Chương 90: BẠO NGƯỢC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không có, anh đừng lo, em thật sự khoẻ lắm." Minh Triệu không hiểu chuyện gì chỉ nghĩ hắn đang lo lắng cho sức khoẻ của mình.

"Ừ..." Vĩnh Khoa nghẹn lời, không có cách nào chứng minh nàng có mang thai thật hay không? Sợ nàng phát hiện nên không dám hỏi kỹ.

Đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng hoang đường, nếu bây giờ hắn gieo giống cho nàng, mà nàng mang thai, vậy có thể nói là con của hắn, hắn sẽ giữ được nàng ở bên mình vĩnh viễn.

Vĩnh Khoa lập tức nhớ lại dáng vẻ nàng ở dưới người hắn rên rỉ trong giấc mộng xuân hàng đêm, nửa thân dưới ngay lập tức nổi phản ứng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Minh Triệu cảm giác ánh mắt Vĩnh Khoa nhìn mình càng ngày càng nóng, điều này làm nàng không được tự nhiên, vội đứng lên vừa xoay đi nói: "Em quên mất còn có canh thịt nữa, em múc một chén... A..."

Minh Triệu chưa nói xong đã bị Vĩnh Khoa từ đằng sau bế ngang, Minh Triệu bị động tác bất ngờ của hắn làm cho hoảng sợ, không khỏi hét ầm lên.

"Vĩnh Khoa, anh làm gì vậy? Thả em xuống, thả em xuống."

Vĩnh Khoa không để ý tới sự giãy dụa của nàng, ôm nàng tới nơi sâu nhất của hang động, dùng cỏ khô trải thành giường, động tác cũng nhẹ nhàng hơn đặt nàng lên trên, thấy nàng vẫn còn đang giãy dụa, hắn liền áp chặt nàng dưới thân, duỗi tay ra bắt hai tay nàng đang đấm đá lung tung, ngăn chặn mọi hành động của nàng.

"Roẹt" Tay kia xé y phục nàng ném qua một bên, cúi đầu hôn cổ của nàng, hơi thở dồn dập: "Minh Triệu...Cho anh...Cho anh...Minh Triệu...Anh muốn em...Anh muốn em."

Động tác của hắn rất liền mạch khiến Minh Triệu chưa kịp có phản ứng gì đã bị lột sạch quần áo.

"A...Vĩnh Khoa, anh tỉnh lại đi, đừng...Anh dừng tay...Dừng tay..." Minh Triệu lúc này mới phát hiện ra ý đồ của hắn, bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Nhưng dù sao nàng cũng không tin nổi Vĩnh Khoa lại có thể làm thế với mình, nàng thậm chí còn nghi ngờ hắn trúng xuân dược linh tinh gì đó cho nên đầu óc không rõ ràng lắm.

"Em ngoan một chút, anh sẽ rất nhẹ nhàng...Nhẹ nhàng yêu em." Vĩnh Khoa dường như sợ nàng làm ồn, ngẩng lên hôn nàng.

"Ưm..." Minh Triệu mở to hai mắt, hắn hôn nàng, điều này sao có thể, nàng mím chặt môi, không cho hắn đưa lưỡi vào, đầu lắc trái lắc phải né tránh, hai tay nàng bị giữ chặt trên đỉnh đầu, hai đùi cũng bị hắn áp dưới thân, không ngừng vặn vẹo eo nhỏ, muốn đẩy thân mình hắn xuống.

Chỉ là sức lực yếu ớt của nàng không thể địch lại với thân hình của Vĩnh Khoa, ngược lại bầu ngực mềm mại của cô bởi vì không ngừng vặn vẹo mà cọ vào lồng ngực hắn, châm ngòi dục hỏa hắn càng lớn hơn, hắn duỗi một tay mạnh mẽ bắt lấy một bên xoa nắn.

"A..." Bầu ngực mềm mại đột nhiên bị nắn bóp khiến Minh Triệu kêu lên sợ hãi nhưng nàng vừa mới há miệng, Vĩnh Khoa liền nhân cơ hội đưa lưỡi vào, không ngừng càn quét cái miệng nhỏ của nàng.

Minh Triệu chỉ cảm thấy có cái gì đó nhơ nhớp đang chui trong miệng nàng, nàng đương nhiên biết là lưỡi của Vĩnh Khoa...Đây không phải mùi hương của Kỳ Duyên, thật  buồn nôn, nàng muốn cắn nó nhưng lại bị hắn nhanh nhẹn trốn thoát, Minh Triệu lè lưỡi đẩy ra lại bị hắn ôm lấy, kéo vào miệng mạnh mẽ mút lấy.

Minh Triệu muốn rụt lưỡi lại nhưng bị hắn hút chặt khiến nàng không thể rút ra, lưỡi bị hắn mút đến độ run lên, Minh Triệu sợ hãi rơi nước mắt.

Ham muốn tăng vọt không thể tự khống chế, Vĩnh Khoa không để ý tới sự giãy dụa cùng nước mắt của Minh Triệu, cảm giác đàn hồi mềm mại dưới tay, mùi vị ngọt ngào của nàng cũng làm cho hắn điên cuồng không thôi. Có trời mới biết hắn chờ đợi thời khắc này đến tim cũng đau, bây giờ hắn đạt được ước muốn, sao có thể không điên cuồng cho được.

Bàn tay đang xoa nắn trên vú nàng dần dần lần mò tìm kiếm xuống phía dưới, cứng rắn chen vào giữa hai chân nàng lục lọi nơi thần bí khiến hắn ngày nhớ đêm mong.

Đồng thời hắn nhả cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của nàng, thuận theo môi nàng hôn xuống phía dưới, cắn cắn hai cái trên xương quai xanh rồi mới hôn xuống ngực nàng, kìm lòng không được ngậm lấy điểm hồng hồng trước ngực nàng, cẩn thận liếm mút.

"Không được Vĩnh Khoa...Anh tỉnh lại đi...Buông ra...Buông ra..." Môi vừa được thả ra thì nàng kêu gào.

Nam nhân trên người nàng nằm im không nhúc nhích, bàn tay to cuối cùng cũng chen vào giữa hai đùi nàng mò tới cửa hoa huyệt, hắn hưng phấn chen một ngón tay thô dài vào trong.

"A..." Bị cường bạo nhục nhã làm cho Minh Triệu không thể bị kích thích, hoa huyệt vẫn còn khô khốc, hắn ngang ngược đi vào như vậy khiến Minh Triệu đau đớn kêu lên.

"Không được Vĩnh Khoa...Không được...Hu hu...Kỳ Duyên...Cứu em...Cứu em..." Hoa huyệt không ngừng bị ngón tay Vĩnh Khoa tàn sát bừa bãi, tuy rằng lý trí cực kỳ bài xích hắn tiến vào nhưng hoa huyệt lại không tự chủ tiết ra mật dịch để thích ứng với dị vật xâm lấn.

Bầu ngực mềm mại bị hắn cắn không ngừng dâng lên cảm giác tê dại cùng đau nhức, trên người cũng dần dần mất đi khí lực giãy dụa, Minh Triệu cảm giác mình sắp không chống đỡ được, bất lực kêu gào khẩn cầu Kỳ Duyên có thể xuất hiện đột ngột mà cứu nàng.

"Kỳ Duyên...Cứu em...Cứu em...Huhuu..." Tại sao, tại sao chuyện này lại biến thành như vậy, Vĩnh Khoa dịu dàng nhất, Vĩnh Khoa biết cách chăm sóc nhất, tại sao lại làm ra chuyện như vậy với nàng, giờ phút này nam nhân cường bạo nàng là Vĩnh Khoa sao, Minh Triệu vẫn không thể chấp nhận được.

Kỳ Duyên vẫn không thấy xuất hiện, Vĩnh Khoa lại rút ngón tay đang ở trong hoa huyệt của nàng ra, kéo tấm da thú dưới thân, để vật đã sớm cứng rắn như gậy sắt to lớn hướng vào hoa huyệt của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro