Chap 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Minh Triệu tâm trạng trở nên xấu tệ, nhìn thẳng vào mắt Minh Tú - cái nữ nhân ăn mặc quá thể kỳ dị khiến nàng bị nàng ấy kéo nổi bật giữa cái khu mua sắm thực phẩm đông người này. "Chuyện ma tuý...cô đã làm được gì chưa?"

"...Phạm Tỷ, đã bảo là...tôi khó khăn lắm! Cần cả một tuần!" Minh Tú chán nản lấy một túi kẹo trên quầy xuống. "Chỉ mới hai ba ngày thôi, đã như vậy. Tôi đã moi được tin gì từ tên khốn nạn kia đâu!"

"...Cô biết thời gian ngắn mà còn thản nhiên đi mua sắm ở đây như vậy??!"

Minh Triệu gắt nặng, Minh Tú phải nhăn mặt vì những người đi mua đồ xung quanh đang đưa mắt nhìn. Nàng cau có. "Nè, chuyện đó đã nói tôi có cách giải quyết...cô cứ nói mãi thì được cái gì? Tôi đi mua sắm là chuyện của tôi."

"...Ồ, được, thế còn vài ngày nữa. Tôi mà thấy cô im hơi lặng tiếng, tôi sẽ..." Minh Triệu đưa ngón tay lên ngang cổ mình rồi kéo một đường ra kèm theo cái trừng mắt.
"Phì! Tặng cái này cho cô, im đi." Minh Tú đưa ngón tay giữa lên, mặt đầy láu cá. Xong nàng hất tóc lôi chiếc xe đẩy thức ăn mà mình đã chọn đi nơi khác. Tránh mặt khó ưa của Minh Triệu .

Minh Triệu đứng đó, hai tay khoanh lại. Nhếch nhẹ môi. "Thử xem khi cô không có lời giải thích tôi có làm thật hay không?"

Trông cái dáng đẩy đà của nàng kia đang đi, bỗng nhiên lại khựng lại. Minh Triệu chợt thấy Minh Tú quay lại, kéo xe đến gần nàng như bây giờ mới nhớ ra thứ gì đó cần nói với nàng.

"...Minh...Minh Triệu ..."

"...Cô lại chuyện gì?"

"...Ờ...ờm, cô có định lên thăm viện Kỳ Duyên không?"

"Cô cũng biết...?" Minh Triệu hơi ngạc nhiên, nàng chẳng hiểu cái lý do nào mà Minh Tú lại biết về chuyện Kỳ Duyên nằm viện. Chẳng lẽ... Minh Tú có cái gì đó liên quan?

"...Tôi sẽ nói sau!" Minh Tú tựa như đã hiểu Minh Triệu đang thắc mắc cái gì, nàng nhún vai, xua tay rồi kéo Minh Triệu lại gần mình, đâm chiêu nhướn nhướn mày. "Cô muốn đi thăm cô ấy không?"

"...Với cô?" Minh Triệu chau chặt mày, đẩy Minh Tú ra. Nàng khoảng cách nghiêm ngặt, rồi quay lưng lấy chai sữa trên kệ xuống cái xe đẩy của mình, nhếch môi thay thế lời từ chối.

Minh Tú tặc lưỡi, dẫu sao nàng chỉ muốn tìm phòng của Kỳ Duyên trong thời gian rảnh này. Minh Triệu đi theo thì chắc chắn sẽ không có gì xảy ra, nhỡ Ánh Quỳnh có bày trò cũng đỡ thân nàng ra, có gì thì nàng đổ lỗi rằng Minh Triệu rủ rê nàng đi cho vui là ổn đỡ ra.

"Này, Phạm Tỷ." Minh Tú có vẻ chưa bỏ cuộc, hớn hở phi lại câu vai Minh Triệu ra vẻ thân thiết, trong khi nàng nọ thì ra vẻ khó chịu muốn đẩy nàng ra. "Đi cùng chứ? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy mà, chẳng lẽ...cô không muốn gặp cô ấy?"

