Chương 38: Trái Tim Bé Nhỏ Vỡ Đầy Đất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyễn Lam Cúc ngoáy ngoáy lỗ tai, không thể tin được: "Cô vừa nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào!"
"Tôi nói tôi đã có vợ."
"Ha ha ha ha, cô đùa đúng không?"
"Không có, tôi nói chính là sự thật." Nguyễn Giáo Chủ vẻ mặt chân thành, Nguyễn Lam Cúc và Diệp Lâm Anh nhìn thấy liền tin.

Minh Tú hỏi dò: "Có tiện kể người ta là ai không?"
"Là thần tượng của tôi!" Nguyễn Giáo Chủ nghiêm trang vô cùng, Minh Triệu chính là idol của nguyên thân, lời này không sai, một chút cũng không sai.

Nghe vậy, ba người lại lần nữa trố mắt nhìn nhau, thì ra gia hỏa này thật sự đang nói giỡn.
Nguyễn Lam Cúc giống như oán trách, trừng mắt nhìn Kỳ Duyên một cái: "Tôi còn mang thai con trai của nữ thần đây này."

Diệp Lâm Anh cũng gật đầu phụ họa: "Đúng thế, tôi và nam thần trong lòng đã chuẩn bị đi xem xét đại học nào thích hợp để con chúng tôi học tập!"
Minh Tú không đưa ra bình luận gì, bất quá nhìn thôi cũng biết, Kỳ Duyên vừa nói giỡn, cho nên nàng chỉ im lặng cười cười.
Nguyễn Giáo Chủ nhìn ba người bọn họ âm dương quái khí, cũng không hiểu lắm nhưng thức thời không nói gì thêm.
......
Rời khỏi bệnh viện, Nguyễn Lam Cúc và Kỳ Duyên tạm biệt nhau, nhưng còn chưa đi hai bước, Nguyễn Lam Cúc đột nhiên gọi đối phương: "Gần đây cô có liên lạc với Ánh Quỳnh không?"
"Không a, chẳng phải Ánh Quỳnh đang bận rộn chuyện sắp xếp phòng ở hay sao?" Kỳ Duyên nghĩ một chút rồi nói.

"Tôi luôn có cảm giác không đúng chỗ nào đó, sáng nay Ánh Quỳnh gửi tin cho tôi hỏi về tình trạng Lâm Anh, bất quá nàng lại không chịu tự mình tới bệnh viện thăm hỏi." Nguyễn Lam Cúc không biết chuyện giữa Đồng Ánh Quỳnh và Minh Tú, nên không phát hiện Đồng Ánh Quỳnh cố tình trốn tránh vì sợ rằng gặp nhau ở bệnh viện thì sẽ làm Minh Tú đau lòng.

Thời điểm Kỳ Duyên chạy về nhà cũ, Minh Triệu vẫn đang ngủ trưa, bởi vì mấy ngày vừa rồi quá mức mệt nhọc, đêm qua lại bởi vì chuyện Kỳ Duyên tặng quà mà hưng phấn suốt đêm, trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm.
Kỳ Duyên tìm được thực phẩm tươi ngon từ trong tủ lạnh, nhìn đồng hồ cũng sắp đến bữa chiều, cô liền từ chối sự giúp đỡ của dì Lưu, tự mình bước vào phòng bếp làm một số món ăn. Dì Lưu thỉnh thoảng tới xem, mỗi một lần xem là trong lòng lại khẩn trương thêm mấy phần, tiểu Kỳ Duyên có khả năng như vậy, chẳng lẽ bà lão như mình sẽ phải thất nghiệp hay sao?

Vì vậy đi Lưu liền tiến vào phòng bếp, nghĩ bụng có thể học lỏm được chút gì hay không. Những món mà Kỳ Duyên làm, bác đều chưa từng nhìn thấy: "Cháu đang làm món gì vậy?"
"Mấy món ăn này rất mỹ vị, cũng rất dinh dưỡng, quan trọng nhất là sẽ không gây béo phì, chính là thực phẩm được các nương nương và phi tần ở hậu cung Đại Minh yêu thích nhất."

"Đây hẳn là cháu chuẩn bị cho Triệu." Dì Lưu tươi cười hết sức vui vẻ, nghệ sĩ vì muốn giữ dáng cho nên đều ăn rất ít, ngày thường toàn chỉ ăn chút cải trắng luộc. nhìn thôi cũng thấy đau lòng, muốn khuyên bảo nha đầu kia ăn nhiều hơn, bất quá lại không thể chậm trễ sự nghiệp của người ta được.

Dì Lưu hỏi tiếp: "Những đồ ăn này tốt như vậy, có thể dạy cho dì không?"
"Dạ." Nguyễn Giáo Chủ gật đầu đáp ứng, mấy món này đều rất đơn giản, chỉ cần dụng tâm là rất nhanh biết làm.
Tuy dì Lưu không biết thân phận thật sự của Kỳ Duyên, nhưng nhìn thái độ đối xử của hai anh em nhà họ Phạm, bác cũng có thể đoán được một chút.
"Tiểu Kỳ Duyên à, cháu học nấu ăn ở đâu vậy?" Dì Lưu dự định đứng một bên trò chuyện khách sáo, nhìn xem nha đầu này rốt cuộc là dạng người gì.

Kỳ Duyên đang xắt rau, liền dừng tay lại, chần chừ mấy giây rồi nói: "Cháu có chút hứng thú cho nên tự học ở nhà bằng video trên mạng."
"Ồ ồ. Vậy trong nhà cháu còn có những ai?"
"Cháu là cô nhi ạ." Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, đều là không cha không mẹ.
"Vậy sao, hẳn là không dễ dàng với cháu." Dì Lưu dâng lên lòng thương cảm, thời điểm tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên nghe được giọng nói bên ngoài phòng bếp.

"Đã trở về rồi?"
Kỳ Duyên nghe được thanh âm quen thuộc kia, nhanh chóng quay đầu lại, nhìn Minh Triệu mặc áo ngủ đứng ngoài, ánh mắt và thần sắc còn chưa tỉnh táo, có thể thấy được nàng vẫn đang mơ màng.
Kỳ Duyên bất giác cong lên khóe môi, mỉm cười gật đầu: "Ừm, buổi chiều tôi đến bệnh viện thăm Lâm Anh, lại gặp Minh Tú ở đó, nên đã cùng nàng thảo luận kịch bản một chút."

Minh Triệu rất muốn hỏi, thảo luận kịch bản mà tốn nhiều thời gian như vậy? Nhưng nhìn thấy Kỳ Duyên mặc tạp dề, mỉm cười ngây ngốc, Minh Triệu lập tức bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm. Cô tiếp tục đi, tôi tắm rửa một lúc."
"Được. Chờ cô tắm xong là có thể ăn cơm rồi."

Thấy Minh Triệu rời đi, Kỳ Duyên tiếp tục nấu nướng, lát sau bên ngoài truyền đến động tĩnh, dì Lưu cười nói: "Hẳn là thiếu gia và Tiểu Gia đã trở về, dì đi rửa chút hoa quả, cháu nấu tiếp đi nhé."
"Dạ." Kỳ Duyên gật đầu, động tác xắt rau càng thêm thuần thục.
Đột nhiên có ai đó chui vào phòng bếp, Kỳ Duyên nghe tiếng bước chân sau lưng, đã có thể biết được là nha đầu kỳ lạ kia tiến đến.

Hồ Gia nhìn dáng vẻ Kỳ Duyên, cả ngày nay ở công ty học việc, nàng đột nhiên cảm thấy chức vụ người quản lý này thật sự không dành cho người sống. Những thứ phải học vừa nhiều vừa tạp nham, mà còn yêu cầu mạng lưới quan hệ khắp nơi, mỗi ngày đều phải đi xã giao trong giới giải trí, tiếp nhận và gửi thông báo gì đó. Tầm mắt phải nhìn xa trông rộng, kiến thức phải uyên bác, cũng may là những việc này đều do Thanh Hà bận rộn xử lý, bất quá nàng cũng không phải người chỉ treo chức danh mà không làm việc, cho nên những thứ cần học mỗi ngày vẫn là quá nhiều quá nhiều.
Vì thế, nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ anh trai giao phó, như vậy mới có thể sớm một chút cầm tiền tiêu vặt đi chơi đùa khắp nơi trong và ngoài nước.

Kỳ Duyên bị tầm mắt phía sau làm ảnh hưởng tâm tình nghiêm trọng, cuối cùng cầm dao phay xoay người nhìn chằm chằm Hồ Gia.
"Xin hỏi cô tới phòng bếp có việc gì?"
Hồ Gia xấu hổ cười cười, nhìn mấy trái cà chua ở bên cạnh, lập tức tiến lên cầm một quả: "Nghe nói hương vị không tồi a, tôi nếm một chút."
"Xin cô sau này đừng ở gần tôi làm mấy chuyện kỳ quái, nếu không người thân của cô sẽ rất đau lòng." Nguyễn Giáo Chủ không đầu không đuôi nói một câu, làm Hồ Gia trong lòng run sợ, cười ha ha nói: "Cô, cô đang nói gì vậy. Tôi làm chuyện kỳ quái lúc nào?"

"Tối đầu tiên cô đến đây, thời điểm lần đầu chúng ta gặp mặt, cô nhìn tôi mà nhíu mày bảy lần, tôi không đến mức khiến cô phải chú ý nhiều như thế. Hơn nữa đêm qua, cô còn ở cửa sổ nhìn chằm chằm tôi suốt bốn mươi bảy phút, trong lúc đó thở dài 6 lần, còn nói 5 lần 'anh trai, anh tiêu rồi'. Thời điểm tôi tới thư phòng sáng nay, cô đi theo tôi 6 bước, còn nói một câu 'không ổn a, anh trai'. Vừa rồi cô ở ngoài phòng bếp nhìn chằm chằm tôi 4 phút, nắm chặt bàn tay 3 lần, thở dài 2 lần. Nói thầm 'anh trai, anh cho em nhiệm vụ nặng nề quá' 1 lần."
Nguyễn Giáo Chủ đột nhiên cầm dao phay quay đầu lại, bình tĩnh mà đạm nhiên nhìn Hồ Gia đang gặm cà chua ở đó: "Mấy chuyện này chẳng phải rất kỳ quái sao?"

"...... Cô tuổi chó à?!" Hồ Gia sợ tới mức bóp nát trái cà chua trong tay, bị bắn nước lên mặt, quả thực cay mắt!
Kỳ Duyên tựa hồ cảnh cáo phun ra mấy chữ: "Về sau đừng ở gần tôi làm những hành động kỳ quái như thế, tôi rất phản cảm."
May mắn không phải lúc cô đang nghỉ ngơi hoặc là say rượu, nếu không sẽ vô ý thức giết người, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

"Nào có, kia...... Tôi đi trước." Hồ Gia sợ hãi đến mức bỏ chạy khỏi phòng bếp, lại gặp Minh Triệu ở cửa, liền ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt tràn ngập ủy khuất, tựa hồ lên án: chị Minh Triệu, bạn chị quá dữ dội, hu hu~
Minh Triệu tiến vào phòng bếp, Kỳ Duyên vừa lúc nấu xong, đặt đồ ăn lên bàn.
"Thơm quá, đây là món gì?" Minh Triệu nhìn mâm cơm, so với cá ngũ cốc mà nàng ăn lần đó, quả thực đều là hương sắc cầu toàn, nhìn một cái thôi cũng chảy nước miếng.

Kỳ Duyên mỉm cười vô cùng ôn hòa, khác hẳn một trời một vực so với ma đầu vừa rồi uy hiếp hù dọa tiểu cô nương.
"Muốn nếm thử không?" Nói xong, cô liền đưa chiếc đũa tới.
Minh Triệu lắc đầu: "Chờ đến khi mọi người trở về, cùng nhau ăn cơm."
"A? Nhưng tôi làm mấy món này là để cho một mình cô ăn." Nguyễn Giáo Chủ nói đúng sự thật.
"Có vẻ không thích hợp lắm." Minh Triệu tuy rằng cũng rất muốn độc chiếm mỹ thực, bất quá lại nghĩ đến đám người ở ngoài đang chờ cơm, không đành lòng nói.

Nguyễn Giáo Chủ ra vẻ đương nhiên, gật đầu: "Ừm, tôi có thể giúp bọn họ gọi cơm hộp."
Cơm hộp? Cơm hộp!
Ở cửa bếp, Phạm Đình Tuấn Phong đang định bước vào xem khi nào có cơm, nghe thấy vậy, yên lặng ôm trái tim nhỏ bé lui ra ngoài.
Đại sảnh lúc này, Thanh Hà vừa tan ca xong liền chạy tới, còn cả Hồ Gia và dì Lưu nôn nóng nhìn Phạm đại tổng tài. Thanh Hà nhỏ giọng hỏi: "Lão đại, khi nào có cơm vậy? Tôi ngửi thấy mùi rất thơm, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi."
"Tài nấu nướng của Kỳ Duyên sợ là không ổn, chúng ta ra ngoài ăn đi." Phạm Đình Tuấn Phong vừa nói vừa cầm di động, kêu thư ký đặt chỗ.

Thanh Hà chớp chớp mắt: "Nhưng lần trước tôi xem trực tiếp, Kỳ Duyên nấu rất tuyệt mà. Đặc biệt là món cá đó, a...... Tôi còn chưa ăn, rất đói bụng. Tôi đến phòng bếp nhìn một chút."
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đợi lát nữa cô bị đau tim thì đừng trách tôi không phúc hậu! Ngồi xuống!" Vẻ mặt của Phạm tổng tài vô cùng nghiêm túc, Thanh Hà sợ tới mức ngồi bất động trên sô pha.

"Là tôi tốt bụng, sợ cô sẽ xấu hổ, đi thôi đi thôi...... Đặt chỗ rồi." Phạm Đình Tuấn Phong vừa nói vừa đỡ dì Lưu: "dì cũng đi cùng nhé, lát nữa ăn cơm xong con đưa dì về nhà."
"À, được." Dì Lưu cầm túi nhỏ đi theo.

Hồ Gia và Thanh Hà nhìn nhau, nàng nhớ đến mấy câu mà Kỳ Duyên vừa nói với mình, liếc liếc mắt về phía phòng bếp một cái, sợ hãi cầm túi chạy theo.

Thanh Hà không hiểu ra sao nhìn bọn họ rời khỏi, lại không cam lòng nhìn nhìn phòng bếp, nội tâm như có hai kẻ mỗi người một ý mà đánh nhau, rốt cuộc đi hay không đi?
Một bên là tổng tài mời khách, một bên là mỹ thực của Kỳ Duyên, ở lại hay là rời đi a?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro