nhận ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ duyên nãy giờ yên lặng quan sát, tên này rõ là có nét rất quen thuộc. Nhưng không phải là do hắn là người nổi tiếng, quen thuộc ở đây là... Hmm, cô cũng không biết tả làm sao, nhưng ấn tượng đầu của cô về hắn là không hề tốt. Cô đang chìm xong suy nghĩ nên không biết hắn huyên thuyên cái gì, chỉ chợt thấy tay hắn đặt lên tay Minh triệu. Tim cô bỗng dưng có điều gì đó không đúng, khó chịu quá. Rồi hắn đanh mắt lại.

"Minh triệu anh yêu em, cho anh được đến với em nhé"

Tay cô cuộn thành nắm đấm rồi, chỉ cần hắn mở mồm thêm câu nữa, là cô sẽ không nhịn nữa mà đấm hắn mất. Nhìn vẻ mặt hắn khi nói câu đó, Kỳ duyên chỉ thấy toàn là giả tạo, chân thành là không hề có.

Minh triệu lúc này vô cùng bất ngờ. Nàng nhanh chóng rụt tay lại. Hành động đó đã làm ai đó yên tâm hơn, yên tâm cái gì thì người đó cũng không biết. Kỳ duyên bàn tay nắm chặt giờ cũng đã thả lỏng, Minh triệu rụt tay lại, Minh triệu rụt tay lại, Minh triệu rụt-tay-lại!!! Điều quan trọng phải nhắc ba lần. Dù đang ngồi yên, mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng Kỳ duyên lại đang mở hội.
"Anh nói gì vậy?"

Nàng bất ngờ nhưng cũng không quên việc đang xảy ra. Trước giờ, nàng vô cùng quý Ryan, vì anh khá tốt. Từ khi mới debut nàng đã gặp anh, và anh cũng giúp nàng rất nhiều trong những bước đầu tiên. Nhưng dù tốt đến mấy, thì nàng cao nhất cũng chỉ coi Ryan như một người anh, không hơn không kém.

"Anh yêu em"

Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi nàng, dù biết mọi việc có vẻ đang đi theo hướng không khả quan lắm.

"Em không biết có phải anh đang đùa không, nhưng em trước giờ chỉ coi anh như anh trai..."

"Không sao, anh có thể đợi"

"Vậy là thật?"

"Anh rất nghiêm túc trong việc tình cảm"

Nàng thở dài, việc này khiến nàng khó xử. Nhưng khó xử, cũng không có nghĩa là nàng sẽ không suy nghĩ mà chấp nhận, nàng sẽ không đến với người mà nàng không yêu.

"Em xin lỗi, nhưng có lẽ..."

Nàng chưa nói hết, anh đã ngắt lời.
"Em cứ suy nghĩ, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu"

"Anh gọi em ra đây gấp là vì chuyện này hả?"


nên nói điều này ra sớm vì anh không thể giữ lại trong lòng nữa rồi"

Nàng xoa xoa thái dương. Chắc nàng nên đi về. Nàng chạm tay lên tay Kỳ duyên đang đặt ở dưới, gõ gõ. Cô hiểu ý, liền đứng dậy.

"Em xin phép về trước. Cảm ơn anh"

Nàng ra khỏi quán cafe, có cô đi ngay theo sau. Mở cửa xe cho nàng rồi cũng tự mình vào xe,Kỳ duyên thấy nàng vẫn im lặng như đang suy nghĩ. Đừng nói là suy nghĩ về việc đồng ý nhé. Cô cảm thấy không vui, nhưng cũng chả có tư cách gì để tỏ thái độ, nên là lại mặt lạnh.

"Kỳ duyên"

"Hmm?"

"Cô biết nơi nào dễ thở không?"

"Có"

"Đưa tôi đến đó đi"

Kỳ duyên gật đầu. Không biết nàng đang nghĩ gì, cô chỉ biết, nàng cần sự thoải mái lúc này. Ngồi cạnh hắn, có cái thứ gì đó cứ "thum thủm", không ngửi nổi. Nàng không nói, cô cũng muốn đưa nàng đi đâu đó cho đỡ ám mùi.

"Bẻ chân"

Câu trả lời thật ngắn gọn với khuôn mặt tỉnh bơ, Kỳ duyên đã lần nữa thành công trong việc đánh tụt cảm xúc của nàng. Xong xuôi, cô ngồi lên ghế đá cạnh nàng. Chỉ yên lặng như vậy, ngắm ánh mặt trời buổi sáng len lỏi qua tán cây trên đầu. Kỳ duyên lúc nào cũng thế, khiến cô cáu nhưng rồi sau khi cáu là lại chẳng thể giận lâu được.
Hoá ra, đây chính là cảm giác thích một người sao?

Quả nhiên, Kỳ duyên nói đúng, lên trên này thật dễ thở, cảm giác thoải mái vô cùng. Màu xanh của cỏ cây, kết hợp với ánh vàng của tia nắng, mọi thứ hợp lại với nhau một cách vô cùng hài hoà. Và khi thoải mái con người thường vô thức mà thốt ra những thứ thầm kín trong lòng mình.

"Kỳ duyên này"

"Hmm?"

"Tôi..."

.

.

.

"I love you and me

Dancing in the moonlight

Nobody can see

It's just you and me tonight..."

Và bóng đèn, thì cũng thường rất hay xuất hiện đúng lúc.

"papa?"

........

"Hả??? Con tới chỗ papa ngay!"

Nàng cúp máy, vẻ mặt vẫn hốt hoảng.

"Chuyện gì vậy?"

"... Tin tôi và Ryan hẹn hò... đang được đăng tải đầy trên mạng rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quytquyt