Chap 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Minh Tú và Mẫn Nhi sau mấy phút trôi qua cũng chịu yên, tạm ngừng đại chiến với nhau. Minh Tú nhăn mặt nhăn mày vì vết cắn ở tay, còn Mẫn Nhi thì bức xúc vì cái cổ trắng của mình bây giờ lại đau nhứt đỏ hỏn lên.

Kỳ Duyên khẽ lắc lắc đầu, mở lời. "Hai người nên đi xuống dưới, khám thì tốt hơn!"

"Đúng rồi, phải đi tiêm thuốc ngừa dại thôi. Biết đâu chừng..." Minh Tú hất mặt, cao ngạo bước đi ra khỏi phòng. Mẫn Nhi đâu để người ta đá xéo mình như vậy, cũng tung tóc đi theo.


Minh Triệu cúi người, nhặt cái túi thức ăn mà Minh Tú đã làm rơi lên, đem để lên bàn. Kỳ Duyên cũng lại leo lên chiếc giường bệnh quen thuộc gần nửa tháng để ngồi, cô nghiêng đầu chau mày. "Chị đến thật à?"

"Yên tâm! Sẽ chẳng làm phiền em lần nào nữa."

"Ý chị là sao?"

"...Kể từ ngày mai tôi sẽ không đến nữa."

"Cũng được, không sao!"
Kỳ Duyên khoanh hai tay lại, tựa đầu lên tường, hướng mắt ra cửa sổ mà lòng đầy khó chịu. Đã rõ ràng là muốn chấm dứt với Minh Triệu , nhưng chẳng hiểu nổi tại sao lại cứ không thể làm theo lí trí.

Nghe nàng ta nói như vậy thật tâm ngoài vẻ đang giả vờ không quan tâm bên ngoài ra thì bên trong Kỳ Duyên đang hét ầm ĩ, muốn phản đối.

"Minh Triệu trước giờ năm lần bảy lượt bỏ rơi mình, tại sao lại ngu ngốc như vậy. Không nên, mạnh mẽ lên, Kỳ Duyên !...Sẽ làm được thôi." Kỳ Duyên đấu tranh lý trí một lúc rồi mở miệng, nói với Minh Triệu . "Nên như vậy."

"Chẳng ngờ nổi...em lại thích thể loại nữ y tá câu dẫn nhỉ?" Minh Triệu chéo chân, ngồi lên cái ghế gần đó.

"...Cái gì?" Kỳ Duyên hơi nhướn mày. "Lấy cái căn cứ gì chị lại nói Mẫn Nhi như vậy..?"


Thái độ phản đối ý kiến, bênh vực nữ nhân khác của Kỳ Duyên đúng là khiến Minh Triệu nóng não. "Trước giờ chưa dám phản đối ý kiến của tôi lần nào. Lẽ nào chỉ vì một nữ nhân mà em như vậy..?."
"...Cảnh vừa nảy...! Cái cảnh ban nãy rõ ràng hai người đã chuẩn bị khoá môi nhau còn gì? Xui rủi thay, tôi và Minh Tú đột nhiên trở thành kẻ phá đám em hả?"

"Rốt cuộc các người nghĩ cái gì thế không biết !" Kỳ Duyên cau có, không ngờ đầu óc của Minh Triệu và Minh Tú từ bao giờ thật phong phú, chẳng hiểu họ đã suy ra cái gì nữa?

Chẳng qua mắt của Mẫn Nhi vừa nãy bị bụi bám nên khó chịu, Kỳ Duyên chỉ có lòng tốt thổi giúp một hơi cho nàng ấy. Sau đó Mẫn Nhi lại vô tình vấp phải chân mình mà xém tí ngã lên giường, Kỳ Duyên mới nhanh nhẹn đưa tay nắm tay nàng ấy....chứ có cái gì ám muội đâu.

"...À, cái đó em không biết ?" Minh Triệu vẫn giữ suy nghĩ lệch sự thật của mình, nàng nhếch môi, lạnh nhạt cất giọng băng lãnh. "...Haha, biết gì chưa? Nếu có nghĩ rằng mình đang lâm vào tình yêu thì thôi ngay đi!"
"...Chứng gì chứ?" Kỳ Duyên nhếch khoé môi theo Minh Triệu , thể hiện thái độ khó hiểu khi nói chuyện với nàng kia như vậy.

"Chỉ là hứng thú nhất thời." Minh Triệu nói như khẳng định, nàng cong cong môi, cái lưỡi đỏ mềm mại bất ngờ như con rắn quét một lượt qua đôi môi đỏ. "...Chẳng phải...em chỉ đang cố gắng lấy một nữ nhân khác để dìm tôi đi sao?"

"...Ý chị là...tôi yêu chị hả?" Những thứ Minh Triệu đã nói hầu như khiến tim Kỳ Duyên dừng đập, quả thật nàng ấy như đang mang guốc trong bụng Kỳ Duyên .

Tuy nhiên, chuyện lấy nữ nhân khác để dìm đi Minh Triệu , chỉ là do Lâm Anhnghĩ ra mà Kỳ Duyên cũng không hề có ý định gì với Mẫn Nhi, chỉ đơn giản như bạn bè thôi.


Kỳ Duyên yêu Minh Triệu ra sao...bây giờ chỉ e đứa nhóc 3 tuổi cũng hiểu rõ. Minh Triệu chắc chắn sẽ tìm Kỳ Duyên để nói đến chuyện này cho rõ ràng...chẳng hiểu tại sao giờ nàng lại cứ muốn thấu hiểu sâu xa tình cảm của Kỳ Duyên dành cho nàng.
"...Hết rồi!" Kỳ Duyên bỗng dưng lại lên tiếng đầy chững chạc, cười ngớ ngẩn với Minh Triệu . "Chị muốn tôi còn phải ngu ngốc theo chị đến khi nào?"

"...Hết?" Nghe nốt câu đầu của cô, Minh Triệu chỉ có thể phản ứng là nàng ngạc nhiên. "Thật?"

"Hồ Vĩnh Khoa  đã chia tay lần nữa với chị rồi đúng không?" Kỳ Duyên thở dài. "Chị muốn tôi đến làm thế thân cho anh ta đến khi anh ta vác thân đến xin lỗi chị rồi lại thẳng chân đá tôi sang một bên nữa chứ gì?"

"...Hửm? Kỳ Duyên ! Tôi chưa từng nói sẽ bắt em làm thế thân cho Hồ Vĩnh Khoa ."


"Coi kìa, Phạm Tỷ, sao bây giờ chị nhẹ giọng như vậy? Chẳng phải hôm nọ chị chửi rồi đuổi tôi đi rất dứt khoát hay sao?"

"...Đủ rồi, chuyện đó có thể cho qua không? Tôi chỉ giận nhất thời, chỉ không muốn em nhúng tay vào chuyện riêng của tôi."

"...Tôi thì đâu có tư cách gì đâu đúng không?"
Minh Triệu đứng dậy khỏi cái ghế, rồi nàng di chuyển đến gần giường Kỳ Duyên . Nàng hạ giọng thấp và nhẹ nhất, dùng ánh mắt hiền hoà nhất để đối diện với nữ nhân nhỏ tuổi hơn mình. "...Cho dù ra sao...hãy nhớ đến tôi là người đã cứu em vào mấy năm trước, là người nuôi nấng em."

"..."

"...Tôi chắc chắn rằng...chẳng có một nữ nhân nào có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng của em." Minh Triệu cúi người, thu hẹp khoảng cách giữa gương mặt của mình và Kỳ Duyên . Nàng bất ngờ lại cứ như đang khẳng định chủ quyền.

"...Minh Triệu ...chị vì cái gì...? Tại sao lại nắng mưa như vậy?" Kỳ Duyên mím chặt môi dưới, nghiêng đầu, xoáy mắt vào đôi mắt như chứa cả đại dương của Minh Triệu . "...Cuối cùng...tôi là cái gì trong mắt chị? Trong lòng của chị nữa....?"

"...Kỳ Duyên ! Tôi sẽ có câu trả lời sớm nhất."
Minh Triệu chân ái, nàng như trút cả mùi hương dễ chịu trên người ra để câu dẫn Kỳ Duyên . Cô ấy đã dần mềm lòng với nàng thì phải, đôi mắt long lanh đầy cảm xúc nọ là dành riêng cho nàng.

"Không." Kỳ Duyên mạnh mẽ, từ chối mời gọi. Cô xoay mặt sang nơi khác, đẩy nhẹ vai Minh Triệu ra rồi lắc đầu. "Tôi không muốn xen vào đời sống hay chuyện của chị nữa...! Đã đủ rồi."

Minh Triệu ghét cảm giác bị từ chối, nàng nhăn mặt, chuyển mạnh sang thái độ căm phẫn, nàng nắm chặt cổ tay Kỳ Duyên lại, rồi trừng mắt đáng sợ. "Em muốn cái y tá câu dẫn kia? Hay cô ta bỏ bùa em rồi?!!"

"...Chị thôi nghĩ xấu về người ta có được không!!"

"...Em thật sự muốn cô ta??"

"Phạm...Phạm Tỷ!!!"

"Do cô ta đã che mất tôi, nên em mới tìm cái cớ khốn nạn để đẩy tôi đi?! Xem lại đi, cô ta có gì hay ho!? Địa vị cô ta còn bé hơn tôi gấp trăm lần."
"...Phạm Tỷ!!! Chị đừng làm loạn." Kỳ Duyên đẩy Minh Triệu ra khi nàng ấy đang dần ép sát cô vào tường. Cô mạnh dạn, khẳng định. "Ra sao cũng được, nhưng miễn sao người đó không hề đem tôi ra làm trò chơi như chị...!!"

"Vậy là...em...?!" Minh Triệu xiết chặt cổ áo Kỳ Duyên .

"...Không, không phải...tôi... Mẫn Nhi...nhưng mà.....Tóm lại, tôi sẽ không làm trò chơi cho chị là được."

Minh Triệu buông cổ áo Kỳ Duyên ra, nàng hơi sững người nhìn đi nơi khác. Kỳ Duyên vừa so sánh nàng tệ hơn so với một nữ y tá tầm thường thì phải....

Đúng rồi, tự nhiên Minh Triệu bây giờ lại rất ghét Mẫn Nhi. Đã ghét, giờ còn ghét hơn nữa.

Phải chi là Minh Tú, Minh Triệu còn có chút thấy hợp lý vì Minh Tú có sắc, tài, danh...Nhưng Mẫn Nhi thì không được, nữ nhân đó theo nàng thì ngoài sắc ra chẳng biết được cái gì.....

Với Kỳ Duyên chắc chắn không hợp.

Nhưng nàng có chút nghĩ kì lạ, khẽ nhếch môi nhẹ, nàng quay mặt sang dám nhướn mày nói với Kỳ Duyên một cách chắc chắn. "Ngu ngốc...tôi còn không phải là nữ nhân xứng đôi nhất với em sao? Họ không ai là đối thủ với tôi cả....Nhóc con! Tôi nghĩ lại rồi đấy...sẽ đến thăm em một chút khi có giờ rảnh."
_________________________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro