Chương 36: Có Thể Cho Tôi Xin Chữ Ký Được Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Thanh Hằng nhìn thấy Kỳ Duyên, vừa yêu vừa hận trừng mắt nhìn đối phương, nói không nên lời.
Nguyễn Lam Cúc nghẹn cười tiến lên: "chị Thanh Hằng, đừng tức giận đừng tức giận. Người này chẳng phải đã tới hay sao? Tới rồi thì tốt, tới rồi thì tốt."
"Aish." Thanh Hằng thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Kỳ Duyên một cái, sau đó lấy di động mở Instagram, chỉ vào tấm ảnh trên đó, hỏi: "em thật sự là bạn của Phạm Đình Minh Triệu?"
"Ừm, là bạn tốt." Kỳ Duyên gật đầu, nhìn bức ảnh chụp mình trên di động, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Thanh Hằng giống như suy tư gì đó, gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt, bất quá chị cảnh cáo em một câu trước, ở cạnh Phạm Đình Minh Triệu đừng đùa giỡn quá mức. Không nói hậu thuẫn của nàng là Phạm Thị, chỉ cần trợ lý của nàng cũng đủ cho cô uống no. Năm năm trước, một mình Tăng Thanh Hà khuấy loạn nửa bầu trời showbiz, hiện tại cho dù chỉ làm trợ lý, cô vẫn nên kiềm chế bản thân."

"Ừm, tôi nhớ rồi." Người ta tốt bụng nhắc nhở, Kỳ Duyên tuy rằng không cảm thấy chuyện này quan trọng, nhưng vẫn tiếp nhận ý tốt.
Thanh Hằng lấy một bản kế hoạch đưa tới trước mặt Kỳ Duyên: "Công ty quyết định nâng đỡ em trở thành ngôi sao giải trí, bất quá còn chưa thông báo ra. Hơn nữa em đã nhận được một bộ phim của Phạm Thị, lúc trước chị còn có chút lo lắng em đoạt danh hiệu của nghệ sĩ mới bên Phạm Thị, có thể bị bọn họ trả thù hay không. Nhưng nếu em quen biết Phạm Đình Minh Triệu, Phạm Thị hẳn là sẽ không gây khó dễ. Tới đoàn phim, em nên hạ mình một chút, khiêm tốn một chút, không được ngang ngược. Ngàn vạn lần đừng bị hào quang làm mờ mắt, luôn nhớ kỹ tự tin nhiều hơn người khác một phần, nhưng tư thái so với người ta thấp hơn một bậc. Chờ tới khi thật sự nổi tiếng, có thực lực vững vàng, thì mới có tư cách tùy hứng. Nếu bộ phim này sau khi phát sóng mà được hâm mộ nhiệt liệt, khả năng kế hoạch của công ty cũng sẽ thay đổi. Suy cho cùng, ngôi sao giải trí vẫn kém hơn diễn viên, một diễn viên giỏi là có thể khiến người ta tôn trọng, còn một ngôi sao giải trí giỏi, bất luận công ty nâng đỡ thế nào cũng không đuổi kịp được diễn viên."

Kỳ Duyên cẩn thận nghe, nguyên thân cũng không rõ mấy chuyện này lắm, bởi vì người quản lý trước kia của nguyên thân chỉ kêu nàng lấy lòng các ông chủ để cầu tài nguyên, những nội dung khác một chút cũng không tiết lộ.
Đến khi Thanh Hằng nói xong, Kỳ Duyên liền bắt đầu cẩn thận đọc tư liệu.

Bên kia, Thanh Hằng nói với Nguyễn Lam Cúc: "Công ty dự định để em đóng phim, gần đây đạo diễn Giang Hải Khê muốn quay một bộ phim về nhiệt huyết thanh xuân, vừa lúc có liên quan đến âm nhạc. Chị đã giúp em đăng ký thử vai rồi, công việc cụ thể cũng đã gửi mail, thứ tư sẽ quyết định, em trở về đọc kỹ một chút."
"Được." Nguyễn Lam Cúc vô cùng cảm kích.

Thanh Hằng nhìn về phía Nguyễn Lam Cúc, trong mắt phần nhiều là nghiên cứu đánh giá. Ở vòng thi đầu tiên, khi Kỳ Duyên biểu diễn sở trường đặc biệt, rất rõ ràng đè ép Nguyễn Lam Cúc một bậc. Hiện tại cuộc thi đã kết thúc, tác phẩm ra mắt của Kỳ Duyên là phim võ hiệp do Phạm Thị đầu tư, mà Nguyễn Lam Cúc lại phải bôn ba vì vai diễn trong một phim thanh xuân, nàng thật sự có thể cam tâm được?

"Đúng rồi, các em hãy tạo tài khoản Instagram đi. Ngày thường quan tâm các fan nhiều một chút, chú ý lời nói việc làm của mình, từ thời điểm các em bước vào giới giải trí, đã phải chuẩn bị tốt để chịu đựng các loại ủy khuất rồi." Thanh Hằng cười cười: "Vẫn là câu nói kia, showbiz này không lạnh lẽo như các em tưởng tượng, nhưng cũng không hề ôn nhu. Bất kỳ thời điểm nào, tôn trọng người khác mới có thể được người ta tôn trọng."
"Cảm ơn chị Thanh Hằng, chúng em đều đã nhớ kỹ." Nguyễn Lam Cúc lên tiếng, Kỳ Duyên cũng khẽ gật đầu.

"À, buổi chiều các em có rảnh không?" Thanh Hằng hỏi, bất quá chưa chờ hai người trả lời, nàng tiếp tục nói: "Không rảnh cũng nên bỏ ra thời gian, đến bệnh viện thăm Diệp Lâm Anh một chút."
......
Giữa trưa, Kỳ Duyên cùng Nguyễn Lam Cúc ăn cơm.
Nguyễn Lam Cúc thấy sắc mặt đối phương không tốt lắm, vì thế thật cẩn thận hỏi: "Sao vậy? Không nghỉ ngơi đủ à?"
"Không phải. Tôi muốn mua một số loại thuốc, nhưng ở mấy cửa hàng gần đây đều không tìm được." Kỳ Duyên muốn mua tiểu trùng, nuôi dưỡng thành cổ trùng giúp Diệp Lâm Anh chữa trị vết thương trên mặt, bất quá thời đại này tìm không ra.

Nguyễn Lam Cúc lấy di động, nhanh chóng lướt lướt: "Lên mạng tìm xem, ngày thường tôi đều mua online, rất tiện cho những người thích ở nhà như tôi."
"Tôi cũng tìm thử." Kỳ Duyên học theo mở ra phần mềm tìm kiếm, cuối cùng thấy được một cửa hàng có tên 'Hoa Hoa Trùng'.

Nguyễn Lam Cúc tò mò: "Đây là thứ gì?"
"Một loại thú nuôi nhỏ." Kỳ Duyên thấy phương thức liên hệ với chủ quán, rất nhanh đã gửi mấy tin nhắn qua.
Chủ quán trả lời: 【 Không tồi a, ngài là khách hàng đầu tiên trong 3 năm qua kể từ lúc tôi mở tiệm. 】
Kỳ Duyên: 【 Ba con thực cốt trùng, tử mẫu cổ, còn cả hai con huyết cổ, một con nuốt tâm cổ, một con thi độc cổ. 】

Ba phút sau, chủ quán mới gửi tin nhắn đến.
Chủ quán trả lời: 【 Xin hỏi ngài là đại thần phương nào? Những loại cổ này, người bình thường sẽ không biết, hơn nữa giọng điệu của ngài có vẻ rất am hiểu về cổ, ngài hiểu rõ các loại cổ đó ngoan độc đến mức nào chứ? 】
Nguyễn Giáo Chủ nhíu mày, cổ trùng trình độ này mà đã ngoan độc sao? Kiếp trước ở Ma Giáo, đây đều là các cổ độc ôn hòa nhất, thường thấy nhất, xem ra 800 năm sau, những kỳ công dị pháp này lại thất truyền đến mức cô không cách nào tưởng tượng.

Kỳ Duyê: 【 Là các loại này, ông ra giá đi. 】
Chủ quán trả lời: 【 Không phải tôi không muốn ra giá, mà là tiểu trùng như vậy rất khó tìm, mỗi một con đều vô giá trên thị trường, hơn nữa ngài có thể nuôi chúng sống hay không? Nếu mắc loại cổ gây ốm đau bình thường, tôi có thể ra giá cho cô, dù gì những tiểu trùng đó có mất đi cũng không quan trọng, ngài làm chúng chết thì cũng không thiệt hại gì. 】

Kỳ Duyên có thể hiểu rõ tâm trạng kia, giống như là tự mình ngậm đắng nuốt cay thương yêu nuôi dưỡng mấy loại thú cưng, cuối cùng lại để cho người khác ngược đãi.
Kỳ Duyên: 【 Vậy trước tiên bán cho tôi hai con thực cốt trùng, ba tuần sau, những tiểu trùng tôi nuôi dưỡng đều đưa ông. Không nuôi được, sẽ bồi thường gấp mười lần giá bán. Suy nghĩ thật kỹ, trong vòng 3 ngày nhắn lại câu trả lời. 】
Lúc sau, Kỳ Duyên cất đi điện thoại.

Nguyễn Lam Cúc thấy người kia nhắn tin xong, liền mỉm cười đứng dậy: "Tôi đi trả tiền, cô ra ngoài chờ tôi trước."
"Ừm." Kỳ Duyên hồi đáp, sau đó gửi tin cho Thanh Hằng, thông báo lát nữa cả hai sẽ đến bệnh viện.
Rời khỏi nhà ăn, Nguyễn Lam Cúc hỏi: "Muốn mang cho nàng quà tặng gì không?"
"Không rõ lắm, tôi chưa từng trải qua loại chuyện này." Nguyễn Giáo Chủ thành thực trả lời, cho dù cô muốn đi thăm người nào đó, Tả Hữu Hộ Pháp của Ma Giáo cũng sẽ chuẩn bị tốt lễ vật, chỉ cần đem người tới là xong. Rất nhiều thời điểm cũng không cần đích thân đi, viết một phong thư để thân tín đem gửi, đã là ân huệ to lớn đối với người bị thương rồi.

Nguyễn Lam Cúc nhíu nhíu mày: "Vậy thôi, chúng ta trực tiếp qua đó."
Nguyễn Lam Cúc đột nhiên nghĩ đến lý do mà Thanh Hằng cưỡng chế các nàng tới thăm Diệp Lâm Anh, hẳn là hiện tại bệnh tình của Diệp Lâm Anh rất được dư luận chú ý. Các nàng đi thăm Diệp Lâm Anh có thể tăng thêm hình tượng bản thân, nhưng nếu mang theo quà tặng lại thành có chút xa lạ.

Thời điểm cả hai tới cổng bệnh viện, quả nhiên có phóng viên xúm đến. Tuy Kỳ Duyên không vui nhưng cũng không biểu lộ, cô vẫn luôn nhớ kỹ những lời Thanh Hằng nói.

"Cảm ơn mọi người quan tâm, ý tốt của các vị chúng tôi sẽ truyền đạt cho Lâm Anh đúng sự thật, Lâm Anh quả thực rất kiên cường...... Bác sĩ nói vẫn có hy vọng hồi phục. Phẫu thuật thẩm mỹ? Sẽ không, đúng vậy...... Là Lâm Anh chính miệng nói, cho dù không bình phục được cũng sẽ không phẫu thuật. Vì sao à? Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, đại khái nàng là một người khá cố chấp. Dự định trong tương lai? Việc này Lâm Anh từng đề cập với chúng tôi, nhưng cũng không nói chi tiết, đúng vậy...... Lâm Anh xảy ra loại sự tình này, trong lòng chúng tôi cũng rất khó chịu. Phải, hôm nay chúng tôi đã xin công ty cho nghỉ phép để tới, đúng...... Gần đây công ty rất nhiều chuyện, hơn nữa Kỳ Duyên sắp đi đóng phim, đến lúc đó lại càng ít thời gian tới thăm Lâm Anh. Phải, hy vọng mọi người hiểu cho. Chúng tôi đi vào thăm Lâm Anh trước, tạm biệt mọi người."

Thoát khỏi đám phóng viên, cả hai cùng bước vào thang máy trong bệnh viện.
Tuy toàn bộ quá trình, Kỳ Duyên rất kiệm lời nhưng ít nhất cũng đã biểu đạt ra quan tâm và khổ sở của cô.
Nguyễn Lam Cúc dựa vào thang máy, nhẹ nhàng thở ra: "Mấy phóng viên này cũng thật khó chơi a. Bất quá vẫn may là không có ác ý."

"Tới rồi." Kỳ Duyên thấy thang máy dừng lại, lên tiếng nhắc nhở đối phương.
Nguyễn Lam Cúc sửa sang y phục một chút, sau đó theo Kỳ Duyên đi ra ngoài.

Đẩy cánh cửa phòng bệnh Diệp Lâm Anh, bên trong có một nam nhân nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Chỉ thấy hắn sau khi nhìn Kỳ Duyên và Nguyễn Lam Cúc bước vào, liền dừng lại câu chuyện.
Mà người ngồi cạnh nam nhân kia chính là một nữ diễn viên phái thực lực. Tuy đã ngoài 40 nhưng vì bảo dưỡng rất khá cho nên thường xuyên đóng một số nhân vật trẻ tuổi. Ở bên cạnh nàng chính là Minh Tú, vẫn lãnh đạm trước sau như một, bất quá khi nhìn thấy Kỳ Duyên và Nguyễn Lam Cúc, nàng tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.

Nữ diễn viên tên là Minh Tuệ, giờ phút này nhìn đến Kỳ Duyên cùng Nguyễn Lam Cúc, liền lộ ra ý cười. Tuy hai người các nàng không rõ lắm nhưng lại có thể đọc hiểu sự cảm tạ trong mắt đối phương.

Một nam nhân khác đứng dậy, khom lưng với Diệp Lâm Anh: "Tiểu thư, tôi về trước. Lão gia nói chờ đến khi ngài hết bệnh, sẽ tới thăm cô."
"Nói với ông không cần lo lắng cho tôi, dưỡng bệnh thật tốt." Đáy mắt Diệp Lâm Anh không có một chút ôn nhu, dưỡng bệnh? Thân thể gia gia vẫn luôn khỏe mạnh, vì sao đúng thời điểm này lại phải dưỡng bệnh đây?

Nam nhân tiếp tục nói: "Tiên sinh vẫn đóng phim ở nước ngoài, tiến độ của đoàn phim rất khẩn trương, cho nên khó mà xin nghỉ để về được, hy vọng cô có thể thông cảm cho ngài."
"Ừm. Nói cha tôi không cần lo lắng." Diệp Lâm Anh liếc mắt trào phúng, Diệp ảnh đế muốn mấy ngày nghỉ, ai dám không cho? Đơn giản, hắn một lòng muốn theo đuổi cái gọi là nghệ thuật mà thôi.

Nam nhân để lại một khoản tiền cho Diệp Lâm Anh, sau đó cực kỳ thân sĩ ra khỏi phòng bệnh.
Minh Tuệ thấy vậy, yên lặng rơi nước mắt, nhìn Diệp Lâm Anh sắc mặt tái nhợt trên giường bệnh, nàng hơi hơi hé miệng nhưng trước sau lại không thể nói gì.
Diệp Lâm Anh hít mũi, hốc mắt nghẹn ngào: "Mẹ, con không sao. Mẹ đừng đau lòng, mẹ và chị có thể tới thăm con là đủ rồi."

Nguyễn Lam Cúc nhanh chóng tiến lên, ngồi vào mép giường bệnh: "Cô thật có chút vô lương tâm, tôi và Kỳ Duyên ngàn dặm xa xôi tới đây, vậy mà cô một chút phản ứng cũng không có?"
"Tôi, tôi có âm thầm cảm động trong lòng mà." Diệp Lâm Anh khôi phục dáng vẻ khả ái lúc trước, Nguyễn Lam Cúc nhìn thấy, nội tâm lập tức thương cảm, vươn tay xoa tóc mềm trên đầu Diệp Lâm Anh : "Được rồi, tôi đùa thôi."

Nguyễn Lam Cúc trò chuyện với Diệp Lâm Anh xong, nhìn đến Minh Tú và Minh Tuệ, nàng đột nhiên dâng lên một loại xấu hổ kỳ lạ, ngày càng cảm thấy quan hệ trong gia đình Diệp Lâm Anh rất phức tạp, làm sao đây? Hơn nữa các nàng giống như biết được chuyện gì đó hết sức ghê gớm trong giới giải trí.

Kỳ Duyên nhìn Minh Tuệ rất lâu, cuối cùng lấy ra giấy bút đưa tới trước mặt nàng: "Có thể cho tôi xin chữ ký không?"
Trong phòng bệnh lúc này, ngoại trừ Nguyễn Lam Cúc đột nhiên trừng lớn hai mắt, tất cả mọi người tựa hồ đều yên lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro