sắp đặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ duyên sau khi giúp nàng sơ cứu chân thì ngồi lên ghế, im lặng mà tận hưởng khung cảnh hữu tình này. Nhưng trong ánh mắt ấy lại đang ánh lên tia gì đó buồn buồn.

Cô... đang nhớ một người. Nơi đây, cũng là nơi cô khi xưa cùng người ấy chơi đùa thoả thích cho đến khi mệt lả đi, cả hai đã ngồi bên nhau, yên bình mà ngắm nhìn khoảng trời rộng lớn kia. Lúc ấy, mọi thứ cứ như mơ vậy, thật tươi đẹp biết bao. Người đó, chính là mối tình đầu tiên và duy nhất cho tới bây giờ của Kỳ duyên. Có cái gì đó, đã thôi thúc cô đưa Minh triệu tới nơi này. Có lẽ nàng có quá nhiều điểm tương đồng với người đó. Gương mặt nàng, nụ cười của nàng, sự lương thiện, đáng yêu của nàng. Hơn thế, ở gần nàng cũng đem lại cảm giác vô cùng quen thuộc.

Kỳ duyên định bụng muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi, cứ định hỏi, rồi lại thôi. Trong lúc cô đang chìm trong suy tư, chợt nàng nghe nàng gọi.

"Kỳ duyên"

Chỉ uhm rằng mình đã nghe gọi, Kỳ duyên im lặng, dù không nói gì, nhưng lại rất tập trung vào câu nói của Minh triệu

"Tôi..."

Nàng nói chưa được dứt câu, thì chuông điện thoại vang lên. Sau cuộc gọi đó, nàng rõ là vô cùng hoảng hốt. Biết chuyện, Kỳ duyên lại lần nữa không kìm được mà ghìm chặt bàn tay lại. Cô biết mà, tên đó, thật sự không hề tốt đẹp gì.

Nàng chưa cần nói, Kỳ duyên đã đứng dậy mau chóng cúi người xuống. Trong lúc này mà Kỳ duyên cũng làm nàng xao xuyến cho được. Không còn chần chừ, nàng ôm lấy cổ cô. Ở phía sau lưng Kỳ duyên, Minh triệudựa đầu vào bờ vai cô. Nó không lớn, nhưng lại chắc chắn vô cùng.

Kỳ duyên không chạy, nhưng lại bước rất nhanh, chỉ vài phút là đã xuống tới chân đồi. Đỡ nàng vào xe, cô không nói không rằng mà đưa nàng tới chỗ pa.






hình như...
Gọi Kỳ duyên vào, ông dặn dò cô nên để ý nàng sát sao hơn vào thời điểm này. Kỳ duyên gật đầu chắc nịch. Ông phạm không nói thì trước giờ cũng vẫn luôn là như vậy thôi.

__________

"Minh triệu"

Hôm nay Minh triệuvào bếp, nàng quyết định nấu bữa tối cho cả 2 người. Từ lúc ngồi vào bàn ăn tới giờ, đúng hơn là từ chiều, lúc này Kỳ duyên mới lên tiếng.

"Hả?"

"Việc này xảy ra, tôi không nghĩ chỉ là vô tình đâu"

"Ý cô là sao?"

"Ryan, anh ta sắp đặt mọi thứ"

Nàng ngớ người ra không hiểu gì. Sắp đặt? Sắp đặt điều gì, và để làm gì?

"Từ việc hẹn chị ra, đến việc xuất hiện những bức ảnh đăng tải trên mạng"

"Làm sao cô biết?"

"Sáng hôm đó, tôi đã để ý tới một người ăn mặc rất khả nghi, cầm máy ảnh ở cửa hàng đối diện nơi mình ngồi. Ryan, anh ta đã nhiều lần lén liếc mắt về phía đó, và tất nhiên là tôi đã bắt được ánh mắt ấy. Cuối cùng, chị không thắc mắc vì sao anh ta chọn ghế cạnh cửa sổ sao?"
Mắt nàng ngày càng trợn to, không thể tin được... Anh ta... Ryan, nàng không biết anh ta làm vậy để làm gì, nhưng từ đầu đến cuối, nàng chính là bị anh ta cho vào tròng. Lời tỏ tình hôm ấy đến giờ nàng còn không biết có là thật hay không. Nàng từng tin tưởng anh ta, từng coi anh ta như người thân trong gia đình, nhưng chỉ trong một ngày, hình tượng đẹp đẽ của Ryan đã sụp đổ hoàn toàn. Biết được anh ta đã sắp đặt mọi thứ như vậy, nàng không biết là nên vui hay nên buồn đây. Thật đáng thất vọng.

Kỳ duyên thấy nàng im lặng, vẻ mặt không rõ là cảm xúc gì, tâm trạng liền trở nên không tốt. Có lẽ cô nghĩ rằng, nàng đang buồn vì anh ta.

"Xin lỗi"

"Xin lỗi gì?"

"Nhẽ ra, tôi nên nhận ra ngay lúc đấy. Tôi đã quá tin tưởng anh ta mà không chút đề phòng. Giờ thì mọi thứ rối lên rồi, appa mệt, cô cũng mệt nữa"
"Đâu phải lỗi của chị. Đừng có xin lỗi bừa như vậy, chị cũng đang là người phải chịu cực khổ"

Minh triệu nhìn Kỳ duyên không rời mắt, nhưng cô đang tập trung ăn cơm nên không biết.

"Buổi họp báo ngày mai, dù họ có nói gì chị, cứ nghĩ rằng có tôi luôn ở phía sau"

Ôi tim nàng. Lời nói từ Kỳ duyên như mang theo hơi men, nó khiến nàng say, mê mẩn. Bởi vậy nên Minh triệu mới đang ngắm Kỳ duyên nãy giờ không rời mắt, nàng vô thức thốt lên.

"Kỳ duyên, cô có còn yêu người đó không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quytquyt