Chương 80: Oan Gia Ngõ Hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Anh đứng bên cạnh Minh Triệu, cẩn thận nhìn Kỳ Duyên ngồi đả tọa.
Minh Triệu nhỏ giọng nói với Lâm Anh: "Cô mua chút đồ ăn lại đây, nơi này đã có tôi theo dõi tình huống."

Lâm Anh gật gật đầu, bất quá đi được hai bước lại lui trở về: "Muốn đồ uống không?"
"Hả? Không cần, mua mấy phần đồ ăn là được rồi." Minh Triệu cảm thấy người có thể nghĩ tới chỗ này tuyệt đối không chỉ ba người các nàng, lát sau khả năng sẽ còn gặp người quen khác, nên đồ ăn có thể chuẩn bị nhiều một chút, dùng đồ ăn thu mua các nàng, kéo vào liên minh. Như vậy tỷ lệ chiến thắng cũng sẽ gia tăng rất lớn.

Lâm Anh cũng không có nhiều tiền vàng, bất quá mua mấy phần đồ ăn vẫn là có thể, nhưng nàng vẫn không hiểu được tại sao không cần mua đồ uống, chỉ ăn không uống sẽ không khó chịu sao?
Lâm Anh vừa rời khỏi, một đối thủ khác tỷ thí cùng Kỳ Duyên bởi vì không nhịn được mà thất bại.
Vòng tay của Kỳ Duyên trong nháy mắt có thêm ba đồng tiền vàng, tiếp đó là năm đồng, hai đồng, bốn đồng. Cuối cùng Nguyễn Giáo Chủ chậm rãi đứng lên, nhìn vòng tay tổng cộng tích góp hai mươi tiền vàng.
Minh Triệu lấy khăn giấy giúp Kỳ Duyên lau mồ hôi, một cử động này lại khiến kênh trực tiếp nổ tung nồi, toàn bộ hiện trường cũng bắt đầu bàn tán.

Kỳ Duyên luôn không sợ hãi, giờ phút này đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng Minh Triệu tiếp tục không coi ai ra gì giúp Kỳ Duyên lau mồ hôi, chờ Lâm Anh trở về, hai người lúc này mới dừng lại động tác.

Lâm Anh nhìn Kỳ Duyên chớp chớp mắt, vừa rồi nàng giống như nhìn lầm thứ gì, khẳng định là ảo giác, Minh Triệu làm sao lại giúp Kỳ Duyên lau mồ hôi chứ, không thể nào.
Đem toàn bộ đồ vật giao cho Kỳ Duyên: "Đây, mấy thứ này dùng hết ba tiền vàng. Hơn nữa đêm qua và sáng nay tôi ăn uống, tổng cộng dùng hết năm tiền vàng."

Lâm Anh vừa dứt lời liền nghe được có ai đó gọi tên, nhìn bốn phía xung quanh thấy được Lam Cúc dìu già dắt trẻ...... Không đúng, là Lam Cúc dẫn một đám đồng đội chạy tới.
Thời điểm Lâm Anh nhìn thấy chị gái suýt nữa lệ rơi đầy mặt, bởi nàng đột nhiên nhớ tới đã quên để lại dấu hiệu, chị gái trở về không thấy mình nhất định rất lo lắng.
Lâm Anh bước nhanh đến trước mặt Minh Tú, Hồ Gia các nàng đều biết quan hệ giữa cả hai cho nên cũng không cảm thấy có gì không đúng. Mà đám đông vây xem thoạt nhìn có chút kinh ngạc.
Trên kênh trực tiếp cũng đều cảm thấy tức giận bất bình thay Minh Tú.

"Thực xin lỗi, em đã quên lưu tín hiệu. Em biết sai rồi." Lâm Anh ngoan ngoãn nhận sai, Minh Tú đương nhiên sẽ không trách nàng, giơ tay xoa đầu em gái: "Ngoan, chị không trách em."

[Kênh livestream]
Võng hữu 1: Vãi vãi, lão công nhà tôi ngọt đến tận trời, công khí như vậy làm tôi không khép nổi chân nữa.
Võng hữu 2: Cũng quá sủng đi. Chẳng phải đã nói show này không chuẩn bị trước các loại lời thoại kịch bản hay sao? Mà còn xuất hiện tình huống này chứ?
Võng hữu 3: Mẹ ơi, con lại bắt đầu tin tưởng tình yêu rồi!
Võng hữu 4: Nói thật, Tiểu Diệp và Minh Tú rất xứng đôi a, một sủng nịch một ngốc nghếch, cảm giác CP thật mãnh liệt.

Lâm Anh ngoan ngoãn nhận sai với chị gái, quay người liền thấy được Ánh Quỳnh bên cạnh, nàng đột nhiên mở hai tay nhào đến: "Rốt cuộc cũng nhìn thấy cô, mấy người chúng ta cuối cùng tụ lại một chỗ. Tôi rất nhớ rất nhớ cô...... Nhóm chúng ta a."
Nghe vậy, Lam Cúc khóe miệng hơi run rẩy, vỗ vỗ bả vai Lâm Anh : "Ôm đủ chưa vậy? Đủ rồi đến lượt tôi đi."

"Hì hì, cô thì không cần, nhìn cô toàn thân xám xịt, vẫn là thôi đi." Lâm Anh cười cười trốn sang một bên, miễn cho Lam Cúc lửa giận phát tác tổn thương người vô tội.
Lam Cúc nhìn tro bụi trên thân, đêm qua đột ngột gặp hắc điếm, nàng có thể có biện pháp nào chứ. Hơn nửa đêm được hệ thống nhắc nhở, trực tiếp mang ba lô rời khách sạn, nếu không nàng hiện giờ cũng là đại gia có trăm tiền vàng a.
Hồ Gia thấy tình cảm của các nàng thực thân thiết, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ. Bất quá ánh mắt trong lúc vô tình ngó đến Minh Triệu, liền quơ quơ cánh tay: "chị Minh Triệu."
Minh Triệu đã sớm thấy được Hồ Gia bất quá ngại chuyện phát sinh tối hôm đó, nàng không biết nên đối mặt Hồ Gia thế nào. Dù gì cũng là anh mình đánh anh trai của nàng, tuy thật sự là Hồ Vĩnh Khoa không đúng nhưng với một người em gái mà nói, anh trai bị người đánh, trong lòng chung quy vẫn khó mà bình tĩnh được. Giờ phút này nhìn đến Hồ Gia cũng không có phản ứng gì lớn, Minh Triệu liền hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta qua đó đi." Kỳ Duyên nắm tay Minh Triệu tiến đến trước mặt đám Hồ Gia: "Tôi đã thành lập liên minh, các cô muốn gia nhập chứ?"
Lam Cúc đương nhiên là đồng ý, khoan nói đến đại gia Minh Triệu luôn theo bên người Kỳ Duyên, chỉ dựa vào thực lực của cá nhân Kỳ Duyên, đi theo cũng là chuẩn không cần chỉnh.

Hồ Gia thấy Lam Cúc gia nhập, nàng cũng thuận thế tham dự vào.
Về phần Minh Tú cùng Ánh Quỳnh, sau một hồi do dự cũng gia nhập liên minh Ma Giáo của Nguyễn Giáo Chủ.
Vốn dĩ các nàng đều đã thương lượng xong xuôi, bất quá trong đám đông lại đi ra một người, trên mặt mỉm cười tà mị như cũ, đi đến bên Kỳ Duyên: "Danh sách còn chứ? Nếu không ngại, tôi có thể gia nhập không?"

Kỳ Duyêm không có hảo cảm với người trong Cổ Võ, đặc biệt là sau khi Trịnh Húc khiêu khích sáng nay càng không có cảm tình.
Bất quá Minh Triệu lại nhìn ra vị Thuỳ Trang này cùng đại sư huynh Cổ Võ tựa hồ bất hòa, địch nhân của địch nhân chính là bạn bè. Vì thế lặng lẽ ra hiệu cho người bên cạnh, cuối cùng Nguyễn Giáo Chủ đồng ý cho Thuỳ Trang gia nhập liên minh.

Lâm Anh lại chạy đi mua mấy phần đồ ăn nữa, sau đó các nàng tới nhà trọ gần đó thuê bốn gian phòng. Dùng xong cơm trưa, mấy người tụ ở bên nhau thương lượng chuyện nên chuẩn bị sắp tới.
"Một đêm ở đây là năm tiền vàng nhưng rất nguy hiểm. Đêm qua tôi cùng Hồ Gia ở nơi này, nửa đêm vòng tay bỗng sáng rực, hệ thống đưa ra nhắc nhở chúng tôi gặp hắc điếm đánh cướp, trừ hết tất cả tiền vàng. Sau đó bên ngoài không ngừng có nhân viên công tác gõ cửa, cưỡng chế khiến chúng tôi mang ba lô rời đi." Nói đến đây, Lam Cúc tràn ngập oán khí, tiết mục này thật sự quá vô nhân tính rồi.

Ánh Quỳnh cũng bày tỏ kinh nghiệm một ngày qua, cùng với chính bản thân tổng kết: "Một người ở bên ngoài cũng sẽ kích hoạt sự kiện ngẫu nhiên, tối qua nửa đêm tôi đi đường, hệ thống đột ngột nhắc nhở, tôi gặp tiểu tặc chặn đường cướp bóc, cưỡng chế trừ năm tiền vàng."
Minh Tú nhìn Ánh Quỳnh một cái, sau đó nói ra chuyện nàng trải qua: "Đêm qua tôi và Tiểu Anh ở cùng một chỗ, cũng là khách sạn này, bất quá không hề phát sinh sự kiện ngẫu nhiên như các cô gặp."
Thuỳ Trang vẫn ở một bên trầm mặc lại đột nhiên lên tiếng: "Không chỉ vậy còn phải cẩn thận với người qua đường, hôm nay tôi và một nam nhân đi lướt qua, chờ hắn đi khỏi nửa phút, hệ thống liền nhắc nhở tiền vàng của tôi bị trộm. Nếu trong vòng một giờ có thể bắt được đạo tặc thì sẽ lấy lại được tổn thất."

"Cô bị trộm bao nhiêu tiền vàng?" Minh Triệu cảm thấy số lượng khẳng định không ít, nếu không Thuỳ Trang sẽ không tức giận như thế.
Thuỳ Trang cười khẽ: "Không nhiều không ít, tròn một ngàn."

"!!!"Lâm Anh đột nhiên nhớ tới, hình như chính mình cản trở cô ấy đuổi theo cứu vãn tổn thất a, trời ạ...... Nàng giống như lại phạm sai lầm.
Thuỳ Trang đột nhiên giơ tay xoa tóc mềm trên đầu Lâm Anh: "Không liên quan tới cô, đừng nghĩ loạn."
"Nhưng mà, tôi tôi......"
"Đã nói không liên quan đến cô,  đừng nghĩ nhiều nữa." Thuỳ Trang tuy cảm thấy nha đầu này thú vị nhưng cũng không muốn nhìn nàng vẫn luôn tự trách.

Minh Triệu khẽ cười: "Lâm Anh đừng tự trách, nàng có thể kiếm được 1000 tiền vàng trong ngày đầu tiên, cô còn sợ nàng hôm nay không kiếm đủ 100 sao?"
Lâm Anh ngẩn người, Minh Triệu nói rất đúng, người này là đại ma quái, một ngày đã có một ngàn tiền vàng, hiện tại sao không kiếm được một trăm chứ? Mình vẫn là nên yên tâm chút đi.

Kỳ Duyên ý vị thâm trường nhìn về phía Thuỳ Trang: "Cô dùng biện pháp gì để kiếm được một ngàn tiền vàng?"
Thuỳ Trang mở miệng tựa như không có gì to tát: "Đương nhiên là dựa vào thực lực so đấu mà có, chẳng lẽ là cướp đoạt sao?"
"Nhiều người như vậy, sao trong vòng nửa ngày cô liền tìm được nhiều tuyển thủ có hạng mục tương đồng để tỷ thí?" Kỳ Duyên vẫn hết sức hiếu kì.

Thuỳ Tranh lại không nói nữa, mỉm cười bắt đầu đùa giỡn bàn tay của mình.
Đối với tính xấu của Thuỳ Trang, Minh Triệu có chút bất mãn, nhưng Kỳ Duyên lại rất thưởng thức loại thái độ này của đối phương, tính cách giống như một vị bạn cũ của mình.

"Tôi đại khái đã biết." Kỳ Duyên đột nhiên lạnh giọng cảnh cáo: "Bất quá, tôi hy vọng cô có thể hiểu rõ, chúng ta hiện tại là cùng một liên minh."
Đám người Lâm Anh nghe Kỳ Duyên nói đều không hiểu gì cả, nhưng Minh Triệu lại mơ hồ biết được. Thuỳ Trang sở dĩ không giải thích là bởi hạng mục nàng so đấu là trộm không phải đoạt.
Thuỳ Trang thấy ánh mắt Minh Triệu lộ ra sáng tỏ, nàng liền tùy ý cười cười. Dù sao một mình nàng độc lai độc vãng đã quen, cũng không hy vọng xa vời có người hiểu được có người biết rõ.

Lâm Anh vẫn không biết các nàng đang bàn luận gì, bất quá hiện tại cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, ít nhất Kỳ Duyên đã kiếm đủ thọ mệnh cho năm người, mà một số người trong liên minh không cần lo lắng.

Minh Tú đưa cổ tay ra click mở tư liệu trên vòng: "Tôi vừa kiếm được một thọ mệnh, cho nên trước mắt không cần lo lắng cho tôi."
"Tôi còn ba cái, về phần tôi các cô cũng không cần lo lắng." Thuỳ Trang khẽ cười.
Lúc này Kỳ Duyên chia đều thọ mệnh, bất quá Minh Triệu nhận xong liền yên lặng đổi thành tiền vàng, bởi chức nghiệp thật của nàng cũng không cần thọ mệnh.

"Trước lập ra kế hoạch cho bước tiếp theo, tuy trước mắt ở đây có rất nhiều người nhưng qua đợt loại bỏ 3 giờ chiều nay, đa số sẽ bị cưỡng chế đưa ra, cho nên chúng ta nhất định phải trước lúc đó lấy được thọ mệnh của những người khác cùng với số tiền vàng lẻ trên tay bọn họ." Minh Triệu lấy bản đồ khoanh mấy điểm: "Tôi nhìn kỹ rồi, trước mắt những nơi này tụ tập nhiều tuyển thủ nhất, bất quá trong vùng núi rừng này có thể sẽ có tài nguyên tổ tiết mục cung cấp. Chia mấy người qua đó kiểm tra."
"Để tôi đến núi rừng bên kia, bởi vì tỷ thí sức chịu đựng quá hao tổn thời gian, chi bằng vào rừng thử thời vận." Kỳ Duyên dẫn đầu nói.

Minh Triệu cũng đuổi kịp Kỳ Duyên: "Chị đi cùng, dù gì chị cũng là quyền sư, nếu đánh thật phỏng chừng chỉ có thể phát huy kỹ thuật diễn đi giả trang thi thể."
Lâm Anh lắc lắc đầu: "Tôi có hai hạng mục so đấu, một cái chơi đoán số, một cái khác là nhiễu khẩu lệnh*."
*Một trò chơi ngôn ngữ, các âm thanh, từ ngữ rất dễ bị nghe sai hoặc nhầm lẫn với từ khác... VD, đố ai nói nhanh 10 lần 'Liềm tôi lộn liềm bà' mà vẫn chính xác?! =)))

Mọi người lập tức xấu hổ, linh vật thật đúng là linh vật, hai hạng mục kia không khỏi quá yếu quá gà đi. Hơn nữa chơi đoán số thành phần may rủi quá lớn, nếu Lâm Anh không có tiền vàng chống đỡ, rất dễ dàng bị người khác cướp đoạt thọ mệnh loại khỏi trò chơi. Cho nên mọi người bất đắc dĩ lắc đầu bày tỏ, linh vật vẫn là ngoan ngoãn làm linh vật thì tốt hơn.

Lam Cúc nói: "Tôi chỉ có một, sói xám, chỉ cần gặp động vật tôi có thể khắc chế, cơ bản là tôi thắng chắc rồi."
"Tôi có cừu, còn một cái nữa là khiêu vũ." Hồ Gia bổ sung.

Những người khác cũng báo ra hạng mục so đấu của mình, cuối cùng Thuỳ Trang cười khẽ: "Ăn cắp, chỉ cần thời gian cùng đối phương tiếp xúc dài đến năm giây, liền có thể trộm 10% tiền vàng của đối phương, kiên trì một phút là 100% tiền vàng. Nếu không có sẽ trực tiếp đòi lấy thọ mệnh."
Nhẹ nhàng nhất đại khái chính là Thuỳ Trang, bất quá nàng cũng từng có thời điểm bởi vì không đề phòng mà bị người khác ăn trộm.

"Vậy bây giờ xác định một chút, Thuỳ Trang cô đưa Lâm Anh đi theo, Hồ Gia cùng Lam Cúc đến quảng trường. Ánh Quỳnh cùng Minh Tú hợp tác đi thành phố thu thập lễ vật tân thủ người khác bỏ sót, dù sao hạng mục tỷ thí của các cô không quá nguy hiểm, hơn nữa một lần chỉ có thể cùng một người tỷ thí. Tôi cùng Kỳ Duyên vào vùng núi rừng kiểm tra. Buổi chiều 2 giờ rưỡi chúng ta lại trở về nơi này tập hợp."
Tuy liên minh này là Kỳ Duyên thành lập nhưng trên cơ bản đều là Minh Triệu chỉ huy.
Sau khi mấy người xác định xong liền bắt đầu xuất phát.

Dọc đường Kỳ Duyên có chút trầm mặc, Minh Triệu chú ý tới nhưng ngại vẫn đang phát sóng không tiện trực tiếp dò hỏi, cho nên nàng uyển chuyển bày tỏ một chút: "Đã rất lâu không tới vùng núi rừng như vậy, có phải cảm thấy không khí khác biệt hay không? Cảm giác tâm tình cũng khá hơn nhiều."

Kỳ Duyên ngẩn người, sau đó khóe môi giương lên mỉm cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, nơi này cảm giác thật thoải mái."
Bất quá cố tình có kẻ không muốn các nàng như ý, Kỳ Duyên vừa dứt lời, phía trước liền có người vọt đến, nhìn kỹ lại, Nguyễn Giáo Chủ liền dở cười dở khóc.

Chỉ thấy Hồ Vĩnh Khoa cùng Trịnh Húc sóng vai đi đến bên này, Kỳ Duyên hơi siết chặt nắm đấm: Oan gia ngõ hẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro