Chương 15: GHEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân hình Kỳ Duyên cứng lại, bàn tay to chụp lên bàn tay nhỏ cùa nàng đang ôm quanh eo cô, quay người lại ôm nàng vào ngực, cúi đầu hung ác hôn nàng. Mỗi một cái răng đều bị rửa sạch rồi đến vòm miệng với nhạy cảm của lưỡi, hung hắng chiếm giữ dùng lưỡi chà đi chà lại. Chà hết lại kéo lưỡi nàng ra, ngậm hút mạnh mẽ, hút đến lưỡi nàng phát đau.

Minh Triệu khó thở đấm tay lên ngực cô đẩy ra, Kỳ Duyên lại bất động ngậm lưỡi nàng ra sức gặm, đến khi cảm thấy người ôm trong ngực mềm nhũn, Kỳ Duyên mới buông nàng ra.

Dựa lên trán nàng, giọng điệu khó chịu ra lệnh: "Sau này không được ra ngoài một mình, cũng không được một mình đi cùng giống đực khác."

"Ừm." Minh Triệu nhu thuận gật đầu, lòng âm thầm nghi hoặc: Cô ta không phải đang ghen đấy chứ.

Kỳ Duyên thấy nàng hứa rồi mới hả cơn tức, ôm nàng ngồi lên cọc gỗ, nướng chín thịt cắt thành từng miếng đưa lên miệng đút nàng ăn.

Đây là lần đầu tiên cô đút nàng ăn, Minh Triệu vừa mừng vừa lo, liền ăn hai miếng, cũng bắt chước cô, cầm thịt trên bàn đút cô, hơi ngượng ngùng nói: "Chị cũng ăn đi."

Kỳ Duyên nhìn nàng một cái, dường như rất vui, nhếch miệng nuốt miếng thịt trên tay nàng rồi cầm một miếng đút cho Minh Triệu.

"Kỳ Duyên....Em no rồi, chị ăn đi." Minh Triệu lắc đầu từ chối.

"Ăn nhiều một chút, em gầy quá..." Kỳ Duyên xoay đầu nàng lại, ép nàng ăn một miếng.

"Kỳ Duyên, em thật sự ăn không vô, no lắm rồi." Thấy cô còn muốn đút nàng, Minh Triệu không chịu há miệng.

Kỳ Duyên không vui nhíu mày, lầm bầm: "Em vì ăn ít quá, không có thể lực, mới làm một nửa đã hôn mê, ngoan, ăn nhiều một chút, một lát tôi làm lại không chịu được."

"Chị....Chị...." Minh Triệu lặng đi một hồi mới kịp hiểu cô nói gì, mặt đỏ lên, cô dám đem chuyện thế này nói ra, nàng thật không biết phải nói gì nữa.

Kỳ Duyên lại thừa cơ hội đút cho nàng hai miếng lớn, thấy nàng ăn đến muốn nhợn ra mới ngừng lại, nhanh chóng lấp đầy bụng mình.

Rồi ôm nàng đi về phía giường, giờ phút này Minh Triệu mới kịp biết cô muốn làm gì, trong ngực cô vặn vẹo: "Kỳ Duyên, chờ một chút, lát nữa đi...Em còn trồng cây bắp nữa.”

"Ngày mai trồng." Kỳ Duyên bây giờ chỉ muốn đè nàng xuống dày vò, làm gì quan tâm đến việc trồng cây nữa, cô đợi cả một ngày nay rồi.

"Không được, ngày mai mà trồng sẽ chết hết." Minh Triệu bị cô thả lên giường, không chịu để cô cởi quần áo.

Kỳ Duyên bị nàng xoay tới xoay lui hết kiên nhẫn, soạt một tiếng xé quần áo nàng vứt một bên, nhào lên đè xuống không cho nàng động đậy.

"Kỳ Duyên..." Tiếng Minh Triệu đã hơi nức nở.

Thấy nàng lại muốn khóc, Kỳ Duyên bất đắc dĩ thoả hiệp: "Để tôi ra một lần rồi trồng giúp em, vậy được chưa?"

"Ừm." Minh Triệu yên tâm, nhu thuận gật đầu.

Nhưng nàng yên tâm hơi sớm, bởi vì nàng quên. Muốn cho Kỳ Duyên ra một lần không phải chuyện dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro