Chap 7: Đồng minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kinh tởm...."

"Không phải...đừng nói cha tôi như vậy"

"Và nó cũng vậy thật...

Kinh tởm"

-AHHHH...KHÔNGGGG

Bật dậy khỏi giường, tôi như người mất hồn. Mồ hôi chảy ra, ướt đẫm chăn đệm. Tôi ngồi co ro lại, tay ôm chân, nước mắt không ngừng chảy ra.

-Miya...em sao vậy?

-Gek-kun...

Gek gọi tôi, vẻ mặt lo lắng. Tôi ôm chầm lấy anh ấy, khóc thật lớn.

Sau một hồi khóc nức nở, Gek và tôi bước xuống. Tôi mỉm cười như bình thường để mọi người khỏi lo lắng. Khi tôi bước xuống, màn chào hỏi đầu tiên của tôi là bị dí nguyên một cây kiếm vào cổ, một cây kiếm ở gáy.

-Zo..Zoro...mau bỏ kiếm xuống..

-Gek...cậu sẽ bị cô ta giết đấy...

Không chỉ anh ta, mọi người đều đang cầm vũ khí và trong tư thế chiến đấu.

-Khoan...có chuyện gì vậy? Sao mọi người lại cầm vũ khí?

-À...ưm...

-Chị kyubi, Kira, Ki...Kiri

- Onii-chan...mau...

- Có vẻ Miya đã bộc lộ vẻ "chết người" của mình rồi...

- Shi..Shinichi...vậy là sao?

Tôi đơ người ra. Rốt cuộc...đã có chuyện gì xảy ra..

- Cậu không nhớ?

- Nhớ gì cơ...cậu nói vậy là sao.. Gek-kun...mau nói đi, đã có chuyện gì?

-...

Anh ấy không nói gì nhưng lại rút thanh kiếm ra...

-Nếu ai dám bước đến, đừng trách vì sao kiếm không có mắt.

-Cậu đã suýt giết cậu đấy!

- Zoro...

-Cô ta muốn biết...tôi sẽ nói

-Tại sao...cậu...

Tôi thở mạnh, tim bắt đầu đau. Tôi đưa tay lên ngực, một chân khuỵ xuống.

"Đau qúa..."

Tim tôi nhói đau, tiếng của mọi người dần nhỏ đi, tiếng tôi nghe được duy nhất là tiếng đập của tim. Càng lúc càng to, càng lúc càng to...

"Leng keng..."

Đó là...tiếng chuông.

"Tinh..."

Tôi thần người ra, mọi người xung quanh dừng lại. Tiếng đồng hồ kêu cũng không còn.

- Cái quái gì đây...

Mọi vậy đều dừng lại, còn tôi thì không. Phép thuật, tại sao chúng vẫn còn

"Leng keng... Leng keng"

Tiếng chuông ngày càng gần, càng gần.

"Cạch..."

Cánh cửa mở ra...tôi không tin vào mắt mình nữa. Đó là một tinh linh bé nhỏ sao. Tinh linh đó bay xung quanh

- Ơ...anh ấy đâu rồi...

-Tinh...tinh...tinh linh..

Tôi ngạc nhiên nói.

- Ơ...ngươi không bị đóng băng sao?

- Đóng...đóng băng.

- Oh...ngươi cũng mạnh đấy...A

Tinh linh đó bay xung quanh tôi rồi dừng lại khi nhìn thấy Zoro...

-....

Cô ấy đọc gì đó, rồi mọi việc trở lại bình thường. Tôi vẫn ngơ ngác, người như đóng băng.

- Ơ...Yuu...

- Zoro-kun...em tìm anh nhiều ngày lắm rồi đó~~~

Tinh linh đó bay lại chỗ Zoro rồi ngồi lên vai anh ta. Cái quái gì đang xảy ra...

- E hèm...Yuu

- A...Kyuka, Kira, Shiki, Gekkou,...~~~

- À đây là Yuu. Một tinh linh cổ xưa.

Cũng là một người chơi, nhưng tinh linh này có gì đó rất lạ. Tinh linh này giống Hắc Đoàn và ông ta.

- Yuu là một...

- Suỵt!!!

Tôi bị Shiki bịt miệng lại.

-Đừng nói ra...

Có vẻ như Shiki cũng nhận ra rồi.

- À...chào ^^"

- Miya-chan...đây là Miya sao?

- Dạ...hàng thật, không nhái ạ ^^"

- Aaa...được gặp Miya- chan thật là vinh hạnh nha.

- Dạ?

- Lúc Gek mới vào game...thì nói không ngớt về Miya-chan luôn ó...

- Ớ...Gek-kun...

Tôi nhìn sang Gek...và mặt của anh ấy đỏ như qủa ớt lun. Ahaha nhìn mặc cười qúa đi.

- E hèm...Yuu...đừng nói ra chứ ///

- Heh...mặt Gek đỏ như qủa ớt luôn kìa haha...

- Yuu...////

- A...xin lỗi...haha

- Anou...Zoro à

- Hả...

- Kiếm của cậu...

Dù đang vui vẻ nhưng, tôi không vui chút nào khi hai thanh kiếm đang kề kề vào cổ và gáy của tôi.

- À...ừ

Bỗng hai thanh kiếm biến mất, mọi người trở lại như thường. Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

- M-i-y-a

- ÁÁÁÁ...

Tôi giật mình quay lại, ra là ông thầy Haruka..

- A~ ing tai qúa đó

- Sensei...sensei muốn gặp Koro-sensei sao =.=

- Ớ...thầy đâu làm gì...

- Thầy đến đây có việc gì ak?

- À...quên mất...e hèm

Thầy đưa cho nhóm chúng tôi một cái gì đó màu đen nhỏ.

- Đây là gì vậy ạ?

- À...thầy đã hack được hệ thống của game và đây là thứ sẽ giúp các em trở về thế giới thực. 

- Trở...về.

- Ukm...

- Oa...sensei giỏi qúa

- Ôhôhô...qúa khen qúa khen.

Trở về được sao, liệu có tin được ông thầy này. Tôi gắn nó vào màn hình ảo hiện ra. Tay chần chừ khi ấn vào nút trở về. Tôi nhìn Gek, Kiri và mọi người.

- A~ về nào...

- Gek...Kiri...

- Đừng lo ^^ chúng ta sẽ gặp lại nhau mà.

Tôi ấn vào nút thoát và " Tinh..."
Tôi mở mắt ra, tôi đã trở về thế giới thực. Có vẻ mọi việc vẫn bình thường, tôi cũng vậy. Ngoại trừ việc tóc tôi dài hơn. Đặt thiết bị ra, tôi xuống dưới nhà.

- Onii-chan...

Tôi gọi Zero nhưng không thấy trả lời.

"Ọc ọc..."

Cái bụng réo ầm ỹ, haizz ăn trước tính sau. Thế là tôi lôi tất cả đồ trong tủ lạnh ra ăn, a~ được một bữa ngon lành.

" Onii-chan...hentai~ onii chan hentai~ 🎶 hentai~ onii chan baka~ onii chan hentai...🎵~"

"Phụt.."

- Khụ khụ...sặc nước...thằng cha nào đổi nhạc chuông của điện thoại mình vậy không biết nữa.

Tôi cầm máy lên.

- Alo...thuê bao qúy khác vừa gọi tạm thời vẫn liên lạc được, xin qúy khác vui lòng nói nhanh. Thằng cha nào vậy?

- Thằng anh mày nè...

- A...onii chan~ có việc gì hơm?

- Anh sẽ đi vắng vài ngày...nhớ coi nhà cẩn thận đó...đồ ăn có ở trong tủ rồi đó...

- Vâng vâng...

- Ừ...

" Tút...tút"

- Hí hí...yaa...được thoải mái chơi game rồi. Ơ mà...

Tôi nhìn vào điện thoại rồi hét toáng lên.

- WTF...hôm nay là thứ hai và đã 6h20 rồi sao...lúc mình chơi game là thứ 7...aaaa, đi học rồi sao.

Tôi mặc đồ nhanh chóng và phóng ra ngoài như tên lửa. Miệng ngậm miếng bánh mì, vừa chạy vừa ăn. A~ phải chi đây là game thì sẽ tốt hơn sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro