quân cởi giáp, theo tôi về quê!”

Dứt lời, đem cái tâm nguyện to lớn này, hướng về tây bắc, dập đầu một cái thật vang. Mong cho tướng quân của ta sớm ngày cởi giáp về quê, sống một đời bình an hỉ nhạc.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro