Chương 35: Gia Hoả Bám Dính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chào buổi sáng~"
Hồ Gia vừa trò chuyện với Phạm Đình Tuấn Phong, đang từ thư phòng bước ra liền nhìn thấy Kỳ Duyên từ đầu kia hành lang đi tới, vì vậy nàng rất nhiệt tình tiến lên chào hỏi.
Nhưng mà Nguyễn đại Giáo Chủ chỉ khẽ gật đầu: "Chào."

Hồ Gia nghe giọng điệu cực kỳ lãnh đạm kia, nhịn không được liền rùng mình, sau lại phát hiện Kỳ Duyên đứng trước thư phòng gõ cửa, trong lòng nàng lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo. Ngơ ngác đứng sau lưng Kỳ Duyên, cho đến lúc thấy cửa thư phòng hé mở, Phạm Đình Tuấn Phong đầy mặt tươi cười đứng ở đó mời Kỳ Duyên vào.
"Không ổn rồi, anh trai à!" Hồ Gia lại lần nữa thay anh trai nhà mình lo lắng.
......
Sau khi Kỳ Duyên bước vào trong, Phạm Đình Tuấn Phong lấy ra hợp đồng, cô liền đề bút viết xuống tên mình. Phạm Đình Tuấn Phong thấy thế cười nói: "Em không sợ anh lừa sao?"
"Không sợ." Kỳ Duyên tỏ vẻ không thèm để ý trả lời.
Phạm Đình Tuấn Phong thưởng thức nhìn nhìn: "Thật cao hứng, em có thể tin tưởng anh trai này như vậy. Đi ra ngoài thôi, lát nữa cùng nhau dùng bữa sáng, giữa trưa em ở nhà trò chuyện với Triệu."
"Dạ." Kỳ Duyên gật đầu.
Phạm Đình Tuấn Phong ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, anh không biết em có thái độ gì với Hồ Gia. Nhưng nàng không phải cô gái xấu bụng, có phải em hiểu lầm gì đó hay không?"
"Không ạ." Bản thân Nguyễn Giáo Chủ cũng không rõ vì sao mình chán ghét Hồ Gia, tàn nhẫn muốn ném nàng ra xa, không cho phép nàng ở cạnh Minh Triệu. Mà...... Vì cái gì muốn người ta không được ở gần Minh Triệu chứ? Nguyễn Giáo Chủ nhíu nhíu mày, cô không rõ ràng lắm, dù sao thì vẫn không thích nhìn Hồ Gia bám dính Minh Triệu.

Phạm Đình Tuấn Phong cũng không biết làm thế nào, đành phải giúp Hồ Gia nói vài lời: "Hồ Gia cùng nhau lớn lên với hai anh em, nàng rất đáng yêu cũng rất đơn thuần, tuy nhiều thời điểm có chút ngốc nghếch nhưng tuyệt đối không có ý gì xấu. Giống như anh trai ngốc của nàng, thoạt nhìn chớ nên đến gần, nhưng kỳ thực tâm địa thập phần thiện lương."
"Dạ." Nguyễn Giáo Chủ nhíu nhíu mày, cô ghét nhất là mấy người tốt gì đó, không thể đánh không thể mắng còn phải cung phụng như tổ tông, dỗ dành như bảo bối.

"Hồ Gia vừa tới tìm anh, nói muốn ở lại trong nước một thời gian nữa, cũng muốn tìm công việc để tăng thêm kinh nghiệm. Anh liền để nàng làm người quản lý cho Triệu, ngày thường có thể giúp đỡ Thanh Hà, để hội chị em các nàng ở cạnh nhau nhiều hơn." Phạm Đình Tuấn Phong báo trước cho Kỳ Duyên một tiếng, miễn cho cô vẫn luôn hiểu lầm Hồ Gia.

Nguyễn đại Giáo Chủ chấn kinh ba giây, lại nghĩ không ra lời phản đối, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc bất động tại chỗ.
"Được rồi, chúng ta cùng đi xuống dùng cơm thôi." Phạm Đình Tuấn Phong cười cười.
......

Trong phòng, Minh Triệu đem mấy tấm ảnh chụp quà sinh nhật mà Thanh Hà và Kỳ Duyên thay nàng sắp xếp hôm qua, đăng lên Instagram.
Bất quá những hình chụp quà tặng của fan đều đặt trong một ảnh ghép chín khung, mà giờ phút này Minh Triệu lại chụp tượng gỗ Kỳ Duyên tặng mình đến mười mấy tấm, sau đó chọn ra chín tấm hài lòng nhất, đăng riêng lên một post.
Tuy rằng nội dung bài post rất đơn giản, chỉ có 9 bức hình và hai chữ 'bút tâm' nhưng cũng đủ làm trên mạng dấy lên sóng to gió lớn.
Post Instagram xong, Minh Triệu vẫn luôn khẩn trương mong chờ phản ứng của Kỳ Duyên. Cho đến khi xuống tầng dưới dùng cơm, nàng liền âm thầm liếc đối phương một cái, bất quá tầm mắt của Kỳ Duyên vẫn dán chằm chằm vào bát cháo thịt trước mặt.
"Chào buổi sáng." Minh Triệu chào hỏi mọi người, Hồ Gia ở bên cạnh vui vẻ hồi đáp: "Chào chị, chị Minh Triệu tối qua ngủ ngon không?"
"Ừm, ngủ rất ngon." Minh Triệu ngồi xuống, phát hiện trên bàn cơm thiếu mất một người: "Thanh Hà đâu rồi?"

Dì Lưu vừa lúc bưng bữa sáng từ phòng bếp ra, nghe được Minh Triệu hỏi về Thanh Hà, thuận miệng trả lời: "Sáng sớm cô ấy đã tỉnh dậy, nói là muốn làm việc chăm chỉ nghiêm túc, để giám đốc lại tăng lương."
"Phụt, khụ khụ......" Phạm Đình Tuấn Phong bị sặc cháo đến mức ho khan, Hồ Gia duỗi tay thay hắn vỗ lưng một chút, chờ hắn đỡ hơn mới thu tay lại.

Phạm Đình Tuấn Phong cười to: "Trợ lý Tăng thật đáng yêu a. Sớm biết như vậy có thể làm nàng tràn ngập tình cảm mãnh liệt với công việc, tôi đã tăng lương sớm một chút rồi."
Mọi người lại cười nói rất lâu, sau đó Phạm Đình Tuấn Phong đề ra ý kiến để Hồ Gia trở thành người quản lý của em gái, Minh Triệu liền đồng ý gật đầu. Bữa sáng xem như kết thúc hoàn hảo, ngoại trừ vị Giáo Chủ nào đó buồn bực đầy một bụng oán trách, tất cả mọi người đều cực kỳ vui vẻ.

Xong xuôi, Hồ Gia liền theo Phạm Đình Tuấn Phong đến công ty, rất nhiều việc vẫn phải nghiên cứu học hỏi, cũng may Hồ Gia trung thực lại là người luôn cố gắng để đạt được mục tiêu. Nếu không Phạm Đình Tuấn Phong cũng không dám tùy tiện sắp xếp nàng bên cạnh em gái.

Sau khi dì Lưu dọn dẹp phòng bếp, cũng rời khỏi nhà cũ.
Ngoại trừ vị quản gia và mấy người làm vườn, Phạm Gia rộng lớn bây giờ chỉ còn lại Minh Triệu và Kỳ Duyên.
Kỳ Duyên ngồi trên sô pha xem TV, Minh Triệu ngồi cạnh đang xem kịch bản, nghiên cứu nội tâm nhân vật.

Minh Triệu nhiều lần nhìn đối phương, nàng muốn biết phản ứng của Kỳ Duyên khi thấy post trên Instagram đó, kết quả đợi từ sáng sớm mà Kỳ Duyên một chút phản ứng cũng không có.
Minh Triệu cảm thấy mình sắp mắc chứng lo âu rồi, sau lại giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên buông kịch bản, hỏi người bên cạnh: "Di động của cô đâu?"

Kỳ Duyên lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa tới trước mặt nàng.
Minh Triệu không cầm, mà lại hỏi tiếp: "Tôi gọi rất nhiều cuộc cho cô, cô thấy không vậy?"
"Không a." Nguyễn Giáo Chủ ấn nút mở máy nhưng không thấy phản ứng gì, nghi hoặc nhìn: "A? Sao không lên nhỉ? Di động hỏng rồi sao?"
Minh Triệu: "Hay là hết pin tắt máy?"

"Hôm trước hết pin, đêm qua tôi đã sạc rồi mà." Nguyễn Giáo Chủ không hiểu lý do.
"Cô thử khởi động máy lại đi." Minh Triệu có chút đau đầu, ở trong suy nghĩ của nàng, nha đầu này đã lột xác từ đầu gỗ chuyển sang ngốc tử.

Nguyễn Giáo Chủ ấn nút nguồn, mấy giây sau di động liền bật lên, tức khắc mỉm cười: "Ok rồi."
"......" Minh Triệu nhìn nụ cười ngây ngốc ngọt ngào kia, nhất thời cạn lời: "Di động bị hết pin, cho dù sạc đầy rồi cũng phải nhấn nút khởi động lần nữa, cô không biết sao?"

Nguyễn Giáo Chủ lắc lắc đầu, nguyên thân lại không ghi nhớ chuyện nhỏ này, mình làm sao biết a.
Thời điểm di động lên hình, Nguyễn Giáo Chủ khiếp sợ đến trợn mắt há miệng, có 176 cuộc gọi nhỡ, còn cả 359 tin nhắn chưa đọc. Zalo và tin nhắn thường cũng đầy ắp thông báo, màn hình lóe lên hai phát, sau đó tự động tối đen.
"......" Minh Triệu đột nhiên cảm thấy bản thân được an ủi, ít nhất nàng chỉ gọi cho Kỳ Duyên mười mấy cuộc điện thoại mà thôi.

Nguyễn Giáo Chủ vô cùng lo sợ, một lần nữa mở di động ra, cẩn thận xem từng tin nhắn, từng cuộc gọi.
Đều là sau khi di động đã hết pin, người quản lý Thanh Hằng gọi tới, thậm chí còn cả tin nhắn của Nguyễn Lam Cúc và Diệp Lâm Anh, cũng may là các nàng chỉ muốn thông báo, Thanh Hằng tìm mình khắp nơi, đến mức chuẩn bị báo cảnh sát.

Nguyễn Giáo Chủ đành phải gọi lại cho Thanh Hằng, vừa đổ chuông, người kia lập tức nhận điện thoại.
Thanh âm cuồng loạn của Thanh Hằng truyền đến: "Nguyễn Cao Kỳ Duyên! Em chết ở đâu vậy? Nhanh cút về đây cho chị!"

"......" Nguyễn Giáo Chủ lần đầu bị người ta mắng như thế, trong nháy mắt liền phát ngốc, bất quá rất nhanh đã lấy lại tinh thần: "Được, em sẽ lập tức đến công ty."
Kỳ Duyên từ trên sô pha đứng lên, vội vội vàng vàng mặc áo khoác, cầm điện thoại di động.
"Quản lý tìm tôi, bây giờ tôi phải đến công ty." Kỳ Duyên đang chuẩn bị rời khỏi, Minh Triệu lại gọi: "Để tôi đưa cô tới đó."
"Không cần đâu."
Kỳ Duyên cự tuyệt khiến cho tâm trạng Minh Triệu lập tức trầm xuống, bất quá giây tiếp theo Kỳ Duyên nói: "Cô đóng phim rất mệt, thật vất vả mới có thời gian rảnh rỗi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt."

"Ừm." Minh Triệu trong lòng ấm áp, cũng không đề nghị nữa: "Vậy cô đi đường cẩn thận."
"Yên tâm." Nguyễn đại Giáo Chủ cho rằng mình dùng khinh công còn tiện hơn lái xe nhiều, mà ra khỏi ngọn núi này là có thể bắt taxi.
20 phút sau khi Kỳ Duyên rời khỏi, Minh Triệu mới nhớ mình đang ở nhà cũ, ở đây dân cư rất thưa thớt, muốn bắt xe thì phải đi bộ một tiếng rưỡi mới có thể vào nội thành. Cho nên nàng lập tức đứng dậy chuẩn bị lái xe đi tìm Kỳ Duyên. Nhưng vừa mới từ sô pha đứng lên, liền nhận được tin nhắn Kỳ Duyên gửi đến: "Tôi đã tới rồi." 【 hình minh hoạ 】

Minh Triệu nhìn tấm ảnh tòa nhà công ty của Kỳ Duyên, mỉm cười một cái, có lẽ gia hỏa này gặp được người quen nên đã đi nhờ. Bất quá...... Hai mươi phút có phải hơi nhanh rồi không? Hay là nha đầu này gặp team đua xe vậy?
......
Kỳ Duyên lần thứ hai bước vào công ty, tình cờ tái ngộ Nguyễn Lam Cúc trong thang máy, Nguyễn Lam Cúc hưng phấn tiến đến bên cạnh: "Không ngờ tôi với cô lại ký hợp đồng ở cùng một công ty."
"Ừm. Sao cô đến đây vậy?" Kỳ Duyên hỏi.
Nguyễn Lam Cúc : "Hôm qua chị Thanh Hằng tới bệnh viện thăm Lâm Anh, vừa lúc gặp tôi và Ánh Quỳnh, liền hỏi chúng tôi có muốn ký hợp đồng hay không. Tôi và Ánh Quỳnh vốn đã chuẩn bị đến Phạm Thị, nhưng sau lại biết cô làm việc ở chỗ này, chúng tôi liền đi theo. Thế nào? Chúng tôi nghĩa khí không?"
"Nghĩa khí." Nguyễn Giáo Chủ gật đầu.

Nguyễn Lam Cúc nói: "Nghe chị Thanh Hằng nói, tuy cô nhận được vai nữ chính trong bộ phim truyền hình của Phạm Thị, nhưng vẫn dự định đưa cô trở thành một ngôi sao giải trí. Ban đầu chị ấy muốn sắp xếp cô và Lâm Anh một nhóm, bất quá hiện tại Lâm Anh gặp chuyện, cho nên sẽ tìm một nghệ sĩ lâu năm khác để phối hợp với cô. Lát nữa có lẽ sẽ gặp mặt, cô linh hoạt một chút, đừng chậm chạp ngốc nghếch như bây giờ."
"Tôi, ngốc nghếch?" Nguyễn Giáo Chủ nhíu mày, lần đầu nghe thấy người ta đánh giá mình như thế, thật sự mới lạ.

Nguyễn Lam Cúc trịnh trọng gật đầu: "Ừm, mà Ánh Quỳnh khả năng sẽ ra mắt công chúng bằng danh hiệu ca sĩ. Tôi thì chưa xác định được, dù sao tôi cũng không để ý lắm."
"Vậy tại sao cô lại muốn vào giới giải trí này?" Đây là câu nói dài nhất sau khi Nguyễn Giáo Chủ vào trong thang máy.

Nguyễn Lam Cúc chậm chạp không trả lời, chờ đến khi cửa thang máy mở ra, nàng âm thầm tự giễu: "Có lẽ, là muốn ở gần người ấy hơn một chút."
Nhờ nội lực cường đại, Kỳ Duyên đương nhiên nghe rõ, bất quá cô cũng không dự định hỏi kỹ càng, ra khỏi thang máy liền đến thẳng văn phòng của Thanh Hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro