Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Kỳ Duyên hơi ngạc nhiên, trông thái độ vừa thờ ơ vừa lạnh nhạt của Mẫn Nhi mà ngửi ra mùi dị thường. Nàng ấy đứng đó...sắp xếp đồ ăn vào dĩa, mà mặt mày thì vẫn duy nhất một sắc lạ lùng."Này, hôm nay hình như ai đó bóp ngực cô trong thang máy hay sao mà trông như vậy."

Kỳ Duyên đăm chiêu, liếc liếc mắt tìm trò chọc ghẹo Mẫn Nhi để nàng ta nói chuyện. Nhưng hình như không có hiệu quả, Mẫn Nhi chẳng nói gì, cứ như không nghe Kỳ Duyên chọc ghẹo vậy.

Kỳ Duyên nhíu mày, nếu là bình thường, chắc chắn Mẫn Nhi sẽ nổi cáu lên và quát này nọ. Nhưng hôm nay lại im lặng bất ngờ như vậy...hình như có gì đó không đúng.

"...Này! Làm sao thế? Ong vò vẽ trong váy à?"

Mẫn Nhi vẫn như vậy, im lặng đăm đăm không nói gì. Nàng cứ như đang lơ đãng nơi nào đó...không thuộc về nơi này.

Kỳ Duyên thấy nàng kia bơ đẹp mình như vậy. Cũng không mấy dễ chịu, biết rằng bây giờ có nói gì cũng vậy. Thôi cô im luôn cho rồi.
Kỳ Duyên nhởn nhơ tâm trạng lại tốt hơn hằng ngày, gác tay phía sau đầu rồi hí hửng nằm đó, tay khác lại đưa sang bóc lấy trái nho trên bàn cạnh mép giường cho vào miệng.

"...Cô gái ban sáng đến đây, là ai thế?"

Trái nho đang ngon lành bỗng dưng lại mất ngon. Kỳ Duyên cau có. "Cô quan tâm làm cái gì?"

"...Ừ. Quên mất." Mẫn Nhi nhếch nhẹ khoé môi, cười nhạt. "Có tư cách gì để hỏi."


"...Cô điên rồi." Kỳ Duyên ngồi nhẹ dậy một chút, tựa đầu và lưng vào tường, rồi đưa tay vuốt suông mái tóc đen mượt của mình. "Cái nữ nhân đó...chỉ là cô không nên biết thì tốt hơn!"

"...Là tình nhân hả?"

"...Cô..." Kỳ Duyên chau chặt mày. "Nghĩ cái gì vậy?! Đều là nữ nhân cả! Tình với nhân? Kiểu nào được?!!"

"Chẳng phải...em thích nữ nhân hay sao...?" Mẫn Nhi nghiêng đầu hỏi tiếp, nàng đặt mông lên một góc nhỏ của giường mà trò chuyện cùng nữ nhân kia.
"...Ai bảo với cô như vậy!Ai??"

"Em."

Mẫn Nhi cứ tỉnh như ruồi đáp trả với thái độ lớn lao của Jisoo. Ngắn gọn, nhưng lại có sức ảnh hưởng lớn. Kỳ Duyên hơi sững sờ, cô im lặng xong lại ngố tàu đưa mắt nhìn Mẫn Nhi mà nhỏ giọng. "Tôi?"

"...Ừm!"

"....Cô điên rồi." Kỳ Duyên lại nói lớn. "Tôi...tôi bao giờ lại nói thứ phi lý đó ra ?!!"

"...Nhưng ánh mắt đầy nhớ mong của cô ta...là dành cho em. Và ánh mắt yêu thương của em dành cho cô ấy." Mẫn Nhi nói ra bao nhiêu, không hiểu tại sao lại càng ấm ức, nàng thở dài, nhìn ra cửa sổ. Thẩn thờ êm giọng. "Yêu nhau thì nói...sao cứ giấu?"

"...Cô đúng là...ngực với mông ăn hết độ to của não cô rồi đúng không?? Não tàn!!" Kỳ Duyên ngại đến mức sắp ngừng việc đập tim, cố gắng phản bác. "Cô ta...chỉ là...đàn chị thôi!!"

"Đàn chị?" Mẫn Nhi chân ái. "Là thế nào?"
"Chỉ là...một nữ nhân ăn hϊếp tôi, làm tôi tổn thương nhiều lần thôi! Không có gì nữa cả." Kỳ Duyên bất ngờ hạ giọng, mệt mỏi đưa mắt nhìn Mẫn Nhi.

"...Có thể...kể tôi nghe không?"

"Kể? Về cái gì?"

"...Về cô gái đó."

Kỳ Duyên ngạc nhiên, độ khó hiểu dâng lên cao. "Hình như...cô hứng thú với cô ấy?"

"...Không. Tôi muốn biết chuyện của hai người!"

"...Cô...?"

"Nghĩ tôi nhiều chuyện cũng được. Hãy nói đi."

Mẫn Nhi hôm nay thật thẳng thắn. Nàng ấy trở nên rất kì lạ, kì lạ đến mức Kỳ Duyên chẳng biết nên làm thế nào với nàng ấy. Nhưng mà...thật sự Kỳ Duyên có người cho một lời khuyên chính đáng chứ nhỉ?

Kỳ Duyên thở nặng một hơi, hít vào một hơi cho đầy phổi, rồi cô mỉm cười đầy chân tình. "Cô muốn nghe chuyện à?"


"...Ừ. Nếu em thấy, tôi còn chưa đủ tư cách để em k.."

"Mẫn Nhi, tôi kể cô nghe. Sau đó hãy cho tôi một lời khuyên..."
"...Được."

Kỳ Duyên ngồi kể chuyện của mình cho Mẫn Nhi nghe, có lẽ Mẫn Nhi cũng trở thành một trong những người Kỳ Duyên xem trọng rồi. Vì chuyện của Kỳ Duyên, chỉ khá ít người biết...một hoặc hai, ba...trong đó bây giờ xuất hiện thêm Mẫn Nhi.

Thời gian tích tắc trôi, bên ngoài mây đen cũng bất ngờ kéo dần đến. Câu chuyện dài của Kỳ Duyên cuối cùng cũng chấm dứt, cô thở dài, nhướn mày trông vẻ mặt của Mẫn Nhi khi nghe xong chuyện của cô.

"...Ngốc thật." Mẫn Nhi phì cười, lắc lắc đầu. "Tưởng lành mạnh, hoá ra cũng là một nữ nhân giang hồ."

"Ai cơ?"

"Em."

"Tôi bảo là bỏ rồi..." Kỳ Duyên lắc lắc đầu, rồi nhỏ giọng. "...Cô thấy sao?"

Mẫn Nhi nhún vai. "Tôi không biết."

"...Thế kể cho cô nghe, liệu có phải rằng đang phí thời gian của tôi không?" Kỳ Duyên khoanh tay lại, đầy căm phẫn nhìn Mẫn Nhi. Chẳng thể ngờ nổi nàng ấy lại thất hứa với cô. "Vừa bảo sẽ cho tôi lời khuyên..."
"Ừ, khuyên đây..." Mẫn Nhi cong môi. "Bỏ đi, hạn chế gặp Phạm  Tỷ gì đó của em! Còn định trả thù cuộc đời sao?Ngu ngốc!"

"...Cô nói gì vậy?"

"Toàn làm chuyện ngu ngốc." Mẫn Nhi đứng dậy, nàng nhướn mày. "Tất cả còn chẳng phải là do định mệnh? Đã định sẳn cả rồi...Em càng cố thì được cái gì? Chuyện đã qua, cứ cho nó qua!"

"Thế kiểu nào Kỳ Duyên tôi lại bị người khác đem ra chơi ?"

"Biết đâu... Phạm  Tỷ gì đó...cũng có nổi khổ tâm!"

"Chẳng có đâu, cô ấy từ lâu đã ghét tôi. Chỉ muốn đến tìm tôi, khi cô đơn không có ai thôi...đem tôi ra làm thế thân cho ai đó cũng được." Kỳ Duyên chán nản. "Tôi có làm gì sai?"

"Thế còn muốn đến gần cô ta? Em vừa bảo muốn gặp cô ta mãi?!!!"


"Thật sự rất nhớ cô ấy..." Kỳ Duyên long lanh mắt, ôm cái gối. Trông như một con mèo con đáng thương.

"Đừng nghĩ bậy nữa, nghỉ ngơi đi."
"Nhưng có phải tôi sinh ra là sai lầm rồi không?" Kỳ Duyên phụng phịu, Mẫn Nhi lắc đầu đi đến, đỡ nhẹ Kỳ Duyên nằm xuống rồi kéo chăn tỉ mỉ đấp cho cô ấy.

"Nếu muốn gặp cô ấy như vậy...có cần tôi đưa cho lời khuyên làm gì." Mẫn Nhi thất vọng, đồng thời đưa tay sờ trán Kỳ Duyên xong lại ghi chép vào cuốn sổ báo cáo.

"...Thôi được rồi. Tôi khó nghĩ quá. Tôi không muốn bị chị ấy tổn thương nữa đâu! Nhưng mà...thật sự muốn gần cô ấy." Kỳ Duyên vô tình nói những câu từ Mẫn Nhi không muốn nghe, nàng ấy lập tức cau có.

"Nếu em mà còn nhắc cô ta. Thì tôi làm phước đi xuống lấy điện thoại gọi cho Lâm Anh bảo cậu ta đem xác cô ấy vào mà ôm ấp cho đã!!"


Mẫn Nhi bỗng quát lớn làm Kỳ Duyên giật nảy mình. "....N...Nè!!! Cô điên thật à? Hét lớn như vậy làm gì?!!"

"Cứ nhắc mãi."

Kỳ Duyên bĩu môi, rõ ràng nàng ấy đang có gì đó không ổn. Mỗi lần nghe đến Minh Triệu liền như vậy, lúc nắng lúc mưa,hay là nàng ấy ganh tỵ sắc đẹp với nàng kia.
"...Nghiêm túc đấy. Tốt nhất không phải là nên khoảng cách với cô ấy hay sao!?"


"Tôi đã từng khiến chúng tôi có khoảng cách. Nhưng thất bại từ lâu...!"


"Được!!! Khoảng cách lần này là tôi đấy!" Mẫn Nhi vỗ ngực, tuyên bố điều khiến Kỳ Duyên bất giác nín thở do kinh ngạc.

"...C...cô nói quái gì thế??!"

"..Nếu em làm mãi không được..." Mẫn Nhi đỏ mặt, quay sang nơi khác, rồi nâng chân bước đi vài bước đến cái cửa. "Tôi sẽ giúp. Đừng có nghĩ bậy, chỉ là...giúp nhau khi gặp chuyện không tốt."

"...Hả??"

"Cô ấy...có phải là tình nhân em đâu!Tôi...chả lo bị đánh ghen!"

Rầmm!

Tim Kỳ Duyên như rớt ra ngoài do tiếng cửa ban nãy quả thật quá mạnh và bất ngờ quá đi. Khiến cô không đỡ nổi...

Nhăn mặt, nhướn một bên mày lên, Kỳ Duyên đưa tay xoa xoa sau ót, miệng lèm bèm. "Đang nói điên khùng cái gì thế không biết?"
_________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro