Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người chơi Dung Âm:

Lần này thân phận của cô là một cô gái bồi rượu, thà chết không chịu nhục nên đã giết chết khách nhân. Đáng tiếc, thân phận cô đê tiện, mặc dù đối phương là người sai, cô vẫn là người bị giam lại, đến ngày mai liền thực thi hình phạt treo cổ, sau khi chết sẽ bị ném tới nơi hoang dã cho quạ ăn.

Thực không cam lòng phải không?

Tin tức tốt là, gần đây vương hậu chiêu cáo cả nước, kêu gọi các dũng sĩ đi tìm nước mắt của thần để cứu vớt vương tử đang lâm vào ngủ say, bảo vệ vương quyền trước các thế lực nguy hiểm. Bất kể là ai, chỉ cần có thể đem nước mắt của thần hiến cho vương hậu, muốn yêu cầu gì đều có thể được thỏa mãn.

Đây là cơ hội cuối cùng của cô. Nếu có thể lấy được nước mắt của thần, cô chẳng những có thể được đặc xá, mà còn có thể trở thành vương thất, thân phận tài phú không gì là không thể.

Hãy nghĩ cách thoát khỏi quẫn cảnh hiện tại, đi vương cung yết kiến vương hậu.

Dưới tình huống tất yếu, địa ngục sẽ đặc xá người chơi tội giết người.

Trừ cô, ở ngoài còn có bốn người chơi khác, các cô có thể hợp tác để thông quan trò chơi lần này.

Chúc cô may mắn."

Ngoài nhà giam, mưa vẫn như cũ đang rơi, từng giọt mưa to hung mãnh giống như quả cầu bùm bùm nện lên vách tường, phát ra tạp âm ồn ào.

Dung Âm lấy đá đánh lửa ra, đem mảnh giấy thiêu thành tro.

Nữ bồi rượu sao......

Dung Âm cúi đầu đánh giá bản thân, chiếc váy hoàn toàn dơ bẩn, chất vải giá rẻ màu sắc sặc sỡ, xác thật nhìn ra vài phần hương vị phong trần. Cô có thể cảm giác được trên mặt đánh một lớp phấn thật dày, lấy đầu ngón tay quệt một hồi liền thấy một khuôn mặt trắng bệch.

Vương quyền, vương hậu, vương tử, nước mắt của thần.

Xem ra lần này là bối cảnh phương tây.

Đến đây, Dung Âm bỗng nhiên như nghĩ tới cái gì, cô theo bản năng mà rũ mắt nhìn về phía lọn tóc rũ ở trước ngực. Nhìn đến lọn tóc quăn đen nhánh tú lệ, tuy trên mặt không nhìn ra bất kì biểu tình gì, nhưng đáy mắt bất giác đã bình tĩnh lại.

Dung Âm đem khối đá rỉ sắt cầm ở trong tay, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân tiến dần đến. Tiếng bước chân lớn đến mức tiếng mưa rơi cũng không thể che giấu được.

Bước chân có chút kỳ dị, không giống như là tiếng chân của con người, mà như là loài vật nào đó men theo đường gạch uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi.

Đối phương tốc độ thực nhanh, nhưng có vẻ chưa xác định được mục tiêu, bởi vì mỗi một khoảng thời gian ngắn ngủi, tiếng bước chân sẽ dừng lại. Hẳn là nó đang xem xét mỗi một gian nhà tù.

Tiếng bước chân cách phòng giam của cô càng ngày càng gần, Dung Âm cầm chắc khối sắt trong tay, ngồi trở lại vị trí ban đầu. Cô theo bản năng mà bắt chước dáng ngồi lười nhác của Ngụy Hiên, đầu hơi hơi rũ xuống, tỏ vẻ đang hôn mê.

Mái tóc dài đen nhánh rũ sang hai bên sườn mặt, che đi hơn phân nửa khuôn mặt cô.

Mưa rào tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, rồi bỗng nhiên ngừng lại.

Sinh vật kia rốt cuộc đi tới trước phòng giam của cô.

Gian nhà tù vô cùng an tĩnh, Dung Âm rũ đầu, chỉ nghe được tiếng mãnh thú thở dốc, cùng với thanh âm hàm răng bén nhọn cọ xát lẫn nhau.

"Ngao ô ——"

Một tiếng sói tru thấp thấp truyền vào tai.

Dung Âm hơi ngơ ngẩn, theo bản năng đưa mắt nhìn đến phía cửa lao, chỉ thấy một con sói màu xám bạc đoan chính ngồi xổm trước song sắt, đôi mắt màu vàng sắc bén thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cô.

Đợi đến khi cô rốt cuộc đem ánh mắt đặt ở trên người nó, sói bạc lập tức đứng lên.

Nó vươn hai chân ra trước cửa lao, nỗ lực mà cào. Sau khi ý thức được cào không ra, nó lại nhảy dựng lên, duỗi thân thể thon dài, đem hai chân bám ở cửa lao, ý đồ dùng răng cắn nát khóa cửa.

Nó hẳn là muốn cứu cô ra ngoài.

Dung Âm chớp chớp mắt, đứng dậy đi đến cửa lao.

"Khóa này làm bằng thiếc, ngươi cắn không vỡ đâu, không cần làm bị thương hàm răng của chính mình."

Dung Âm đem bàn tay ra khỏi song sắt, thử thăm dò đem tay sờ lên đầu sói. Đối mặt với cặp mắt quen thuộc màu vàng kia, cô nhấp nhấp môi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: "Chẳng lẽ ngươi là......"

Sói xám bạc điên cuồng gật đầu.

"Ngươi là đường đao của Ngụy Hiên đi, là hắn bảo ngươi tới sao?"

Kia sói bạc như là bị người ta đánh đầu, trở nên có chút ngốc. Qua vài giây, sói bạc bắt đầu nôn nóng mà xoay vòng vòng tại chỗ, thậm chí nó còn biến thân thành Husky, ở trên mặt đất vô lại mà lăn. (Bảo yêu mình mà không nhận ra mình à- Ngụy Hiên said:))

Dung Âm: "......"

Nàng hơi hơi nhăn mi, đáy mắt phá lệ mà hiện ra vài tia không xác định.

"Anh là Ngụy Hiên?"

Lần này sói bạc rốt cuộc trở nên thành thật.

"Anh làm thế nào mà lại biến thành bộ dáng này."

Xuyên thành một nữ bồi rượu có thân phận thấp kém sắp bị tử hình cũng đã làm khó cô rồi, không nghĩ tới đồng đội của cô cũng bị biến trở về nguyên hình. Dung Âm nhìn chằm chằm song sắt cửa lao, suy nghĩ xem nên làm cái gì bây giờ, bỗng nhiên cô liền nghe thấy một trận bước chân đang đi đến càng ngày càng gần.

Lần này rõ ràng là tiếng bước chân của con người, hẳn là một tên ngục tốt đến tuần tra.

Nếu địa ngục không cố tình khó xử nàng, chìa khóa hẳn là nằm trên người của ngục tốt.

Dung Âm nhìn xung quanh, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên trần nhà của nhà tù.

Tên ngục tốt say khướt từ chỗ sâu trong nhà tù đi tới.

Ngày hôm qua vừa mới tổ chức một trận tử hình quy mô lớn, hiện tại cả tòa ngục giam không sai biệt lắm chẳng còn lại mấy người. Chỉ có sáng nay đưa tới hai phạm nhân tử hình, một người là nữ nhân bồi rượu giết khách nhân, người còn lại là một nam nhân đầu trọc tụ tập đánh nhau gây ra chết người.

Hôm nay việc trông coi phạm nhân tương đối thanh nhàn, mấy tên cai ngục liền tụ tập nhau uống rượu. Cao hứng thì cao hứng, chơi đùa thì chơi đùa, nhưng công việc vẫn cần phải làm. Vì thế tại thời điểm chưa quá say, hắn đã bị phái tới tuần tra. Bất quá bởi vì chỉ có hai phạm nhân, lượng công việc tuần tra cũng chẳng có gì nhiều, hắn định mau mau làm xong để còn trở về.

Chờ đến ngày mai, hai phạm nhân này nhận lấy hình phạt treo cổ, bọn họ liền có thể nghênh đón thời gian  thanh nhàn ngắn ngủi.

Ngục tốt đi đến phòng giam của nữ bồi rượu theo trí nhớ, lại phát hiện gian phòng cư nhiên không có ai, lại nhìn ra bên ngoài cũng không thấy bóng dáng của bất kì kẻ nào.

Để phạm nhân chạy trốn khỏi ngục, đối với ngục tốt là một tội lớn, nhẹ thì mất việc, nặng thì da thịt sẽ phải chịu khổ. Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào hành lang, phả lung tung vào mặt tên coi ngục, nháy mắt hắn liền tỉnh rượu.

Không nên a, nhà tù cùng vách tường và song sắt đều phi thường kiên cố, nữ bồi rượu nhìn nhu nhược như vậy, cô làm sao mà chạy trốn được?

Ngục tốt đứng ở trước cửa lao, bỗng nhiên nhìn thấy góc tường có khối gạch bị bóc ra.

Làm coi ngục nhiều năm, cùng các loại phạm nhân khôn khéo so chiêu quá nhiều, ngục tốt liền khẳng định khối gạch này nhất định có ám chiêu.

Hắn lấy chìa khóa mở cửa lao ra, híp mắt đi vào.

Hắn cẩn thận, chậm rãi đi tới, e sợ khối gạch trên vách tường kia sẽ bắn ra mũi tên, liền từng bước từng bước nhỏ mà nhích, đôi mắt từ đầu đến cuối đều gắt gao nhìn chằm chằm vào khối gạch .

Hắn dùng toàn bộ lực chú ý đặt ở trước mắt, vì thế không có phát hiện ra Dung Âm đang dính trên trần nhà.

Tòa ngục giam thiết kế có chút không hợp lý, độ cao của cửa lao  so với vách tường lại thấp hơn một ít. Nói cách khác, đứng ở bên ngoài sẽ nhìn không được phần trần nhà gần cửa lao.

Dung Âm chính là lợi dụng điểm mù thị giác của ngục tốt, đôi tay dính vào trên trần nhà, chân bám ở trên vách tường, như là ghé vào trên một chiếc mạng nhện kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đến khi ngục tốt đi đến phía dưới cô, cô lập tức buông tay, hướng ngục tốt nhào tới.

Cô là từ chính diện hướng ngục tốt nhào đến, lực rơi xuống đem ngục tốt ấn ngã trên mặt đất, cô cũng đồng dạng té ngã trên đất.

Dung Âm lập tức xoay người ngồi trên người ngục tốt, lấy ra khối đá rỉ sắt, không chút do dự cắt lên yết hầu hắn.

Đây là địa ngục cho phép giết người.

Thời điểm khối sắt xuất hiện, cô liền biết chính mình cần phải làm như thế nào.

Máu tươi từ yết hầu  ngục tốt bắn ra, Dung Âm nhìn phần máu chảy tới, nhấp môi đứng lên. Đang lúc cô tính toán lấy chìa khóa treo trên người hắn, nguyên bản ngục tốt đang trừng lớn con mắt, bỗng nhiên đánh trả, hắn duỗi tay bắt được cổ tay cô, một cái tay khác hướng về phía cổ cô!

Máu tươi lại lần nữa phun trào tới.

Lần này máu phun ra rất nhiều, bắn tới quần áo của Dung Âm, cô xoa xoa vết máu trên mặt, sói bạc vừa mới không biết trốn đến nơi nào, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra vì cô giải vây.

Tuy rằng từ lần gặp trước, Ngụy Hiên luôn cường điệu thân phận của chính mình là tộc sói, nhưng là khi hắn thật sự biến thành một con sói, cô vẫn có chút cảm giác không thích ứng.

"Cảm ơn anh."

Sói bạc ngồi dưới đất, lắc lắc cái đuôi.

May mắn chính là, vừa rồi mưa lại bắt đầu rơi và mấy tên coi ngục khác cách gian nhà tù rất xa. Thêm nữa, ngục tốt trước khi chết cũng không có la to, bởi vậy sự việc phát sinh trong phòng giam cũng không bị người khác chú ý tới.

Dung Âm cởi bỏ chìa khóa buộc ở lưng quần ngục tốt, đem nó cầm ở trong tay, cô không có hướng đến ngục giam đại môn, mà lại đi vào chỗ sâu bên trong nhà giam.

Nhà giam lúc này thực trống, cơ bản nhìn không thấy phạm nhân, chỉ có lão đầu lông tóc ướt đẫm hôi đang bò tới bò lui trên mặt đất, ngẫu nhiên ở trên vách tường còn có thể nhìn thấy rết cùng gián.

Dung Âm cau mày đi tới, liên tục đi qua gần hai mươi phòng giam, nàng rốt cuộc thấy được một phạm nhân khác.

Đó là một nam nhân đầu trọc thoạt nhìn phi thường cường tráng, vóc dáng rất cao. Hắn mặc một bộ quần áo cũ nát, lộ ra vết thương nửa người trên, thân thể hắn thật xinh đẹp, có cơ bắp rắn chắc, trên cánh tay trái có xăm hình hắc long.

Nam nhân đang cúi đầu nhìn trang giấy  trong tay, nghe thấy tiếng lập tức quay lại,hai mắt đen như mực, sắc bén như như ưng cứ thế nhìn cô.

Trên đỉnh đầu nam nhân thấy bốn cái chữ to, người chơi Ngô Khắc.

Nam nhân đầu trọc nhìn thiếu nữ ngoài cửa lao, ánh mắt dừng ở bộ quần áo rách tung toé  cùng chìa khóa trong tay cô: "Cô cũng là người chơi à?"

Đại hán đầu trọc cùng thiếu nữ mảnh mai cách cửa lao đối diện nhìn nhau.

Hắn ở sau cửa sắt, nàng ở ngoài cửa sắt.

Không khí có chút xấu hổ.

Ngô Khắc đem mảnh giấy cất vào túi quần, đi tới trước cửa lao, tay hắn nắm lấy song sắt, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ chỉ cao tới ngực mình: "Tôi không phải loại người trông mặt mà bắt hình dong, cơ mà thân phận của cô cũng là phạm nhân đúng chứ? Làm thế nào mà cô lấy được chìa khóa vậy?"

Sói bạc thong dong từ phía sau lưng cô gái đi ra, đắc ý mà quơ quơ cái đuôi.

Ngô Khắc: Tôi đã hiểu, tôi có thể lý giải được.

Dung Âm dùng tay xem khóa, híp mắt nhìn hoa văn chỗ mắt khóa, lại nhìn kĩ gần ba mươi chìa khóa mới lấy được, tập trung tìm kiếm chìa khóa phù hợp: "Đây là lần thứ mấy anh tham gia trò chơi?"

Ngô Khắc lúc trước đã thử dùng bạo lực để mở cửa, nhưng mà tuy nắm tay của hắn đã được khen thưởng cường hóa, lại không thể nào phá được cửa lao. Cửa lao là được bảo hộ từ địa ngục, tựa như game kinh dị trong hiện thực, mật thất vĩnh viễn không thể nào dùng bạo lực mở ra, mà cần phải giải mã dùng chìa khóa mới được.

Hắn chỉ có thể chờ Dung Âm mở cửa.

Ngô Khắc liếm liếm môi đã khô khốc: "Đây là lần thứ bảy tôi chơi trò chơi, cô cũng là thứ bảy sao, con sói này là địa ngục khen thưởng cho cô à?"

Trò chơi khó khăn nhưng hẳn là sẽ không quá đáng, cô là lần thứ năm tham gia trò chơi, kia hướng lên trên, nhiều nhất sẽ không có người chơi lần thứ tám được, về phía dưới, cũng không nên sẽ có người mới xuất hiện, đại hán đầu trọc nói đây là lần thứ bảy hắn tham gia trò chơi, xem ra hắn không có nói sai.

Nghe được hắn hỏi chuyện, Dung Âm xoa xoa đầu: "Ngô, xem như vậy đi."

Cô đã tìm được chìa khóa tương xứng rồi, lúc này chính là đem chìa khóa nắm chặt ở trong tay.

Dung Âm cũng không có vội vã nhiệt tình đi mở khóa, mà ngước mắt hỏi: "Lần này tờ giấy có cho anh nhắc nhở sao?"

----------------------------------------

Huhu, cần người edit cùng aaaaa!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro