Chương 14: BẮP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Triệu hôm nay tâm tình rất tốt, ngủ một giấc thật đã, ngân nga rời giường, tắm rửa, giặt quần áo, dọn phòng, tuy người vẫn đau dữ dội nhưng tâm trạng của nàng lại vui.

Ăn vội hoa quả với miếng thịt Kỳ Duyên để lại cho nàng, liền xách thùng nước nhỏ ra sau nhà tưới cây.

Đang tưới cây, ngước lên thì thấy Vĩnh Khoa từ xa đi tới.

Đợi hắn đến gần, Minh Triệu mỉm cười chào hắn: "Chào buổi sáng, Vĩnh Khoa."

Vĩnh Khoa cười nói, nhấn giọng: "Còn sớm sao, đã gần giữa trưa rồi mà."

Minh Triệu nghe vậy đỏ mặt, Kỳ Duyên sáng sớm nay lại chèn ép nàng, hại nàng dậy trễ.

Cũng may Vĩnh Khoa nhanh chóng lảng chuyện: "Hôm nay cô muốn ra ngoài hái quả với cây con không? Tôi vừa lúc rảnh rỗi nên đi cùng cô."

"Tốt quá." Minh Triệu vui vẻ gật đầu, về phòng lấy sọt rồi xuất phát cùng hắn.

Hai người vừa đi vừa nói vô cùng vui vẻ, Minh Triệu cũng thu hoạch rất nhiều, hái nhiều trái dại còn tìm được giống cây hình như là bắp.

Tự nhiên sắc trời chuyển đen, hai người giật mình, nhanh chóng về thôn. Cũng may Vĩnh Khoa không dám dẫn nàng đi quá xa, hai người rất nhanh đã về đến thôn, từ xa thấy ở cửa thôn có một bóng người đi tới đi lui.

Đi tới gần, Minh Triệu nhận ra là Kỳ Duyên liền chạy ào về phía cô. Đến cạnh, vẻ mặt hưng phấn kéo tay cô khoe: "Kỳ Duyên, chị xem em đào được bắp nè. Nếu em dưỡng được đến mùa thu, chúng ta có bắp ăn rồi, bắp nướng, bắp nấu đều ngon lắm nha."

Kỳ Duyên về nhà không thấy nàng thì vừa lo vừa giận, giờ thấy mặt nàng hưng phấn, mắt cũng sáng như sao, cơn giận với nỗi lo chợt biến mất không dấu vết. Vỗ vỗ tay nàng, cũng cười theo.

Có điều thấy Vĩnh Khoa từ sau chậm rãi đi tới, nụ cười của cô lại xịu đi, mắt nhìn cánh tay còn treo của Vĩnh Khoa, như vô tình nói: "Vĩnh Khoa, cám ơn cậu bảo vệ bạn đời thay tôi, với lại vết thương trên tay cậu sao rồi?"

Vĩnh Khoa nhếch miệng cười: "Cũng sắp lành rồi."

"Vậy à." Kỳ Duyên gật đầu, nói tiếp: "Vậy ngày mai cậu đưa mọi người đi săn thú đi, tôi nghỉ ngơi vài ngày, đưa Minh Triệu đi loanh quanh làm quen."

Mắt Vĩnh Khoa tối sầm, lập tức gật đầu.

Kỳ Duyên thấy hắn nhận lời, ném lại một câu: "Chúng tôi đi về, cậu cũng về sớm nghỉ ngơi đi."

Nói xong kéo tay Minh Triệu đi về hướng nhà họ.

Sau khi về nhà, Minh Triệu mới phát hiện, Kỳ Duyên hình như đang giận, quan hệ của họ khó khăn lắm mới có chút thay đổi, nàng mới vừa không sợ cô nữa, không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thế là lấy hết dũng khí, từ đằng sau ôm hông cô, nhẹ nhàng hỏi: "Kỳ Duyên, chị đang giận à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro