quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị Mincy !"

Một đứa trẻ tầm 10 tuổi đang tíu tít chạy lại gần cô gái lớn hơn. Đó không ai khác chính là Kỳ duyên.

" mặt gấu "

Cô gái kia quay đầu, thấy đứa trẻ đó liền mỉm cười. Mặt gấu  là cái tên mà nàng dùng để gọi nó. Cái tên đó thực đáng yêu, giống như con người nó vậy. Nhưng cuộc sống này đối với nó lại thật vô tâm, khiến đứa trẻ đó không được lớn lên trong tiếng cười và hơi ấm của gia đình.

Cha mẹ Kỳ duyên mất sớm, nên nó phải ở với cô chú từ khi còn nhỏ. Sau khi mất, họ nhượng lại toàn bộ số gia tài khổng lồ cho nó. Cũng chính vì vậy, mà cô chú đem lòng ghen ghét nó, đối xử với nó không khác gì con ở. Lúc nào cũng đánh đập, một chút tình thương với đứa trẻ ấy đều không hề có. Việc này cũng ảnh hưởng ít nhiều tới con người JKỳ duyên, khiến nó trở nên ít nói, không bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Cho đến khi, cô gái ấy xuất hiện, người đã xoá đi những tháng ngày tăm tối của nó - Mincy Phạm

Nàng chuyển đến làm hàng xóm của nó. Hai nhà liền kề nhau, nên rất dễ nhìn thấy nhau, qua cửa sổ. Phòng nàng lại đặt ngay đối diện phòng nó nữa. Nàng chuyển đến vào buổi tối, nên lần đầu gặp nhau của họ không phải là trực tiếp nhìn thấy mà chỉ là qua đôi tai của Kỳ duyên.

Tối đó...

"Hôm nay hàng xóm mới chuyển đến thì phải"

"Nghe nói là chủ tịch mới lên thì phải"

Kỳ duyên ăn xong thì bỏ lên lầu. Ở dưới này cũng không có gì hứng thú. Nằm trên giường vắt tay lên trán như người lớn, nó chán nản. Không khí thật tĩnh lặng, nhưng nó quen rồi. Từ khi ba mẹ mất, trừ những lúc bị cô chú chửi rủa thì ngoài ra toàn là im lặng như vậy. Nhưng hôm nay thì khác. Nó dỏng tai lên nghe, có một tiếng ngân nga ở đâu đó.

"Hm hm hm~ hm hm hm~~"

Nó ngồi dậy đi theo âm thanh ấy. Úp tai vào cửa sổ, oh, hình như là bên kia. Kỳ duyên mở cửa ra. Quả nhiên, tiếng hát phát ra từ đó. Phòng bên cạnh tối đen bấy lâu nay bây giờ lại sáng đèn, hơn nữa còn phát ra âm thanh rất dễ chịu. Nó chống tay lên, ngồi đó mà nghe ngóng... Ngày qua ngày, người đó đều ca hát. Và ngày qua ngày, nó lại dỏng tai lên ngồi nghe.

Nó nghiện rồi!

Nó nghe nhiều, cũng phải được 1 tuần rồi nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ gặp mặt người ta, và tất nhiên là nó sẽ cảm thấy tò mò. Cầu được ước thấy. Ngay chiều hôm đó, nó đi về nhà, không hiểu tại sao đang đi gần đến cửa nhà rồi mà còn bị vấp. Khỏi bàn, tất nhiên là nó đã ngã sấp mặt. Đau lắm, nhưng nó không khóc, chỉ là chân chảy máu rồi, tê tê, khó đứng dậy. Chợt...

"Em có sao không??"

Một cô gái trông có vẻ lớn hơn nó một chút, bước đến bên nó và đưa ra đôi bàn tay. Nó nhìn nàng. Sẹt sẹt sẹt đùng đùng. Vâng, đứa trẻ 10 tuổi đã chính thức fall in love, dù nó lúc đó cũng chả biết yêu là gì.




Nàng là Mincy Phạm , lớn hơn nó 3 tuổi. Biết nàng chính là giọng ca bí ẩn bên cửa sổ, nó lại càng hứng thú. Từ ngày hôm đó, nó luôn tìm cách để gặp nàng, trốn học, giả vờ sang giao lưu với hàng xóm, bla bla... cứ khi nào nàng ở nhà là liền trốn sang chơi với nàng. Nhưng một hôm, nó bị cô chú phát hiện. Họ bỏ tiền ra để cho nó học, và đương nhiên là sẽ rất tiếc cái khoản tiền đó. Ấy vậy mà nó lại trốn học đi chơi

ngồi thẳng dậy, ôm nàng vào lòng.

"Đừng lo. Sau này, à không, từ giờ em sẽ bảo vệ chị. Kỳ duyên quyết một đời bảo vệ Mincy Phạm !"

Nói xong, nhìn mặt nó ngố ngố, khiến nàng bật cười. Nó thấy nàng cười lại, liền vui vẻ cười theo...

Nó biết yêu là gì rồi.

.

.

.

.

.

"Hạnh phúc của em là nhìn thấy nụ cười của chị!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quytquyt