là nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ duyênđang ngồi trên giường. Và đây, là giường của Minh triệu. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại có mặt ở trong này nữa. Mặt Kỳ duyên vẫn cứ đần ra trông rất buồn cười.

----Vài phút trước----

"Tối nay... qua phòng tôi ngủ nhé?"

Kỳ duyên đang load từng thông tin một. Đầu tiên là nàng ôm cô. Không những ôm, mà còn là ôm rất chặt. Không hiểu nàng đang run lên vì khóc, hay vì còn sợ, nhưng Kỳ duyên vẫn để mặc cho nàng ôm. Và rồi, lời nói, à không, lời mời của nàng đã khiến cô lag hoàn toàn. Mất kết nối với máy chủ. Kỳ duyên đang bay ở đâu đó trên kia rồi. Cô chỉ còn có thể lờ mờ nghe thấy nàng nói cái gì mà, sợ hay ám ảnh gì đấy.

Cô không biết gì hết, đã mất kết nối.

Nghe nàng nói cô chỉ gật gật. Và yeah, giờ thì cô đang ở đây, trong phòng nàng và đang yên vị trên giường.

-------

Minh triệu đang ở trong nhà tắm. Nàng cần gột rửa hết những chỗ hắn ta vừa đυ.ng đến. Chợt nghĩ đến việc mình vừa làm, mặt nàng không hẹn mà đỏ ửng lên. Đúng là con tim luôn chạy trước lý trí mà. Nàng nói mà chính nàng còn không nghĩ là mình nói ra được điều đó. Thật ngại! Mời cô ngủ chung, xong mới biết mình bị hớ nên mới đành bào chữa bằng cách nói mình còn bị ám ảnh bởi tên kia. Rồi thế giờ làm sao đây? Kỳ duyên.. đang ở trong phòng... đợi mình... Ahhhhhh

Nàng đặt tay lên nắm tay cửa phòng mình. Giờ thì nàng đã biết, việc đi vào phòng ngủ CỦA MÌNH cũng có thể khó khăn đến như vậy. Nàng quyết định, uhm, phải vào thôi. Mở cửa, trước mắt nàng là Kỳ duyên đang đơ ra, nhìn về một hướng vô định nào đấy, trông rõ đần. Nàng bật cười, làm thu hút sự chú ý của cô.

"Chị xong rồi hả?"

"Uhm xong rồi. Cô có muốn đi rửa mặt hay gì không?"

"Không cần"

Không khí lại im lặng, khiến nàng càng cảm thấy ngượng. Bước nhanh đến bàn trang điểm, nàng ngồi xuống chăm sóc da mặt cho khỏi ngượng. Nàng ngồi đó, vẫn mặc cái áo dây khi nãy, và nó lại một lần nữa tập trung ánh mắt của Kỳ duyên. Cô bước đến sau lưng nàng. Minh triệu mãi quệt quệt kem nên không để ý. Kỳ duyên vô thức đưa tay kéo nhẹ cái áo xuống, để lộ ra bờ lưng trắng nõn cùng một vết sẹo nho nhỏ.

"!!?!?!?!!?!!?!!??!!??!??!?"

Cô thì tỉnh bơ kéo cái áo xuống. Nàng thì mắt trợn muốn lòi ra. Kỳ duyên, cô bạo đến như vậy à??? Mặt nàng nóng bừng lên, giữ cái dây áo, nàng quay ngược lại đằng sau mà ấp úng thét lớn.

"Gì... Gì vậy??!!"

"Minh triệu.. cái này, chị từ đâu mà có?"

"C- Cái gì?"

"Vết sẹo này..."

Kỳ duyên chỉ vào lưng nàng. Minh triệu thở phào, ra là tò mò cái sẹo. Vậy mà làm nàng hú hồn. Nàng quay hẳn người lại đối mặt với cô.

"pa nói nó có từ khi tôi còn nhỏ. Nó xấu lắm à?"

"Không, nó đẹp"

Nàng nghiêng đầu khó hiểu. Nhìn khuôn mặt Kỳ duyên lúc này rất khó đoán, chẳng hiểu là cô đang nghĩ gì.

"Là chị... đúng không? Không thể nào trùng hợp như vậy"

Kỳ duyên đứng đó nhìn nàng. Nàng cũng nhìn cô, ánh mắt của Kỳ duyên... nó cứ sao sao ấy. Nàng không hiểu, nhưng nó giống như đang chứa đựng hàng nghìn tâm tư vậy.

Chợt Kỳ duyên tiến đến gần nàng, cúi người xuống ngang tầm với nàng. Cô chầm chậm đưa tay chạm lên má nàng, khoá ánh mắt mình vào đôi mắt nàng. Cứ nhìn nàng như vậy, rồi từ từ tiến lại gần.

Minh triệu bất động, nàng cũng nhìn cô. Thấy cô tiến đến gần, nàng liền nhắm mắt lại. Chờ đợi cái gì đó...

Kỳ duyên lúc này mới cười nhẹ rồi rời ra.

"Sao mình lại ngu ngốc tới mức không nhận ra? Vậy ra, cô ấy đang ở rất gần mình..."

"Ngủ thôi"

Hơi ấm từ bàn tay cô biến mất, hơi thở cũng dần rời ra xa, Minh triệu bất mãn mở mắt. Sao Kỳ duyên khoái tung nàng lên rồi đáp nàng xuống thế nhỉ? Minh triệu đứng dậy bước về phía giường ngủ, đáp chăn gối cho Jisoo.

"Cô ở dưới được rồi. Ngủ đi. Ngủ ngon"

Nàng tắt điện, nằm lên giường đắp chăn. Mặc kệ cô vẫn đang đứng đó. Rủ người ta sang cho đã rồi cho người ta nằm đất, thật khó hiểu. Kỳ duyên nhẹ thở dài, mỉm cười. Cô trải chăn xuống đất rồi nằm xuống, miệng vẫn không dứt nụ cười.
"Chị ngủ ngon"

---------

Sáng hôm sau, cô gọi nàng dậy từ sáng sớm để đến gặp ông phạm như lời ông dặn. Gấp xong chăn gối, Kỳ duyên nhìn lên giường. Một cục tròn tròn vẫn không động đậy, làm cô lại càng có hứng chọc nàng. Chọt chọt vài cái vào cái cục tròn tròn ấy, một lúc sau mới có phản ứng lại. Nàng kéo chăn xuống, ưm một tiếng, ngáp một cái rõ dài rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Lần này, Kỳ duyên không chọc nàng nữa, thay vào đó là ngồi xuống cạnh giường, mê mẩn ngắm dung nhan của người con gái mà cô đã lạc mất bao lâu nay. Cô đã đủ điều kiện để kết luận, nàng chính là cô ấy. Khó trách vì sao cô lại lần nữa rơi vào lưới tình vô hình với người tên Minh triệu đây. Không cần biết chuyện gì đã xảy ra, không cần biết tại sao nàng lại không mảy may nhớ đến cô, chỉ cần biết rằng cô đã thấy nàng.
" Mincy , cuối cùng em cũng tìm thấy chị rồi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quytquyt