Chương 77: Sói Xám Và Cừu Non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rốt cuộc đã tới Chiêm Minh Trang, Minh Triệu cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, dọc đường chỉ sợ gặp phải đệ tử lợi hại của Cổ Võ, Kỳ Duyên sẽ lại vung tay đánh nhau. Đến lúc đó tạm thời không đề cập tới việc chọc giận Cổ Võ thế gia, rất có khả năng còn làm tổ chức nghiên cứu chú ý.
Nàng đột nhiên suy nghĩ, để Kỳ Duyên gia nhập tiết mục này rốt cuộc có chính xác hay không.

Sau khi hai người đi vào phòng lập tức chọn nghỉ ngơi, cho nên phục vụ (nhân viên công tác đoàn phim) vội vàng đem mắt kính cùng mấy thứ quay chụp trên người các nàng gỡ bỏ, sắp xếp số phòng rồi đưa cả hai đến phòng nghỉ ngơi.

Ở trong phòng, Minh Triệu đơn giản rửa mặt một cái, tuy rằng trải qua một buổi bôn ba đã rất mệt nhưng nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Duyên cùng Trịnh Húc đối chiến, trái tim nàng lại lần nữa căng thẳng.

Đi đến phòng bên cạnh gõ cửa, Kỳ Duyên mặc áo choàng tắm tới mở cửa ra, lúc này các nàng đều lựa chọn tạm dừng phát sóng trực tiếp, cho nên bộ dáng này của Nguyễn Giáo Chủ cũng chỉ có một mình Phạm ảnh hậu có thể thưởng thức.
"Không nghỉ ngơi sao? Như thế nào lại tới?" Kỳ thực Kỳ Duyên không mệt mỏi, bất quá ở trên đường lại nghe được khí tức rối loạn của Minh Triệu, tuy nàng cố gắng che giấu bản thân mệt nhọc nhưng Kỳ Duyên vẫn chú ý tới.
Giờ phút này Minh Triệu không nghỉ ngơi lại đến đây, Kỳ Duyên tỏ vẻ vô cùng khó hiểu.

Minh Triệu ngồi xuống giường, bất an nói với người kia: "Về sau ở trong tiết mục vẫn là phải tận lực thu liễm, chiều nay em hành động quá mức rêu rao."
Đối phương tốt xấu cũng là đại sư huynh Cổ Võ, bất luận thế nào đều phải chừa chút mặt mũi cho người ta, huống chi Trịnh Húc còn ba lần tham gia quyền vương tranh bá, kết quả ở trước mặt Kỳ Duyên không qua nổi một chiêu, thoạt nhìn tựa như Kỳ Duyên khai quải, đối phương lại cố tình buông tay vậy.

Kỳ Duyên nghe xong liền ngẩn người, ánh mắt ảm đạm xuống, cuối cùng hơi không vui gật gật đầu: "Dạ, về sau sẽ chú ý."
Kỳ Duyên nghe ra giọng điệu không đúng của đối phương, đi đến trước mặt Kỳ Duyên nhưng Kỳ Duyên lại nghiêng đầu không muốn cùng nàng đối diện.

Minh Triệu vươn tay đỡ lấy gương mặt kia, cưỡng chế Kỳ Duyên cùng nàng đối mắt.
"Sao vậy?" Minh Triệu hơi chút bất an, nàng biết mạch não của người này rất kỳ quái, nàng sợ Kỳ Duyên lại nghĩ tới mấy thứ mình hoàn toàn không thể ngờ được.

Kỳ Duyên ngẫm nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói ra: "Đây là lần đầu tiên có người bảo em thu liễm."
Minh Triệu ngây ngốc, vốn định cười đối phương khoe khoang thực lực nhưng lời đến miệng lại ngừng, nàng đột nhiên nhớ tới người này là Ma Giáo Giáo Chủ ngay cả hoàng quyền cũng không sợ hãi. Minh Triệu đỏ bừng hốc mắt, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, chị chỉ là quá sợ hãi em xảy ra chuyện."
"Không có việc gì, em biết chị là vì muốn tốt cho em." Kỳ Duyên đột nhiên cười, thu liễm thì thu liễm, dù sao mình cũng đã chết qua một lần, kiên trì ở đời trước không cần đưa tới kiếp này nữa. Làm người vẫn là nên thu liễm một chút mới tốt, chỉ là có chút không cam lòng không quen thuộc mà thôi.

Minh Triệu thuận thế ôm lấy cổ đối phương, ngửa đầu hôn lên môi Kỳ Duyên. Nàng có rất nhiều lời muốn nói với người này, nhưng thiên ngôn vạn ngữ trong tâm luôn là nói không ra nói không rõ, đành phải dùng một loại phương thức khác để biểu đạt tình cảm của mình với Kỳ Duyên.

Nguyễn Giáo Chủ lại nhận được môi thơm của phu nhân, tuy không rõ Minh Triệu vì cái gì đột nhiên chủ động như vậy, nhưng vẫn đem ủy khuất trong lòng ném sạch sẽ, tập trung tinh thần vào ôn nhu mà Minh Triệu đưa tới.

So với Kỳ Duyên và Minh Triệu, Lam Cúc ngẫu nhiên gặp gỡ Hồ Gia. Giờ phút này trời sắp tối còn ở ngoài Chiêm Minh Trang tản bộ, hai người này thật sự là quá rảnh rỗi.
Lam Cúc vươn tay đẩy đẩy Hồ Gia: "Này, cô còn thực phẩm không a."

"Tôi nói này chị gái, trời còn chưa tối lại vẫn đang phát sóng trực tiếp, thân là nhân vật công chúng, cô có thể e ngại màn ảnh mà đối với tôi ôn nhu một chút không a?" Hồ Gia nhìn dây thừng cột ở người mình, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Nàng cũng giống như Lâm Anh, nghĩ rằng đây là một loại show thực tế nhằm du lịch thả lỏng. Kết quả cầm thẻ nhiệm vụ phát hiện phía trên viết hai chữ cừu non, tuy rằng không hiểu ra sao nhưng vẫn có chút cảm thấy không thích hợp.

Quả nhiên vừa tiến vào liền đụng phải Lam Cúc, trên vòng tay đối phương viết hai chữ sói xám, nàng liền biết mình trốn không thoát nữa rồi.
Vì thế Lam Cúc lấy dây thừng khỏi túi, dựa theo nhắc nhở của hệ thống đem Hồ Gia trói lại.

"Tôi cũng không thể lừa gạt khán giả, cô nghĩ có con sói nào cung kính cừu non không a?" Lam Cúc vuốt bụng rỗng, cả buổi chiều đi đến mức bụng đói gọi mẹ rồi.

Hồ Gia đã sớm ăn hết thực phẩm mang theo, hiện tại cũng là bụng rỗng đi theo Lam Cúc .
"Cô có thể thả tôi ra chứ? Tôi đi như vậy sẽ rất mệt." Hồ Gia đã bị trói bốn tiếng đồng hồ, cũng may Lam Cúc không phải thật sự trói buộc nàng, nếu không thân thể nhỏ nhắn này đã sớm bị cắt đứt.

Lam Cúc rì rầm cười một tiếng: "Không được, tôi nói cho cô biết, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian tới Chiêm Minh Trang. Tôi thấy nửa giờ nữa trời hoàn toàn tối đen rồi. Đến lúc đó chúng ta chỉ có thể tìm nhà trọ quanh đây ngủ một đêm, nếu ở bên ngoài thì chỉ có thể chờ những tuyển thủ khác cầm đủ loại thẻ thi đấu tới khiêu chiến, cuối cùng không phải chúng ta bị thua bị loại thì chính là bị những người khác một kích giết chết, loại bỏ."
"Aish, thượng đế ơi." Hồ Gia đã khóc không nổi nữa, lúc trước tại sao mình mất trí đến mức tham gia tiết mục này chứ?! Trước công chúng bị người ta trói cả một ngày, có thể đừng nhục nhã như vậy hay không a.

Lam Cúc nhìn bộ dáng đối phương liền không khỏi cười cười, bất quá vừa tưởng tượng đến tính tình cho chút màu liền mở phường nhuộm của Hồ Gia, nàng lại nhịn cười xuống.
"Không vội, trói cô một giờ nữa là chúng ta có thể kiếm một trăm tiền vàng. Đến lúc đó chúng ta chia 3-7." Lam Cúc nhìn thời gian trên vòng tay: "Trước tiên đến nhà trọ thôi, chỉ tìm ở khu vực lân cận, quá gần sẽ bị người phát hiện, quá xa sẽ gặp những tuyển thủ khác."

"Chia 3-7 a. Xem như cô có chút lương tâm." Hồ Gia có phần thay đổi thái độ với Lam Cúc, nhưng mà giây tiếp theo đối phương gật gật đầu nói: "Ừm, tôi 7 cô 3."
"!!! Cô còn có thể không biết xấu hổ thêm chút nữa hay không?" Hồ Gia trừng lớn hai mắt lên án Lam Cúc vô lương tâm đen tối: "Người bị trói là tôi a!"

Lam Cúc kéo sợi dây trên tay: "Có thể a, dù sao lát nữa kết thúc, toàn bộ tiền vàng đều sẽ nạp vào vòng tay của tôi. Tôi muốn chia cho cô 1-9 cũng được."
"Tôi, cô ——" Hồ Gia tức giận nói không nên lời, nằm trên đất ăn vạ gào khóc: "5-5, nếu không tôi không đứng dậy!"
"Này, nhanh lên, lát nữa có người đến thì chúng ta ai cũng chạy không thoát." Kỳ thực từ lúc Lam Cúc trói Hồ Gia, sợi dây trong tay nàng không thể buông nữa, nếu không sẽ bị phán định bắt giữ không có hiệu quả. Cho nên bọn họ coi như là hai con châu chấu buộc trên một sợi dây.
Hồ Gia cũng liều mạng tranh thủ lợi ích của mình, nằm trên đất mặc cho Lam Cúc rát cổ bỏng họng chính là không chịu đứng lên.

Lúc này trên kênh trực tiếp vẫn có thể thấy được tình huống, đám fan của Lam Cúc đều nở nụ cười hiểu rõ như bà dì, đột nhiên cảm thấy các nàng trở thành CP cũng không tệ.
Lam Cúc cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, ngồi xổm trên đất vỗ vỗ gương mặt Hồ Gia: "Lên, chia đôi!"
"Thật sự?" Hồ Gia có chút nghi hoặc nhìn nàng, Lam Cúc lại gật đầu nghiêm túc: "Thật! Vẫn đang trực tiếp, nhiều võng hữu nhìn chằm chằm như vậy, tôi dám lừa cô sao?"

Nghe xong Hồ Gia rốt cuộc quyết định đứng lên, bất quá nàng còn chưa kịp từ trên mặt đất ngồi dậy, nơi xa liền có thanh âm sột soạt vang đến.
"Không xong, có người tới." Lam Cúc hoảng loạn thúc giục Hồ Gia: "Nhanh lên, đây là đường núi, chúng ta đi hướng trong rừng, bọn họ hẳn là sẽ không phát hiện."
"Cô đỡ tôi một cái." Hồ Gia thật vất vả đứng lên, lại đột ngột ngã lên người Lam Cúc, sắc mặt thống khổ bi thiết.

"Sao vậy?" Lam Cúc lo lắng hỏi, đừng lăn lộn ra tật xấu gì chứ, nếu không nàng phạm tội lớn rồi a.
Hồ Gia ngã vào thân thể Lam Cúc, ngữ khí vô cùng ủy khuất: "Trói lâu quá, rút gân."
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Hồ Gia đẩy đẩy Lam Cúc: "Này, cô đi trước đi. Tôi hiện tại đau chân, phỏng chừng không đi nổi nữa. Cô đi trước, miễn cho cả hai cùng bị loại."

Lam Cúc ngẩn người, đột nhiên ngồi xổm xuống nói: "Đừng nói lung tung, nhanh đứng dậy."
"Cô......" Hồ Gia đang cảm động, Lam Cúc đột nhiên nói: "Nhanh lên, chỉ còn có một giờ nữa là tôi có thể kiếm được một trăm tiền vàng, hiện tại từ bỏ quá thiệt."
Hồ Gia lúc này không còn chút cảm động nào nữa, tức giận bổ nhào lên lưng Lam Cúc, tựa như có một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, muốn đè chết nàng.

Hồ Gia không biết chính là, ở thời điểm nàng bổ nhào lên lưng đối phương, Lam Cúc liền giương lên ý cười nhàn nhạt.
Hồ Gia tuy không biết nhưng khán giả trên kênh livestream đều xem đến vô cùng rõ ràng. Vì vậy kênh trực tiếp của hai người xuất hiện rất nhiều fan CP, mà Hồ Gia cũng bị moi ra thân phận.
Em gái của Hồ ảnh đế, chẳng trách giá trị nhan sắc lại cao như vậy a, do đó rất nhiều fan nữ của Hồ Vĩnh Khoa cũng chạy tới nhìn nàng.

Lam Cúc há mồm thở dốc, thời điểm không nghe thấy phía sau có động tĩnh nữa liền tìm một nơi bằng phẳng đặt Hồ Gia xuống, tiếp đó ngồi xổm giúp nàng xoa chân: "Còn khó chịu sao?"
"Có một chút." Hồ Gia tức giận nói.

Lam Cúc cũng không thèm để ý, hỗ trợ xoa bóp: "Như vậy hẳn là sẽ dễ chịu hơn."
Lam Cúc vừa dứt lời, Hồ Gia liền đói đến mức bụng kêu vang, Lam Cúc ngẫm nghĩ xong lập tức đứng dậy: "Tôi giúp cô cởi trói, cô chờ ở đây, tôi đi phía trước nhìn xem có thể mua chịu chút đồ ăn hay không."
"Aish, đừng!" Hồ Gia nắm lấy tay Lam Cúc: "Đừng đừng đừng, còn nửa giờ nữa là có thể kiếm được một trăm tiền vàng, đừng bỏ dở nửa chừng a."

"Nhưng cô đói bụng rồi, không ăn chút gì đó không sợ đau dạ dày sao?"
"Đói một bữa cũng không chết. Nếu cô dám đánh mất một trăm tiền vàng của tôi, tôi tuyệt đối không để cô yên!" Hòi Gia hung tợn cảnh cáo, Lam Cúc thấy vậy vẻ mặt thực bất đắc dĩ.

"Chờ đã, cô đừng nói chuyện......" Lam Cúc cẩn thận nghe liền giống như lại nghe được động tĩnh, hai người ngừng thở không dám có bất cứ động tác nào, dù gì cũng vừa lăn lộn cho nên đã không còn dư sức đi chạy trốn.
Hồ Gia cũng khẩn trương đến mức toát mồ hôi, đột nhiên từ nơi xa có người đi tới, Lam Cúc vui mừng vẫy vẫy tay với người nọ: "Ánh Quỳnh, nơi này nơi này nơi này."

Ánh Quỳnh nhìn xung quanh, rất nhanh liền thấy Lam Cúc đang vẫy tay ở đó, kéo lại ba lô trên lưng chầm chậm chạy đến gần.
"Các cô làm gì vậy?" Ánh Quỳnh nhìn đến Lam Cúc nắm sợi dây trói chặt Hồ Gia, hơi khó hiểu hỏi.
Lam Cúc nhẫn nại giải thích một lần, sau lại hỏi tình huống của Ánh Quỳnh. Thời điểm hai người tám chuyện hăng say, Hồ Gia ở một bên nhỏ giọng nói thầm: "Cái gì chứ, gặp được người quen làm như ghê gớm lắm a."

Tuy thanh âm rất nhỏ, ở hiện trường Ánh Quỳnh cùng Lam Cúc khả năng không nghe rõ nhưng khán giả trên kênh livestream lại vô cùng minh bạch, nhìn Lam Cúc lập tức phát ra một trận cười không có hảo ý.

Ánh Quỳnh biết được tình trạng của Lam Cúc và Hồ Gia, tức thì lấy thực phẩm và nước uống trong ba lô đưa cho Lam Cúc : "Này, các cô ăn trước một chút đi."
Lam Cúc cũng không khách khí, dựa vào quan hệ giữa mình và Ánh Quỳnh cũng không cần e ngại liền tiếp nhận. Lam Cúc vặn nắp ra đưa bình nước về phía Hồ Gia: "Tới, mau uống nước. Chạy cả buổi, cô cũng đừng khát đến mức có vấn đề đi."
"Tôi không uống!" Hồ Gia cố chấp xoay đầu, Lam Cúc rì rầm nói: "Không uống thì thôi, tôi tự uống."

Tiếp đó chỉ thấy Lam Cúc ừng ực xử lý nửa bình nước. Hồ Gia rốt cuộc nhịn không nổi nữa, hướng về phía Lam Cúc bắt đầu rống: "Này, là hà mã sao a. Để chừa cho tôi một chút chứ."
"Oh, chẳng phải không uống sao?" Lam Cúc thập phần đắc ý nhìn Hồ Gia, chỉ là không biết, nếu như về sau nàng ra ngoài biết được đây là em gái của nam thần thì sẽ nghĩ thế nào.

Hồ Gia ăn uống no đủ xong lại từ trên đất đứng lên, lần này cuối cùng đã ngoan ngoãn một chút, không tranh luận với Lam Cúc nữa, cũng không cố ý tìm Lam Cúc gây phiền toái, ngược lại dựa gần đối phương, vai sóng vai đi tới.

Nguyên bản mùa giải năm đó, bốn tiểu hoa đán một lần nữa gặp nhau thực không dễ dàng, nhưng giờ phút này Ánh Quỳnh cùng Lam Cúc đứng chung một chỗ, điều làm kênh livestream chú ý lại là không khí ái muội giữa Lam Cúc và Hồ Gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro