Chương 76: Giáo Chủ Đối Chiến Đại Sư Huynh Cổ Võ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẻ thi đấu của Kỳ Duyên có một hạng mục rất vô dụng là tỷ thí sức chịu đựng, mà nội dung thi đấu của Trịnh Húc cùng Thuỳ Trang phía đối diện lại rất nhiều. Trịnh Húc có một hạng mục là tỷ thí quyền cước trực tiếp, bất quá đáng tiếc, nơi này nghề nghiệp quyền sư giống như hắn đã ít lại càng ít.
Trịnh Húc đã thông qua vòng tay đánh xứng với Minh Triệu, Kỳ Duyên nhìn vòng tay của phu nhân chói lọi hai chữ quyền sư, liền sợ tới mức thiếu chút nữa rớt cằm.

Minh Triệu chỉ biết rõ tin tức tài liệu trên thẻ gốc, còn nội dung trên thẻ ngụy trang nàng không hề nhìn, hiện tại đột nhiên phát hiện là quyền sư cũng tràn đầy kinh ngạc. Loại thẻ ngụy trang này xác định không phải là để cho nàng chết nhanh hơn đấy chứ?

Trịnh Húc đã siết chặt nắm đấm, nhìn đến vòng tay đánh xứng thành công, hắn không chút do dự hướng về phía Minh Triệu hô: "Đánh một trận đi."
Minh Triệu trầm mặc, từ khi tốt nghiệp nhà trẻ đến giờ nàng liền không còn đánh nhau nữa. Hôm nay đánh hay không đánh cũng chỉ có một con đường chết, đối phương đã dám đưa ra lời tỷ thí, liền chứng minh đối phương nhất định muốn có trị giá thọ mệnh một ngày trong vòng tay mình cho bằng được.

Trong lúc hoảng hốt nhìn vào mắt Kỳ Duyên, lại phát hiện Kỳ Duyên ôm máy tính bảng đứng một bên lướt lướt màn hình. Minh Triệu không rõ đối phương đang làm gì nhưng là đáy lòng vẫn có chút ủy khuất, mình bị người ta khiêu chiến như thế, nói rõ là bị bắt nạt tới trên đầu rồi, kết quả Kỳ Duyên chỉ lo xem máy tính bảng.

Trên mạng cũng bàn tán xôn xao hành động của Kỳ Duyên, còn có không ít fan hâm mộ Minh Triệu công khai lên án tiểu dã lang Trịnh Húc.
Nữ thần mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, sao có thể để một con sói thô lỗ đối đãi như vậy?

"Bắt đầu đi." Tiểu dã lang cũng không hiểu thương hương tiếc ngọc, nếu dựa theo cách nói tám trăm năm trước thì Trịnh Húc so với Kỳ Duyên còn là võ sư si ngốc hơn nhiều, ngoại trừ thắng bại và võ công, đồ vật khác đều không hấp dẫn nổi tầm mắt của hắn.

Minh Triệu vô cùng bối rối đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn về phía Nguyễn Thuỳ Trang, cô gái này giống như chắc chắn bản thân sẽ không bị loại cho nên nhàn nhã khoanh tay đứng một bên.
Hiện giờ dùng thẻ thân phận thật sẽ thay đổi cục diện trước mặt, nhưng cũng sẽ bại lộ trước, mà nếu không dùng sẽ có khả năng bị loại trực tiếp, rốt cuộc nên chọn cái nào?!

Thời điểm Minh Triệu hết đường xoay xở, Kỳ Duyên đột nhiên đưa máy tính bảng tới trước mặt Trịnh Húc: "Tôi cùng chị ấy đã xây dựng liên minh, dựa theo quy định tôi có thể thay thế thành viên liên minh xuất chiến. Tới, đánh một trận đi."

Không giống với Trịnh Húc tự tin, Kỳ Duyên nói một tiếng 'đánh một trận đi' tràn ngập khinh thường cùng oán khí.
Minh Triệu kinh ngạc nhìn liên minh Kỳ Duyên tạo ra, là Mị Ảnh Giáo, cái tên mà nàng quen thuộc nhất, bất quá tạo liên minh cần phải tiêu hao tiền vàng, đột nhiên nghĩ đến tiền vàng Kỳ Duyên đưa cho mình, Minh Triệu bấm vòng tay kiểm tra kiền phát hiện con số phía trên đã biến thành 0.

Hai mươi tiền vàng có thể mua không ít đồ vật, ít nhất trong vòng 3 ngày không cần lo chuyện thực phẩm, nhưng hiện giờ Kỳ Duyên lại trực tiếp lấy ra tạo liên minh.
"Tự tìm cái chết." Trịnh Húc dứt lời liền giơ tay đấm về phía Kỳ Duyên.

Trên kênh trực tiếp cũng thông qua vòng tay đánh xứng thành công tuyên bố phỏng đoán: [Minh Triệu đối chiến Trịnh Húc] quyền sư so đấu võ nghệ, phỏng đoán thắng bại bắt đầu......
Võng hữu 1: Giáo Chủ nhà tôi thật soái khí, bất quá vẫn cho rằng tiểu dã lang sẽ thắng......
Võng hữu 2: Giống lầu trên, tôi đặt tiểu dã lang thắng. Nguyễn Cao Kỳ Duyên thoạt nhìn quá......
Người thứ hai còn chưa nói xong, trên mạng đã tuyên bố tin tức mới.
Hệ thống: So đấu kết thúc, Minh Triệu thắng! Số người dự đoán đúng tuyển thủ thắng trận: 1789 người.

Nhân số vừa tham gia dự đoán tổng cộng là 260.000 người, hiện giờ thắng bại đã có, trên mạng đột nhiên lại không chút động tĩnh. Loại tình huống này tựa như lần Kỳ Duyên đàn vang cổ cầm hồi trước, mỗi người đều hoài nghi mình còn chưa tỉnh ngủ.

Kỳ Duyên nhìn Trịnh Húc ngã trên đất, cô đã sớm biết công phu ở thế giới này chẳng qua là khoa chân múa tay mà thôi, nhưng giờ phút này cảm thụ chân thật vũ lực của đối phương, nội tâm lại phức tạp cực kỳ. Cô tưởng rằng võ công trên thế gian này có thể truyền thừa vĩnh viễn, mà không nghĩ tới qua gần 800 năm, võ công liền biến mất tựa như không còn tăm hơi.

Minh Triệu nhìn Trịnh Húc nằm trên đất, nàng thấy tuy đối phương bất động thanh sắc nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, nhưng vừa rồi cánh tay đánh về phía em ấy lại hơi run rẩy, xem ra em ấy vừa nãy cùng đối phương so một quyền đã dùng không ít nội lực.

Kỳ Duyên muốn một chiêu đánh bại Trịnh Húc, cũng muốn bắt lấy một ngày thọ mệnh trên người đối phương. Bất quá thời điểm cô nâng lên cánh tay, tai nghe liền truyền đến hệ thống cảnh cáo, bản thân chỉ có quyền tự vệ chứ không có quyền tấn công đối thủ có hạng mục thi đấu bất đồng.

Ánh mắt Thuỳ Trang hơi hơi ảm đạm, nhìn Trịnh Húc ngồi dưới đất, nàng hừ lạnh mỉm cười: "Đại sư huynh bất quá cũng như này thôi. Ngày thường được xưng là đệ nhất Cổ Võ, sao hôm nay không chịu nổi một kích như vậy?"
"Cô." Trịnh Húc chậm rãi dịu lại, ngồi dưới đất trừng mắt, vốn là muốn mắng nàng nhưng lại vẫn cứng rắn nhịn được, hắn khinh thường tranh cãi với thứ dã loại này.

Thuỳ Trang đương nhiên biết suy nghĩ của hắn, bất quá cũng không thèm để tâm, trên mặt tiếp tục treo nụ cười tựa tiếu phi tiếu, vươn tay đem Trịnh Húc kéo lên: "Đại sư huynh, cánh tay anh còn tốt chứ?"
"Không cần cô lo." Trịnh Húc vung tay đẩy nàng, Thuỳ Trang cũng không thèm để ý, khóe miệng ý cười không giảm lại như là đụng phải đồ vật dơ bẩn, vỗ vỗ bàn tay của mình.

Minh Triệu nhìn hai người này, nói Cổ Võ đều là quái nhân, hiện tại xem ra lời đồn đúng là thật.
Kỳ Duyên nhìn hai người một trước một sau đi xa, nhận lại máy tính bảng từ Minh Triệu, ngữ khí hơi lạnh: "Sớm một chút chạy đến Chiêm Minh Trang đi. Vừa thông báo tin tức mới, chị thấy chứ?"
"Ừm." Mịn Triệu gật gật đầu: "Trước khi trời tối Chiêm Minh Trang sẽ đóng cửa, nếu như chúng ta không đi vào chỉ có thể ở bên ngoài qua đêm, như vậy độ nguy hiểm sẽ gia tăng rất lớn."
"Lần này so đấu cũng may chỉ là vũ lực, nếu về sau so đến mấy thứ chúng ta đều không am hiểu, đại khái sẽ bị loại rất nhanh." Minh Triệu lo lắng nói.

Kỳ Duyên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng gãi gãi đầu an ủi nàng: "Đừng sợ, có em ở đây, chỉ cần chị muốn thì giải quán quân nhất định là của chị."
Những lời này của Kỳ Duyên làm tất cả khán giả bên ngoài sợ ngây người, tuy rằng nghe rất khí phách, nhưng... phân lượng vả mặt quá lớn rồi!
Trong khoảng thời gian ngắn Kỳ Duyên lại từ vị trí thứ hai hot search nhảy lên thứ nhất, câu nói kia cũng khiến đông đảo võng hữu cảm thấy là chuyện cười, bất quá cũng có không ít kẻ thích loại khí phách như vậy.

Nếu là Minh Triệu nói với Kỳ Duyên, những lời này còn có 50% độ đáng tin. Dù sao đây cũng là show thực tế công ty nhà nàng tổ chức, muốn lấy chút nội tình giành quán quân thật sự là quá dễ.
Nhưng những lời này lại do tiểu tân nhân vẫn luôn 'ôm đùi, ăn bám ảnh hậu' Kỳ Duyên nói ra, mọi người đều bắt đầu cười cô không biết tự lượng sức mình quá mức, lại có rất nhiều người mỉa mai cô quá mức tự tin tự phụ, cẩn thận ngày đầu tiên liền bị loại...
Nhưng lời của Kỳ Duyên ở trong mắt Minh Triệu, lại là ấm lòng nhất chân thực nhất, Minh Triệu tin tưởng đối phương đích xác có thực lực này.
Hai người tựa hồ đã quên những thứ khó chịu vừa rồi Trịnh Húc mang đến, giờ phút này các nàng sóng vai chạy tới Chiêm Minh Trang.
......

Lâm Anh vừa tháo xuống bịt mắt liền phát hiện mình ở trong một tòa nhà bỏ hoang. Nơi này thoạt nhìn quá cũ nát quá ghê rợn, nàng cũng chưa kịp cẩn thận tìm kiếm nên đã bỏ lỡ vũ khí và tiền vàng tổ tiết mục để lại cho mình.
Chờ Lâm Anh xuống lầu liền gặp Minh Tú, đây chính là chị ruột nàng nhưng mà vòng tay của cả hai lại biểu hiện có thể đối chiến, hơn nữa vẫn luôn nhắc nhở so đấu hay không.

Ở bên ngoài có một đám võng hữu ăn dưa nạp một khoản lớn để dự đoán kết quả tỷ thí, muốn chờ Lâm Anh và Minh Tú, kết quả hai người đều không hẹn mà cùng nhấn cự tuyệt đối chiến.
Nếu có một bên đồng ý liền có thể cưỡng chế thi đấu, hiện tại hai người đều nhấn cự tuyệt, hệ thống liền dừng nhắc nhở.
"Ở gần 'điểm xuất phát' hẳn là có lễ vật dành cho tân thủ, em tìm bốn phía chưa?" Minh Tú trước sau như một ôn hòa.
Bất quá fan trung thành của nàng lại phát hiện, hôm nay Minh Tú trò chuyện với Lâm Anh, ngữ khí có gì đó rất không đúng, mặc dù là câu hỏi nhưng lại tràn đầy sủng nịch.

Lâm Anh vẫn là cô bé ngốc nghếch đáng yêu mọi người quen thuộc, ngây ngô lắc lắc đầu: "Hả? Lễ vật tân thủ sao? Em vừa ở trong một tòa nhà bỏ hoang tháo xuống bịt mắt, nơi đó cái gì cũng không có a."
"Không sao. Chìa tay ra." Minh Tua vừa nói vừa đem hai mươi tiền vàng trong vòng tay chia mười đồng cho em gái.
"Trước khi tới chị có xem qua hướng dẫn trên mạng, cái này hẳn sẽ có rất nhiều công dụng, em giữ cho kỹ."

Kênh trực tiếp tức khắc nổ tung.
Võng hữu 1: Kỳ Duyên đưa tiền vàng cho Minh Triệu, có thể lý giải thành ôm đùi. Minh Tú cùng Lâm Anh, đây là tình huống gì a?
Võng hữu 2: Trời ạ, nụ cười của lão công làm tôi không khép chân được. Nữ thần, tôi yêu em!
Võng hữu 3: Đột nhiên muốn chèo CP này, làm sao bây giờ?
Võng hữu 4: Đừng nói bậy, Tiểu Diệp ngốc là của Nguyễn phúc hắc nhà tôi!
Võng hữu 5: Đừng tranh đoạt nữa, Tiểu Diệp rõ ràng là bảo bối Lam Cúc nhà tôi che chở.
Võng hữu 6: Đừng cãi cọ, Tiểu Diệp ngốc là của tôi!
......

Kênh livestream còn đang tranh luận Lm Cúc rốt cuộc là CP nào, trong tiết mục Lâm Anh liền bắt đầu hỏi Minh Tú.
"Chúng ta hiện tại đi đâu a?" Lâm Anh còn chưa kịp xem tin tức hệ thống tuyên bố, dù sao vừa mới ở tòa nhà bỏ hoang đó quá ghê rợn.

Minh Tú cười khẽ: "Dọc theo con đường này tìm Chiêm Minh Trang mà đến, nghe nói tất cả tuyển thủ đều phải chạy tới cuộc thi tài võ lâm."
"Khi nào tổ chức? Chúng ta đến kịp không?"
Minh Tú cũng không rõ lắm, từ trong ba lô lấy một bình nước, vặn ra đưa cho Lâm Anh: "Uống nước, đừng nóng vội. Xung quanh hẳn là sẽ có phương tiện giao thông, dù sao nơi này gần đường phố, chắc sẽ chuẩn bị xe cộ."

lM nhận nước uống hai hớp, sợ hãi vừa rồi trong nháy mắt biến mất, tỷ khống như nàng bày tỏ chỉ cần có chị gái bên người, nàng cái gì cũng không sợ.
Hứa Như bất đắc dĩ cười cười: "Em thật đúng là cái gì cũng chưa chuẩn bị đã chạy tới dự show."
Cũng may tiểu nha đầu này sẽ đến phòng làm việc của mẹ, nếu để ở bên ngoài, nói không chừng chưa đầy một khắc đã bị người ta lừa bán.

Mạnh Tiểu Manh ngây ngốc nhìn Hứa Như, là An Nhược Thủy nói a, chỉ cần đủ thời gian là được, không nói phải chuẩn bị trước nhiều đồ vật như thế.
Hơn nữa, Mạnh Tiểu Manh vẫn luôn tưởng rằng show thực tế là dành cho những nghệ sĩ quay phim mệt mỏi, nhận tham gia mấy show để thả lỏng tâm trạng, làm sao ngờ được chương trình này tổ chức giống như tồn tại trên đảo hoang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro