(3)Sỉ nhục nặng nề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên đó là ai ? Hắn muốn làm gì ? Chỉ vì mình không đến sao?_Diệp Nhu nghĩ thầm,tên đó chắn chắn có hậu thế lớn,công ty ba cô làm ăn rất sạch sẽ,đang tiến triển rất tốt,đùng một cái tất cả các công ty khác rút vốn đầu tư.Ba cô lại nói với cô:
"Kẻ đó là Phó Duyệt tổng tài tập đoàn Phó thị,chúng ta không dễ đắc tội.Có phải con đắc tội với hắn không!"

"Ba,vài ngày trước con đi cùng bạn,..vệ sĩ của hắn nói..bắt con gặp hắn,con không đi..."Diệp Nhu vừa lấy điện thoại vừa cho ba cô xem tin nhắn.Ông Diệp chở nên luống cuống không biết phải làm gì.

Bỗng dưng điện thoại Diệp Nhu loé sáng.
"Thấy món quà tôi tặng cô không?"

"Tôi nói,cô sẽ phải quỳ xuống mà cầu xin tôi."

"Ngay bây giờ,đến Phó thị."Diệp Nhu xem một chuỗi tin nhắn rồi cất điện thoại nhanh chóng nói với ông bà Diệp.

"Con đến Phó thị đây!"Nói xong rồi lái xe đi.Ônh bà Diệp chưa nói gì thì đã không thấy bóng dáng cô đâu.




Trước đại sảnh Phó thị.

Diệp Nhu đỗ xe rồi bước vào lễ tân.Tên vệ sĩ mặc vest lần trước đứng ngay ở lễ tân như đã biết sắn cô sẽ đến đây.Hắn nhận ra cô rồi bước đến.
"Diệp tiểu thư,tôi dưa cô lên gặp tổng tài."Tên vệ sĩ trở nên cung kính,đây là cô gái duy nhất mà tổng tài bọn họ thực sự chú ý nên càng phải cẩn trọng.

Trước khi vào phòng,Diệp Nhu nghe thấy âm thanh ái muội vang lên trong phòng,cô nói với tên vệ sĩ:
"Ah,có lẽ tôi không nên làm phiền tổng tài các người "làm việc",tôi sẽ chờ ở bên ngoài."

Tên vệ sĩ không nói gì,một tiếng sau,tiếng động đó dừng hẳn.Tiếng mở cửa vang lên,bước ra bên ngoài là Dụ Lộ Lộ,Diệp Nhu trở nên bất ngờ,mọi người thường ca ngợi Diẹp Nhu và Dụ Lộ Lộ là con nhà danh giá,là danh viện tiểu thư caoquý,đây Dụ Lộ Lộ còn hiến xác cho Phó Duyệt.Cô ta bị hở một bên ngực,áo lót hiện ra,còn có mấy vết đỏ ái muội còn lộ diện.Dụ Lộ Lộ nhìn cô đắc ý,khuôn mặt kiểu "Tôi là người phụ nữ của Phó Duyệt,cô chỉ là một con vợ bé nhỏ nhoi dành giựt chồng người khác".Cô ta đi xa,Diệp Nhu thầm nghĩ loại phụ nữ này thật ti tiện,không tiếc tiền nằm dưới thân xác của đàn ông.Nếu không phải công ty Diệp thị đang gặp khó khăn,nửa bước cô cũng không vào Phó thị.

Tổng tài Phó thị nghe nói là rất trăng hoa,tối ngày mỗi một cô gái,còn có tin đồn bạn gái cũ của hắn dưới tuổi vị thành niên.Dù hắn không vung tiền,thì trước cửa nhà cũng có một cô gái tự nguyện nằm dưới chân của hắn.Đối với Diệp Nhu,ngoài bố cô ra,tất cả đàn ông đều có ý xấu,là sinh vật đáng khinh thường nhất.Họ nghĩ,chỉ cần có tiền,thì có thể phá hoại cuộc đời của không biết bao nhiêu cô gái.Tất nhiên,không phải tất cả đều như vậy.Bố cô,một người đàn ông hiếm thấy,20 năm sống chung với bà Diệp,ông chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn bà nào,hay dính dáng tới họ.
Đó là lý do mà cô được giáo dưỡng như đệ nhất danh viện.

....

Tên vệ sĩ làm động tác mời cô vào phòng.

Trong phòng tổng tài,không khí rất quỷ dị,bàn tổng tài rất lộn xộn,ghế tổng tài được xoay lại,Phó Duyệt cầm một ly rượu vang đỏ lắc lư.Hai khuy áo không thèm cài lại,cà vạt vứt ở dưới đất.Khuôn mặt bất cần đời của hắn làm Diệp Nhu có chút chột dạ.

"Tôi biết cô nhất định sẽ tới."Phó Duyệt cười như không cười,đôi mắt loé sáng.

"Tôi là Phó Duyệt,..."Chưa nói hết câu Diệp Nhu đã ngắt lời anh ta,giọng không kiên nhẫn:
"Phó tổng,khỏi cần vòng vo,điều kiện gì thì nói ra,không nhất thiết phải đùa giỡn như vậy."

Phó Duyệt càng ngày thấy Diệp Nhu rất thú vị,không phải loại phụ nữ ngu ngốc anh ta từng thấy,nhưng anh muốn chơi đùa với con vật nhỏ này một chút.

"Diệp tiểu thư,điều kiện gì chứ?"Diệp Nhu nghe hắn nói mà tức muốn thổ huyết,xem ra anh nghe không lọt lỗ tai.

"Khụ..hẳn là Phó tổng biết lý do tôi đến đây."

Phó Duyệt thôi không giỡn nữa,con mồi này xem ra rất thẳng thắn.
"Ồ,Diệp tiểu thư hẳn là rất thông minh,vậy tôi cũng không vòng vo."

"Muốn cứu Diệp thị,tốt thôi,làm tình nhân của tôi 3 tháng,tôi sẽ tha cho Diệp thị."Diệp Nhu vốn đã biết yêu cầu này,cô thầm cười thứ sinh vật bỉ ổi này.Diệp Nhu bày lên vẻ mặt khó xử,Phó Duyệt nhìn vậy,xem ta anh nghĩ chắc là đã đạt được mục đích,hắn nghĩ cô cũng là phụ nữ,cũng giống với những người phụ nữ khác mà thôi.

"Thưa Phó tổng,tôi..."Phó Duyệt nghĩ chắc mình sẽ được đáp án "tôi đông ý"nhưng sự việc không như vậy:
"không hứng thú với điều kiện bỉ ổi như vậy của anh,xem ra cuộc gặp mặt này không có ích lợi gì."

Phó Duyệt hơi sửng sốt,hắn không nghĩ đệ nhất danh viện lại khó chính phục đến như vậy.Diệp Nhu vớ lấy ly rượu vang đỏ của Phó Duyệt đổ xuống đất rồi đặt lên bàn.

"Diệp Nhu tôi không phải loại đàn bà bị anh sỉ nhục,tôi không phải loại gái điếm nằm trên giường,cũng không phải thứ để buôn bán."Diệp Nhu trả lời thẳng thắn kèm theo một tia kiên quyết.Phó Duyệt ngay người trong chốc lát

Cô lịch sự cúi chào:
"Xin phép."Rồi quay người bước đi.

Ngọn lửa chiếm hữu trong Phó Duyệt ngày càng mạnh,hắn nhất định phải có được người phụ nữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#noiiuyi