Chương 3: Graff

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con chị là điểm yếu của chúng ta. Thằng bé rất yêu chị nó."

"Tôi biết. Con bé có thể làm hỏng mọi thứ, ngay từ lúc đầu. Nó sẽ không muốn rời xa con bé."

"Vậy chúng ta phải làm gì?"

"Thuyết phục là nó muốn đến với chúng ta hơn là muốn ở cạnh con bé."

"Làm sao mà làm vậy được?"

"Tôi sẽ nói dối."

"Nếu cũng không được?"

"Vậy thì tôi nói sự thật. Chúng ta được phép làm thế trong trường hợp khẩn cấp. Không thể lên kế hoạch cho mọi thứ, anh biết mà."

* * *

Ender không đói lắm vào bữa sáng. Cậu cứ nghĩ đến việc đến trường sẽ như thế nào. Đối diện Stilson ngay sau trận đánh ngày hôm qua. Bạn bè của Stilson sẽ làm gì. Có lẽ không có gì, nhưng cậu không chắc được. Cậu không muốn đi học.

"Con không ăn đó, Ender," mẹ cậu nói.

Peter bước vào phòng. "Chào. Ender. Cám ơn đống đồ bầy hầy của em trong phòng tắm."

"Chỉ cho anh thôi," Ender lầm bầm.

"Ender, con ăn đi."

Ender giơ cổ tay ra, một cử chỉ ý nói, Dùng kim tiêm tiếp cho con đi.

"Hay lắm." Mẹ nói. "Mẹ cố lo lắng, nhưng chẳng đứa con thần đồng nào của mẹ quan tâm cả."

"Thì chính gen mẹ tạo nên chúng con chứ ai." Peter đáp. "Chắc chắn là chẳng thể từ bố được."

"Bố nghe đấy nhé," bố nói, mắt vẫn không rời khỏi phần tin tức đang hiện trên bàn trong khi ông ăn.

"Bố mà không nghe thì phí mất."

Cái bàn bíp. Có khách ngoài cửa.

"Ai vậy?" Mẹ hỏi.

Bố bấm nút, một người đàn ông hiện lên trên màn hình. Ông ấy mặc bộ quân phục duy nhất còn có ý nghĩa, I.F., International Fleet, Hạm Đội Liên Hiệp Quốc.

"Tôi tưởng mọi việc đã qua rồi chứ," bố phán.

Peter không nói gì, chỉ đổ sữa vào chén ngũ cốc.

Còn Ender nghĩ, Có lẽ mình sẽ không phải đến trường hôm nay.

Bố gõ mã mở cửa và đứng dậy. "Bố ra xem sao," ông nói. "Các con ở lại ăn đi."

Họ ngồi đó, nhưng không ăn gì. Vài giây sau, bố trở vào phòng và gọi mẹ ra ngoài.

"Mày tiêu đời rồi," Peter nói. "Họ biết được mày làm gì với Stilson và sẽ cho mày vào khám ở Vòng đai."

"Em chỉ sáu tuổi thôi, ngốc. Em còn là thiếu nhi."

"Mày là đồ Third. Không có quyền lợi gì."

Valentine bước vào, mái tóc vàng hoe còn chưa chải rũ trên mặt như vầng hào quang. "Bố mẹ đâu rồi? Em bệnh không đến trường được."

"Lại kiểm tra miệng nữa hả?" Peter nói.

"Im đi, Peter," Valentine nạt.

"Mày nên thỏai mái thưởng thức nó đi," Peter nói. "Còn có thể tệ hơn mà."

"Làm sao tệ được."

"Kiểm tra đít."

"Hyuk hyuk." Valentin nói. "Bố mẹ đâu rồi?"

"Nói chuyện với một ông I.F."

Tự nhiên cô bé nhìn Ender. Dù sao, hàng năm rồi họ đã trông chờ có ai đến và nói là Ender đã đậu, rằng Ender được cần đến.

"Được rồi, nhìn nó đi," Peter nói. "Nhưng có thể là tao. Cuối cùng họ cũng nhận ra tao là giỏi nhất." Cảm tình của Peter bị thương tổn và nó khó chịu, như thường lệ.

Cánh cửa mở ra. "Ender," bố nói, "con vào đây."

"Xin lỗi nhé, Peter," Valentine châm chọc.

Bố nhíu mày. "Các con. Đây không phải chuyện đùa đâu."

Ender theo bố vào trong phòng khách. Người sĩ quan I.F. đứng dậy khi họ bước vào, nhưng ông ta không đưa tay cho Ender.

Mẹ đang vặn vẹo nhẫn cưới trên tay. "Ender," bà nói. "Mẹ chưa hề nghĩ con là người có thể đánh nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ender