"Không cần!" Minh Triệu vừa gặp Kỳ Duyên hôm qua, nói đúng hơn thì thật sự có chút nhớ. Nhưng nàng thấy thật nghĩ rằng không nên dẫn cái nữ nhân kia đi theo mình đến bệnh viện. Minh Triệu có lẽ không hề thích cách Minh Tú đu bám Kỳ Duyên , nàng nhìn còn khó chịu, biết Kỳ Duyên cảm giác thế nào?
"Nè,chỉ muốn thăm có một chút. Cô có cần như thế không? À, hay là...ghen?"

"...Đừng có nói bậy!! Ghen tuông cái gì???"

"...À à, hoá ra là vậy..."

"Cô đừng có ở đó à với ừ!!! Tôi dắt cô đi xem! Cho vừa lòng."

Minh Triệu quay lưng đẩy xe mua sắm của mình đi trước rồi Minh Tú cũng tủm tỉm đi theo sau. Minh Triệu dù ra sao, cứng đầu cấp mấy, chỉ e không thoát nổi nhược điểm của chính bản thân.

Nàng mặt mày chẳng hiểu sao lại nóng hẳn lên. Tim lại đập mạnh và nhanh đến lạ lùng,...

_______________

Minh Tú lần đầu tiên lại lái một chiếc xe bình thường như bao người. Không phải là siêu xe hay xe hiếm mắc tiền, chỉ là một chiếc xe đơn giản không gây mạnh ấn tượng trong mắt người khác. Minh Triệu ngồi ghế cạnh bên mà mặt lạnh tanh, không một phản ứng mới lạ.

Thấy người bên không chịu mở lời, Minh Tú liền nhoẻn miệng cười mở chuyện.
"....Sao Phạm Tỷ lại im lặng thế nhỉ? Phải chăng là do nam nhân nào đó?"

Minh Triệu hơi im lặng, nàng lắc đầu đồng thời lại nhếch môi nhẹ. "...Tại sao cô lại nghĩ tiêu cực như vậy?"

"...Hồ Vĩnh Khoa  ?"

"Chỉ là một tên lừa gạt, đủ tư cách sao?" Minh Triệu cau có, khinh bỉ đáp gọn với Minh Tú. Đối với nàng, Vĩnh Khoa  bây giờ đã thuộc về quá khứ. Cứ nhắc đến hắn mãi thì chẳng may hắn xuất hiện cho coi.

"Suy tư như vậy...chà! Có biến!"

"...Cô im lặng tập trung và lái xe cho tôi. Không cần lo!"

"...À, được!" Minh Tú có vẻ tạm bỏ qua, nàng mỉm cười, đạp ga tăng tốc mạnh, lao thẳng thừng trên đường như một mũi tên. Minh Triệu chuyển sang trạng thái bất ngờ hoảng sợ, nàng quát ngay. "Cô bị điên à!!! Bọn cảnh sát tóm được thì to chuyện đấy!!"

"Oaa~ Làm sao đây, chỉ tại người ta nhớ Kỳ Duyên quá thôi~"


Minh Triệu lườm liếc, rồi nàng kéo cái dây an toàn đến cài chéo từ vai xuống. Xong lại nhếch môi khinh bỉnh, lỡ mà có vào thăm, nàng cũng sẽ là tâm điểm duy nhất của nữ nhân họ Kim, đâu đến lượt của Mình Tú. Rõ ràng không biết nhục nhã, đeo bám người ta. "Chả biết cô ăn cái thứ gì mà mặt dày cộm như vậy."
Sau 5 phút ngồi xe êm mông, chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, rồi từ đó xuất hiện ra hai mỹ nhân khiến người ta rảo mắt nhìn.

"Cô làm cái gì mà lề mề vậy?"

"Trời ơi, người ta tay xách nặng thế này còn đứng đó phàn nàn hay sao?"

Minh Tú khổ sở đưa mắt nhìn Minh Triệu với cái túi khá to trên tay. "Cái này là cho...người ấy ăn đó!"

"Mua cho dòng họ ăn hay sao?" Minh Triệu khoanh tay lại, cao ngạo hất mặt rồi bỏ đi trước luôn.

"...Minh...Minh Triệu ...u..." Minh Tú mở chưa xong miệng, phát hiện mình bị bỏ rơi liền thôi trò kịch đáng thương. Ôm cái túi cong chân chạy theo Minh Triệu như bay.

Đi lên lên thang máy, tự nhiên lòng Minh Triệu lại bất an một cách kì lạ. Đôi chân nàng tự nhiên lại thật nặng, ở đâu đó trong lòng nàng dâng lên một sự xót xa, thật chua xót kì lạ. Tại sao nhỉ? Tiếng giày cao gót của Minh Tú bước ra khỏi thang máy làm Minh Triệu tỉnh khỏi các suy nghĩ, nàng nhanh chóng bước ra khỏi cái thang máy đã mở từ bao giờ.
Minh Tú thì hớn hở bay nhảy đi đằng trước, nàng thì lặng lẽ đi từ phía sau. Minh Tú đi một chút đã quay mặt lại nhìn Minh Triệu . "Ở đâu?? Là phòng bao nhiêu?!"

"...Ừ, là ở đây!" Minh Triệu bước đến gần MinhTus, rồi quay sang cái phòng kế bên. Minh Tú toe toét cười rồi chen vào nắm lấy nắm cửa mở mạnh ra.

Minh Triệu kinh ngạc nhìn vào trong, Minh Tú ngay giây phút cái cửa mở ra cũng đã tròn mắt vào khung cảnh trước mắt.


Kỳ Duyên và Mẫn Nhi giật mình nhìn ra ngoài cửa, tay của Kỳ Duyên vẫn còn đang nắm lấy tay Mẫn Nhi, mặt lại kề mặt chỉ vài cm nhỏ...


Một nữ y tá đem cả người tiến đến bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh, lại còn tay nắm tay ...rốt cuộc là có ý gì chứ?

"Nè!!! Cô kia!!!! Làm cái quái gì thế hả???!"

Minh Tú quát lớn, không suy nghĩ lao vào tóm lấy cổ áo Mẫn Nhi xiết thật mạnh. Trong lúc đó, Minh Triệu chỉ biết đứng như trời trồng nhìn đến đôi mắt nâu của Kỳ Duyên như một pho tượng.
"Cô...cô làm cái gì thế hả??!" Mẫn Nhi bất ngờ bị tấn công, liền đem sự ngạc nhiên trân ra gương mặt tái mét, nàng khó thể nào phản ứng lại khi không biết đối phương đang muốn gì.

"..Cô là y tá hả??? Sao lại dám câu dẫn bệnh nhân như vậy?!! Tôi sẽ đem chuyện này báo cho viện trưởng!!"

"...Cô là ai!!? Không rõ chuyện lại vào nói năng bậy bạ, còn không có mặt mũi sao??!!"

"Miệng lưỡi cũng ghê gớm lắm! Tôi là Minh Tú!!! Kỳ Duyên là người của tôi!!!"

"Cái gì??! Tôi còn chưa hề nghe Kỳ Duyên nhắc đến tên của cô??!" Mẫn Nhi trợn mắt, đem tay bám chặt cổ tay Mình Tú, nàng bắt đầu phản bác.

"Tại sao Kỳ Duyên phải kể cho cô nghe mọi chuyện???!! Cô làm ra vẻ như mình là người thân thiết với Kỳ Duyên ?!!"

"Sao? Cô buông ra, đừng có hiểu lầm bậy bạ rồi đem tôi ra làm trò! Tôi không nhịn đâu!"

"Cô làm gì tôi? Hả?! Dám làm gì tôi?!!"
"Thôi!!! Đừng làm loạn ở đây!! Hai người!!!" Kỳ Duyên ngồi dậy, lập tức xuống giường và đến can ngăn hai nữ nhân đang gòng sức tóm lấy nhau kế đó với hy vọng họ buông nhau ra và bình tĩnh nói chuyện.

Minh Tú và Mẫn Nhi dường như gặp nhau là đối thủ, liền hất lấy Kỳ Duyên ra mà lao vào mắng nhiếc, chửi rủa nhau.


Kỳ Duyên thở mạnh, đưa đôi mắt mệt mỏi sang nhìn ra cửa liền bắt gặp thấy Minh Triệu nãy giờ vẫn đứng ở đó nhìn cô. Kỳ Duyên phút chốc chau chặt mày. "Phạm Tỷ." Minh Triệu chẳng hiểu rằng đang nghĩ cái gì? "Chẳng lẽ chị cũng hiểu lầm?..."

"Minh Tú!!! Loạn đủ rồi!!" Minh Triệu bỏ lơ Kỳ Duyên , nàng giận đến đỏ mặt, tiến vào đóng cửa phòng rồi quát lớn với giọng đầy quyền lực.

"Kỳ Duyên là của tôi!!! Cô ta dám xâm phạm!!!" Minh Tú tay tóm cổ áo Mẫn Nhi mặt lại quay sang Minh Triệu mà gắt.


"...Chỗ nào? Tôi chưa từng nghe Kỳ Duyên nhắc đến cô như vậy...bị ảo tưởng chăng??!!" Mẫn Nhi chẳng vừa, hai tay gòng sức tóm mạnh tóc Minh Tú mà giật ra.
"Con khốn này!!!" Minh Tú lần đầu bị giật tóc bởi một nữ nhân lạ mặt nên tâm trạng đã nổi lửa cháy cả lòng, nàng liền từ bỏ vẻ ngoài đẹp đẽ của mình, đè mạnh Mẫn Nhi xuống sàn lạnh rồi cắn mạnh vào ngay cổ cô ấy một cái.

Mẫn Nhi đau đến phát khùng lên, nàng kéo mạnh nữ nhân kia xuống rồi lấy hết lực kéo cổ tay Minh Tú lên mà cắn.

"ĐỦ RỒI!!!" Minh Triệu quát còn lớn hơn ban nãy, Kỳ Duyên chỉ có thể đứng trân mắt ra nhìn. Minh Triệu bước đến, tóm cổ Minh Tú lôi nàng ta ra khỏi Mẫn Nhi.

"Minh... Minh Triệu !!!"

"...Tôi đem cô đến đây để cô gây sự hả??!" Minh Triệu chau mày, trừng mắt đáng sợ.

"...Cô ta...chỉ là do cô ta thôi!" Minh Tú cứng đầu, hất tay Minh Triệu ra.

Mẫn Nhi ngồi dậy với vết cắn trên cổ khá sâu. Nàng căm phẫn. "Thật không biết điều!!"

"...Cô bảo ai không biết điều??" Minh Tú trợn mắt. "Ý cô Kỳ Duyên là của cô ấy hả??"

Mẫn Nhi khi tức giận sẽ không để ý đối phương bảo gì với mình, nàng khoanh tay uy nghiêm, nghiêng đầu đáp đầy thách thức khi không suy nghĩ. "Ừ!! Thế đấy!! Cô ganh tỵ à??"

"Con ả khốn kiếp!!!"

"Đến đây!!!"

"Ngon thì qua đây!!!

"Tôi nói...ĐỦ RỒI!!!" Minh Triệu gằn mạnh giọng, nàng đứng giữa nghe tranh cãi mà lòng nóng lên như lửa đốt. Nàng cũng không khiêm nhượng, đầy quyền lực và băng lãnh phát ngôn giữa không gian ồn ào của hai nữ nhân nọ. "Chỉ thân mật một tí, một cái hôn xã giao...hai người dám khẳng định Kỳ Duyên đó là người của các người sao? Các người đã được làm cái gì quá mức đó chưa!!"

Kỳ Duyên hơi sững người, cô chợt thấy hai nữ nhân kia thì chưa có gì xảy ra thật, thậm chí không có nhưng Minh Triệu và cô thì có lẽ........đã có rồi. Tận hai đêm chứ chẳng ít...

Minh Triệu nói vậy, chẳng lẻ cũng tham "chiến"?
_________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro