Chương 1: Third(thứ ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi nhìn mọi vật qua mắt cậu ta, nghe qua tai cậu ta và tôi nói cho anh biết chính là cậu ta. Hay ít ra cũng là cực hạn mà chúng ta có thể mong đợi được."

"Anh cũng nói anh trai nó như vậy."

"Anh trai cậu ta bị loại. Vì những lý do khác. Không liên quan đến tài năng."

"Con chị cũng thế. Và có nhiều nghi ngờ về thằng nhóc. Nó quá dễ bảo. Quá dễ dàng vâng theo ý muốn của người khác."

"Nếu người đó là kẻ thù thì không."

"Vậy chúng ta phải làm gì? Lúc nào cũng bao quanh nó với kẻ thù sao?"

"Nếu cần thiết."

"Tôi tưởng anh thích thằng nhỏ."

"Nếu bọn sâu bọ bắt được nó, chúng sẽ làm tôi trở thành người nó thích nhất."

"Được rồi. Dù sao chúng ta cũng đang cứu thế giới mà. Chọn nó đi."

***

Cô nhân viên mỉm cười hiền hậu, vuốt tóc cậu và nói, "Ender, cô chắc rằng giờ đây cháu đã chán ngấy cái máy quan sát khủng khiếp đó rồi phải không. Cô có tin tốt với cháu đây. Cái máy đó sẽ được lấy ra hôm nay. Cô chú chỉ lấy nó ra ngay lập tức, và không có đau đâu."

Ender gật đầu. Một lời nói dối, dĩ nhiên, là sẽ không đau. Nhưng bởi vì người lớn luôn nói câu đó khi chắc chắn có đau đớn, cậu bé tin rằng đó là lời phán đoán tương lai chính xác nhất. Có khi lời nói dối còn đáng tin hơn là sự thật.

"Cháu qua đây, Ender, ngồi trên bàn xét nghiệm này. Bác sĩ sẽ đến ngay."

Máy quan sát mất đi. Ender cố tưởng tượng đến cái máy nhỏ xíu không còn nằm đằng sau cổ cậu nữa. Mình sẽ nằm ngữa trên giường và sẽ không cấn lên nó. Mình sẽ không còn thấy nó nhột nhạt và nóng dần lên khi đi tắm.

Và Peter sẽ không còn ghét mình nữa. Mình sẽ về nhà và cho anh thấy là máy quan sát đã không còn, anh ấy sẽ nhận ra mình cũng không được chọn. Là mình chỉ là một đứa trẻ bình thường, như anh ấy. Rồi mọi việc sẽ không đến nỗi tệ. Anh ấy sẽ tha thứ cho mình đã giữ máy lâu hơn ảnh cả năm. Tụi mình sẽ là – không phải bạn bè, có lẽ. Không, Peter quá nguy hiểm. Peter quá thường giận dữ. Anh em vậy. Không phải kẻ thù, không phải bạn bè, nhưng là anh em – sống trong một căn nhà. Peter sẽ không ghét mình nữa, anh sẽ để cho mình yên. Và khi anh ấy muốn chơi trò người bọ và phi hành gia, có lẽ mình sẽ không cần phải chơi, có lẽ mình có thể đi đọc sách.

Nhưng Ender biết, ngay cả khi cậu nghĩ vậy, là Peter sẽ không để yên cho cậu. Có một cái gì đó trong ánh mắt của Peter, khi anh ấy trong cơn giận dữ, và khi nào Ender nhìn thấy ánh mắt đó, cái tia sáng ấy, cậu biết điều duy nhất Peter không làm là để yên cho cậu. Anh đang luyện piano, Ender. Đến đây lật trang cho anh. Ồ, phải chăng cậu bé có máy quan sát quá bận rộn để giúp anh nó? Nó quá thông minh sao? Đi giết tụi người bọ à, phi hành gia? Không, không, tôi không muốn cậu giúp. Tao có thể tự làm, thằng khốn, thằng Third.

"Không tốn nhiều thời gian đâu, Ender," bác sĩ nói.

Ender gật đầu.

"Nó được thiết kế để bị gỡ bỏ. Không nhiễm trùng, không hư hại. Nhưng sẽ hơi bị nhột, và vài người nói là họ có cảm tưởng như mất mát cái gì. Cháu sẽ nhìn xung quanh để tìm kiếm gì đó. Cháu tìm, nhưng sẽ không thể tìm thấy, và sẽ không nhớ ra được là tìm cái gì. Nên ta nói với cháu. Đó là cái máy quan sát cháu đang tìm, và nó không có ở đó. Trong vài ngày cảm giác ấy sẽ không còn nữa."

Vị bác sĩ vặn cái gì đó ở đằng sau cổ Ender. Đột nhiên cơn đau xuyên suốt qua người cậu như một mũi kim đâm từ đầu đến chân. Ender cảm giác lưng mình giật mạnh, thân hình ưỡn cong người ra sau, đầu vật xuống giường. Cậu cảm giác được hai chân mình đang quẫy đạp, cánh tay xiết vào nhau, bấu chặt đau đớn.

"Deedee!" bác sĩ la lớn. "Tôi cần cô!" Cô y tá chạy vào, hết hồn. "Phải thả lỏng các cơ bắp. Đưa nó cho tôi mau! Cô còn đợi gì nữa!"

Một vật gì đó được trao tay; Ender không thể thấy được. Cậu đảo sang một bên và rớt khỏi bàn xét nghiệm. "Chộp lấy nó!" y tá hét.

"Giữ chặt nó đi."

"Bác sĩ, ông giữ nó đi, nó giẫy mạnh quá."

"Đừng dùng hết! Cô làm tim nó ngừng đập mất."

Ender cảm thấy một cây kim đâm vào sau lưng chỉ trên áo mình một chút. Nó cháy bỏng, nhưng chỗ nào ngọn lửa lan đến, các cơ bắp của cậu nới ra. Giờ đây cậu có thể hét lên vì sợ hãi và đau đớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ender