Chương 39: Có Phải Tôi Bị Bệnh Hay Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Thanh Hà đang do dự, Phạm Đình Tuấn Phong quay lại đứng trước mặt nàng, giơ tay gõ gõ lên đầu gỗ: "Còn thất thần sao? Nhanh đi thôi."
"Ơ? Có thể không đi được không?" Thanh Hà giãy giụa lần cuối, Phạm Đình Tuấn Phong ngẫm nghĩ, liền gật đầu: "Sau này đừng tìm tôi để khóc là được."

Thanh Hà mỉm cười, nhưng đột nhiên cảm giác có gì không đúng, lập tức xách túi chạy theo.
Phạm Đình Tuấn Phong đang chuẩn bị mở cửa xe, lại thấy Thanh Hà đuổi tới, liền cười: "Sao rồi? Đổi ý rồi à?"
"Ừm! Tài nấu ăn Kỳ Duyên tốt đến mấy, cũng làm sao có thể so sánh với bữa cơm mà giám đốc chiêu đãi được. Tôi đương nhiên là theo giám đốc a." Thanh Hà ngồi xuống ghế phụ, quay đầu lại nhìn Hồ Gia và dì Lưu ở ghế sau: "Tôi nói đúng không?"
Dì Lưu chỉ cười chứ không trả lời, còn Hồ Gia không dám bình luận gì về Nguyễn Cao Kỳ Duyên, vì vậy nàng liền giả vờ không nghe thấy, nghiêm túc đùa nghịch ngón tay.

Thanh Hà cũng không thèm để bụng, yên tâm ngồi tại chỗ.
Phạm Đình Tuấn Phong nhẹ nhàng liếc Thanh Hà, nhỏ giọng thì thầm: "Thật đúng là nô lệ của đồng tiền, kiếm được nhiều như vậy cũng không thấy cô tiêu cái gì a."
"Không thể nói như thế, thứ tôi kiếm kỳ thật không phải tiền, mà là một loại thái độ nhân sinh." Thanh Hà trịnh trọng giải thích, khiến Phạm tổng tài thâm ý cười nhạt, mấy giây sau nàng lại đột nhiên nhụt chí: "Được rồi, tôi chính là thích tiền."
......

Minh Triệu ở phòng bếp thưởng thức mỹ vị, thầm nghĩ đã đến giờ cơm tối, nàng cũng đã thành công dụ Kỳ Duyên chia sẻ đồ ăn với mọi người. Nhưng thời điểm Minh Triệu đến gọi tất cả dùng cơm, phòng khách to như vậy lại trống rỗng.
Kỳ Duyên ở trong bếp chờ đợi hồi lâu, thấy bên ngoài không có động tĩnh, liền trầm ổn đi ra ngoài, thấy Minh Triệu đứng một chỗ xem di động.
"Mọi người đâu rồi?" Vẻ mặt của Kỳ Duyên hoàn toàn không biết gì, nhưng nội tâm lại hiểu rõ bọn họ đã sớm rời đi, nếu không cô cũng sẽ không đáp ứng Minh Triệu yêu cầu chia sẻ cơm tối. Nguyên tắc của Giáo Chủ, nào dễ dàng phá vỡ như vậy.

Minh Triệu đem tin nhắn mà anh trai vừa gửi năm phút trước đến cho Kỳ Duyên xem: "Bọn họ dùng cơm ngoài nhà hàng."
"À." Kỳ Duyên không muốn cùng chia sẻ bữa tối mà mình làm, hiện tại biết bọn họ đều đã rời đi, tâm trạng cô rất tốt.
Trong lúc ăn tối, không biết là vì chỉ có hai người, hay vì các nàng thật sự không có gì để nói, chỉ yên lặng dùng cơm.

Xong xuôi, Kỳ Duyên lấy ra chữ ký của Minh Tuệ đưa cho người kia.
Minh Triệu chần chừ tiếp nhận: "Đây là gì vậy?"
"Chữ ký."
Đợi Minh Triệu nhìn thấy rõ ràng tên ký phía trên, tức thì có một tiếng thét chói tai vang khắp nhà cũ.

Nguyễn Giáo Chủ cau mày, ánh mắt ẩn giấu lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "Không thích sao?"
"Không! Quá thích!" Minh Triệu biểu đạt ra vui sướng vô cùng chân thật, làm Kỳ Duyên ngồi cạnh cũng không tự giác nở nụ cười theo nàng.
"Sao cô có được?"
"Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm Lâm Anh, gặp được Minh Tuệ, sau đó thuận tiện xin chữ ký."
"Sao nàng lại tới bệnh viện?" Minh Triệu rất lo lắng, cũng rất nghi hoặc.
"Lúc tôi rời khỏi, Minh Tú và Lâm Anh bảo tôi đừng nói chuyện này cho người ngoài." Kỳ Duyên có vẻ vô cùng bối rối.

Tuy rằng Minh Triệu không muốn dò hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng Kỳ Duyên nói hai chữ 'người ngoài' lại khiến nàng thập phần không vui, ánh mắt bình đạm mang theo chút lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương: "Tôi là người ngoài sao?"
"Không, không phải." Nguyễn Giáo Chủ bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, đáy lòng phát hoảng, sợ hãi lên tiếng.

Minh Triệu nghe người kia nói không phải, tâm trạng rõ ràng trở nên tốt hơn.
Tuy nàng tò mò nhưng cũng không muốn ép hỏi Kỳ Duyên nói ra bí mật mà người khác nhờ cô giữ kín, bất quá Minh Triệu còn chưa kịp mở miệng bảo Kỳ Duyên đừng nói, tên kia đã nói ra.
"Lâm Anh và Minh Tú là chị em ruột, Minh Tuệ là mẹ của các nàng."

!!!!
Chuyện này đối với Minh Triệu mà nói, quả thực là đả kích không nhỏ, ngoại giới đều đồn đại Minh Tuệ là dân độc thân, không ngờ lại là dân ẩn hôn, con nàng cũng đã lớn đến như vậy!
Ai có thể nghĩ Minh Tuệ và Minh Tú là mẹ con?
Hai fan club của các nàng còn ở trên mạng cấu xé nhau, sau này mà để fan biết được sự thật, chẳng phải sẽ nổ tung bọt sóng ngàn trượng hay sao.

Nguyễn Giáo Chủ thấy đối phương không hề có bất kỳ phản ứng gì, liền hỏi thử: "Cô sao vậy?"
"Lời cô nói chính là sự thật?"
"Ừm."
"Vậy cô biết, Minh Tuệ gả cho người nào không?"
"Không biết, chỉ nghe nói thời điểm Lâm Anh còn học mẫu giáo, đã ly hôn rồi." Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Giáo Chủ biết được, thì ra thế giới này cũng tồn tại hòa li*.
*Chế độ ly hôn ở cổ đại bao gồm "Hưu thê" và "Hòa li", hòa li dựa theo nguyên tắc dĩ hòa vi quý, phu thê hai bên đàm phán hoà bình sau ly hôn, mà không phải đơn thuần là trượng phu viết giấy bỏ vợ.

Minh Triệu nhìn chữ ký trong tay, đáy lòng có loại cảm giác hơi kỳ quái, nữ thần mà nàng từ nhỏ đã hâm mộ lại kết hôn sinh con, hơn nữa còn che giấu nhiều năm như vậy, không...... Đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, nàng thật muốn biết nam nhân kia là ai.
Nữ nhân đều có thiên tính bát quái, huống chi còn là tin bát quái về thần tượng của mình!

Đôi mắt của Minh Triệu tỏa ra ánh sáng, nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, thời điểm định tiến lên dò hỏi, Nguyễn Giáo Chủ lại cau mày: "Chuyện khác tôi cũng không biết, đi ngủ sớm một chút thôi."

"Ơ?" Minh Triệu nhìn tên kia vội vội vàng vàng rời khỏi, cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Kỳ Duyên che giấu cảm xúc rất tốt cho nên Minh Triệu nhìn chằm chằm bóng lưng đối phương một hồi, vẫn không thể phát hiện điểm kỳ lạ nằm ở đâu.
Trở về phòng, Kỳ Duyên cầm y phục đến phòng tắm, nước lạnh như băng trút xuống toàn thân, Nguyễn Giáo Chủ cảm thấy đầu óc rối loạn, tựa hồ giận dỗi lẩm bẩm: "Làm gì mà quan tâm chuyện của người khác như thế chứ. Trước nay chưa từng quan tâm mình như vậy."

Nguyễn Giáo Chủ cảm thấy có chút ủy khuất, dự định sẽ lạnh nhạt với nữ nhân kia, ít nhất là ba ngày, nếu không làm sao có thể hả giận được?!
Đến khi cô tắm xong, ra ngoài liền nhìn thấy Minh Triệu ở trong phòng mình, giờ phút này đang ngồi ở trên giường của mình, ánh mắt từ màn hình di động dời đến Kỳ Duyên, ẩn chứa sự quan tâm trong đó:
"Thân thể không thoải mái sao?"

Kỳ Duyên hơi hơi hé môi, cuối cùng cũng nhịn xuống được, đã nói không để ý nàng chính là không để ý nàng!

"Thật sự không thoải mái?" Minh Triệu đứng dậy, nhanh chóng đến gần Kỳ Duyên, vươn tay xoa trán, không nóng như nàng tưởng mà lại lạnh thấu xương, khiến Minh Triệu lập tức thu tay về.
Tiếp đó cầm tay Kỳ Duyên, vẫn là lạnh như băng, Minh Triệu nóng nảy: "Sao lại lạnh như vậy?"

Kỳ Duyên chu đôi môi đỏ hồng, bất quá vẫn nghẹn xuống, chính là không để ý đến cô! Nhưng hạ quyết định còn chưa kiên trì nổi ba phút, nhìn thấy Minh Triệu gấp đến độ sắp khóc, Nguyễn Giáo Chủ tức thì luống cuống tay chân, vụng về giúp Minh Triệu lau đi giọt lệ trên má: "Cô đừng khóc, tôi...... Tôi không sao! Thật sự, không phải tôi bị câm đâu. Tôi có thể nói, cô đừng khóc mà. Chỉ là tôi tức giận chứ không bị biến thành người câm."

Kỳ Duyên đang nôn nóng, đột nhiên nghe được tiếng cười nho nhỏ, đem tầm mắt đến khóe môi của Minh Triệu liền phát hiện nụ cười rực rỡ kia, Kỳ Duyên tức khắc thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải khóc thật a.
Minh Triệu vươn tay nhéo lên mu bàn tay đối phương một cái, chọc cho Kỳ Duyên kinh hô. Minh Triệu đắc ý nhìn nhìn, kỹ thuật diễn xuất của ảnh hậu há là có thể coi thường?

"Đang yên đang lành mà tức giận cái gì chứ?" Minh Triệu đã lấy ra bàn tính để chuẩn bị tính sổ!
"Tôi......"
"Ai nói với cô, tức giận thì có thể không để ý đến tôi?"
"Không ai cả......"
"Lần sau còn dám không?"
"Tôi!" Nguyễn Giáo Chủ rất muốn rống 'bổn tọa có cái gì mà không dám a!', nhưng nhìn Minh Triệu khóe mắt ươn ướt, thầm nghĩ vạn nhất lần sau chọc nàng khóc thật thì lại không ổn.

"Tôi không dám nữa......" Không phải không dám, là không muốn khiến cô khóc mà thôi. Nguyễn Giáo Chủ an ủi nghĩ.
Minh Triệu cong cong khóe môi, thuận tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lại đây, ngồi xuống giường đi."
"Tôi còn chưa thay quần áo." Kỳ Duyên giờ phút này đang mặc áo tắm, chờ Minh Triệu rời đi, cô mới thay đồ ngủ.

Minh Triệu đột nhiên nổi lên hứng thú tà ác, nhìn chằm chằm đối phương: "Thay đi."
"Cô không ra ngoài sao?" Kỳ Duyên hỏi.
"Vì cái gì mà phải ra ngoài chứ? Cô có tôi cũng có a." Vẻ mặt Minh Triệu ẩn giấu ý cười, ngữ khí còn có chút ngả ngớn, Kỳ Duyên nghe vào tai cực kỳ mất tự nhiên.

Minh Triệu đánh cược Kỳ Duyên sẽ không dám, dù sao thì gia hỏa này EQ thấp như vậy, nhưng......'Sọat' một tiếng, Minh Triệu cảm thấy mặt đau! Nàng nhìn chiếc áo tắm bị kéo xuống sau đó ném lên trên giường, lại nhìn Kỳ Duyên trần như nhộng trước mặt mình, có vài sợi tóc ướt ở khuôn ngực, giọt nước sáng long lanh theo đó chảy xuống thân thể Kỳ Duyên. Minh Triệu chỉ cảm thấy cổ họng đột nhiên căng thẳng, nuốt nuốt nước miếng khô khốc, lập tức quay đầu đi.

Minh Triệu nhận thua, nàng thật không hiểu gia hỏa này, tựa hồ một chút cũng không hiểu được. Sao mà nói cởi là lập tức cởi luôn chứ?
Bất quá hồi tưởng lại một chút, dáng người của Kỳ Duyên thật không tồi, da thịt trắng nõn, còn có xương quai xanh tinh xảo...... Còn có kia......

"Tôi thay xong rồi." Kỳ Duyên đứng trước mặt đối phương, thấy nàng thất thần liền lên tiếng cắt ngang.
Minh Triệu mặt đỏ tai hồng, nhìn Kỳ Duyên mà hơi hơi thở hổn hển, ánh mắt có chút né tránh, dời khỏi người Kỳ Duyên, ra vẻ trấn định từ trên giường đứng lên.
"Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút." Giọng điệu của Minh Triệu thanh lãnh đến mức xưa nay chưa từng có, nhưng lại hơi kiềm chế, làm Kỳ Duyên nhướng mày: "Cổ họng không thoải mái?"
"Khụ, có lẽ là vì buổi tối ăn cay. Ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."
Vừa dứt lời, chỉ có thể thấy được Minh Triệu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Kỳ Duyên không hiểu ra sao, nhìn nhìn sau đó đóng cửa lại, nằm lên giường hồi tưởng những chuyện xảy ra hôm nay.
Có một số việc hẳn là nên tự hỏi, chẳng hạn như vì sao lại sợ hãi Minh Triệu buồn bực?
Loại cảm giác này thực sự kỳ diệu, trong trí nhớ chưa từng có, cả cô và nguyên thân cũng chưa từng trải qua, đầu óc trống rỗng làm Kỳ Duyên có chút luống cuống.
Thật chán ghét loại tâm trạng không minh bạch, còn không thể khống chế như vậy.

Đúng lúc Kỳ Duyên chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, thì Nguyễn Lam Cúc gọi điện tới.
"Kỳ Duyên? Tôi đã nhận được túi đồ mà cô nói muốn gửi đến nhà tôi rồi, cô tìm thời gian tới lấy đi. Mấy ngày nay tôi phải chuẩn bị thử vai, không rảnh đưa đến cho cô được."

"Ok, cảm ơn cô."
"Chúng ta còn cần khách khí như vậy?" Nguyễn Lam Cúc trêu ghẹo: "Được rồi, không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây."
"Chờ một chút!" Giọng điệu của Kỳ Duyên đột nhiên cực kỳ nghiêm túc, Nguyễn Lam Cúc sợ tới mức nắm chặt di động, không dám thở.
"Ừm? Cô nói đi!"
Kỳ Duyên cẩn thận hồi tưởng những chuyện trong đầu, cuối cùng hỏi ra:
"Gần đây tôi tựa hồ trở nên có chút kỳ quái, thường xuyên nghĩ đến một người, còn hết sức để ý người ta. Nếu nàng không vui, tôi còn khó chịu hơn cả khi bản thân mình buồn bực, mỗi giây đều thích ở bên cạnh nàng, xa một lúc thôi cũng thấy nhớ. Thời điểm thân mật tiếp xúc với nàng, hơi thở sẽ đại loạn, tâm mạch không xong, có phải tôi bị bệnh không?" Ở kiếp trước, Nguyễn Giáo Chủ từng một lần gặp trạng thái như thế, nhưng lúc đó là bởi vì luyện công mà tẩu hỏa nhập ma. Gần đây ngoại trừ sử dụng khinh công và điểm huyệt, Nguyễn Giáo Chủ không hề luyện công thì làm sao lại tẩu hỏa nhập ma chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro