Chương 55: BÀI HỌC (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Duyên nghe mà ngạc nhiên, trong mắt có vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, lần đầu tiên nàng gọi cô là "Anh yêu" nha, xem ra cô để Phương Vy vô ở là làm đúng rồi.

Vội cũng ân cần cầm chén thịt cắt nhỏ cho nàng, rồi cầm một miếng đút cho nàng ăn, Minh Triệu mỉm cười nuốt xuống, rồi cũng cầm một miếng đút lại cho Kỳ Duyên.

Phương Vy nhìn hai người ngọt ngào thân mật đút nhau ăn, ghen tị không dứt, không còn để tâm thưởng thức mùi vị, ăn nhanh vài miếng liền nói ăn no rồi, tránh về phòng.

Minh Triệu thấy y đi rồi, chẳng còn tâm tình ra vẻ ân ái gì nữa, cầm chén đứng lên ngồi ở chỗ cách xa cô nhất, cũng chả thèm nhìn cô, cúi đầu ăn cơm.

Kỳ Duyên thấy nàng đột nhiên trở lạnh như băng, bấy giờ mới kịp phản ứng, hoá ra vừa rồi nàng vì chọc tức Phương Vy mới cố ý thân thiết với cô, cô còn tưởng nàng vì sợ hắn bị cướp đi mới nồng nhiệt thế kia, báo hại cô mừng hụt cả buổi.

Không khỏi oán hận trừng nàng, Minh Triệu mặc kệ cô có trừng nàng hay không, cứ cắm cúi ăn, trong lòng còn tính toán đêm nay trừng trị cô ra sao.

Một lát sau hai người cũng ăn xong, Kỳ Duyên thu dọn xong, thấy sắc trời tối đen, nghĩ sắp được ôm Minh Triệu mà lòng ngứa ngáy.

Thấy nàng còn rề rà không chịu lên giường ngủ, Kỳ Duyên gấp không chịu nổi nhưng không dám thúc giục nàng, sợ làm nàng phản cảm, đành tự nằm im re trên giường giả vờ ngủ.

Nhắm mắt chờ hồi lâu, cuối cùng đến khi Minh Triệu chậm chạp bò lên giường, nằm cuộn tròn ở bên kia giường cách cô thật xa.

Kỳ Duyên cười thầm, duỗi tay kéo nàng vào lòng.

"Á..." Minh Triệu hết hồn há miệng định kêu thì bị Kỳ Duyên hôn lên môi, nuốt tiếng kêu sợ hãi của nàng vào bụng.

Kỳ Duyên đói bụng đã lâu, bây giờ được hôn lại cánh môi cô lại thèm khát lần nữa, lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng, thân dưới nháy mắt sưng lên.

Minh Triệu cố tránh khỏi cô nhưng làm không lại. Thấy cô sắp đạt được ý đồ, Minh Triệu thật sự không cam lòng, thế là mò bàn tay xuống dưới, túm lấy vật cô đang để bên hông nàng, bóp chặt.

"Ư..." Kỳ Duyên kêu lên đau đớn, Minh Triệu không ngừng khuấy động cực đại sưng cứng của cô, thấy lực cô đè lên nàng giảm bớt đi.

Thế là nhẹ giọng nói: "Em muốn lên trên."

Kỳ Duyên thấy nàng không cự tuyệt còn dùng tay chủ động kích thích cô, cô khoan khoái hừ hừ. Nghe nàng nói muốn lên trên, không nghĩ nhiều liền ôm nàng xoay người, để nàng ngồi giạng chân trên người mình.

Minh Triệu nhếch môi, tay vừa kích thích nhanh hơn, vừa lấy đồ giấu dưới tấm da thú, đó là cái túi nhỏ chứa bột phấn xin ở chỗ Lệ Hằng rồi nín thở, một tay banh miệng túi ra, lúc Kỳ Duyên còn đang mở miệng thở dốc liền vẩy về phía cô.

Kỳ Duyên không hề phòng bị, hít vào một lượng lớn, đợi khi cô cảm thấy không ổn muốn nín thở thì người đã run lên, không nhúc nhích nổi.

"Em àm ì ậy?" Ma Tê tán, Minh Triệu lại dám dùng ma tê tán với cô, Kỳ Duyên chấn động, không tin nổi trừng mắt hỏi Minh Triệu nhưng cả đầu lưỡi cũng bắt đầu không nghe theo cô.

Minh Triệu không ngó đến cô, xác định cô thật sự không động đậy được, mới đứng dậy mở cửa sổ ra, rồi một tay bịt mũi, một tay lấy miếng da thú nhúng nước lau sạch bột phấn trên giường. Nàng không muốn lát nữa sơ ý đụng phải phần bột còn sót lại, vậy thì cả nàng cũng không nhúc nhích được.

Khi Minh Triệu dọn dẹp sạch sẽ xong, đóng cửa sổ lại rồi bò lên giường, nằm lên người cô, cúi đầu cắn lên môi cô, bàn tay trêu chọc hai chỗ nhạy cảm trước ngực cô.

"Ưmm..." Kỳ Duyên cảm thấy một luồng điện từ bụng dưới chạy lên, vật ấy càng thêm sưng to khó chịu, muốn đè nàng xuống, hung hăng vọt vào tiểu huyệt chật khít nhưng cơ thể không nghe theo cô điều khiển, đành trừng hai mắt tức giận nhìn nàng.

Minh Triệu bị biểu hiện khó chịu của cô chọc cho mắc cười, nhỏm eo lên ngồi trên bụng cô, cánh mông cọ nhẹ lên vật sưng cứng, nghịch ngợm hỏi: "Rất khó chịu đúng không? Rất muốn vào đúng không?"

Kỳ Duyên bị nàng tra tấn sắp phát điên, nhưng không phát ra được tiếng nào, chỉ có cách dùng ánh mắt nóng rực và tiếng nức nở khốn khổ biểu đạt khao khát của mình.

"Đúng rồi, em quên Duyên bây giờ không thể nói được." Minh Triệu hả hê cười trên nỗi đau của cô: "Vậy đi, em hỏi Duyên một câu, nếu Duyên đồng ý thì nháy mắt hai cái, nếu không thì nháy một cái, nếu Duyên trả lời làm em vừa lòng, em sẽ cho Duyên dễ chịu, hiểu không?"

Nói rồi còn cố ý vòng tay ra sau búng lên vật cứng của cô một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro