Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thông quan trò chơi sáu lần, trở thành người chơi lâu năm, Ngô Khắc không thiếu những lần hợp tác với người chơi khác để qua ải.

Hắn biết thiếu nữ mảnh mai trước mắt này đang băn khoăn điều gì. Đơn giản là trông hình thể hắn quá mức uy mãnh, thoạt nhìn phi thường nguy hiểm, nếu nửa đường phản bội hoặc bỏ đá xuống giếng, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Hắn nghĩ một lát, trực tiếp đem mảnh giấy trong túi ra, đưa tới trước mặt cô: "Tôi nguyện ý cùng cô hợp tác, đây là thành ý của tôi, chính cô tự mình mở ra xem vậy."

Dung Âm tiếp nhận tờ giấy, đọc một lượt nội dung trên giấy.

Đại hán đầu trọc Ngô Khắc sắm vai một tên phạm nhân bị bắt do tụ tập đánh chết người, cùng cô không khác biệt lắm, cũng với yêu cầu yết kiến vương hậu, tìm kiếm nước mắt của thần.

Dung Âm búng tay một cái, đá đánh lửa trong thức hải trực tiếp va vào nhau, trên đầu ngón tay cô nhảy ra ngọn lửa, từ bên ngoài trông giống như đang thực hiện ma pháp. Cô đem mảnh giấy thiêu thành tro tàn, mở cửa lao cho Ngô Khắc.

Sáng sớm ngày mai họ sẽ phải chấp hành án treo cổ, bây giờ việc cần thiết nhất là mau chạy thoát khỏi tòa ngục giam này.

Dung Âm cùng Ngô Khắc đi qua hành lang của ngục giam.

Trên đường, bọn họ gặp ba tên ngục tốt đang tuần tra, mỗi lần như vậy sói bạc ở tuốt đằng trước  đều có thể đầu tiên chú ý tới động tĩnh, lén lút đi đến gần, sau đó từ chỗ tối đột nhiên vụt ra đẩy đối phương ngã gục trên mặt đất, trước khi đối phương phát ra tiếng kêu sợ hãi sẽ cắn chết hắn.

Mỗi gian nhà tù đều có song sắt vững chắc, bên ngoài tiếng mưa rơi cùng tiếng sấm che dấu hoàn toàn tiếng bước chân của bọn họ . Thực mau, hai người đã tới phòng trực ban.

Phòng trực ban có một cánh cửa gỗ đã cũ nát, lúc này cửa đã mở toang, ánh đèn mờ nhạt rơi xuống hành lang, hòn đá trên mặt đất, đem thân ảnh vài người dưới đèn kéo thật dài, ngẫu nhiên có tiếng cười đùa cùng tiếng va chạm chén rượu leng keng truyền tới. 

Ngô Khắc dán vào vách tường mà đi đến cửa phòng, nhìn thoáng qua bên trong. Phòng trực ban chỉ có bốn người, đều đang uống rượu, giá trị vũ lực so với lúc bình thường yếu đi không ít.

Chỉ là bốn tên yếu ớt, còn không đáng để hắn đánh lén.

Một lúc liền xong việc.

Ngô Khắc nhìn Dung Âm đứng phía sau gật gật đầu, trực tiếp vọt vào bên trong.

Bốn tên ngục tốt còn đang mải cụng ly, không ngờ được ở cửa đột nhiên xuất hiện một tên đầu trọc. Căn bản cả bốn tên đều không kịp phản ứng, tên ngục tốt ở gần cửa nhất liền nặng nề mà bị đập ngã dưới nắm tay Ngô Khắc, nắm đấm vừa hung vừa cường ngạnh, đánh đến hắn hai mắt đầy sao, miệng mũi đầy máu.

"A a a a ——"

Ngục tốt che lại răng cửa đã lủng lẻo, vừa muốn kêu thảm thiết, đồng bạn bên cạnh so với hắn còn kêu thảm hơn.

Một con sói màu xám bạc cực kỳ hung ác đối diện với một tên ngục tốt khác liền bổ nhào vào, không ngừng cắn xé tên xui xẻo kia. Ngục tốt hít hà một hơi, đang muốn muốn chạy trốn, đã bị Ngô Khắc nắm tóc, ném vào trên tường đá bên cạnh.

Ngay tức khắc hắn liền hôn mê bất tỉnh.

Không đến ba phút, Ngô Khắc cùng sói bạc đã đem bốn tên ngục tốt giải quyết hết. Ngô Khắc xách mấy tên ngục tốt đã bị đánh đến nửa tàn phế lên, lục soát người bọn họ tìm chìa khóa.

Khống chế được mấy tên cai ngục để tìm chìa khóa mở ra đại môn của ngục giam, chìa khóa bọn họ muốn chính là cái này .

Dung Âm đứng ở cửa, rũ mắt nhìn ngục tốt la liệt dưới chân. Tất nhiên bọn họ không có chết, chỉ bị đánh hôn mê thôi, bất quá tên nào tên nấy trên mặt như là bị sầu riêng đâm qua, có rất nhiều lỗ nhỏ. Thoạt nhìn máu chảy đầm đìa, phá lệ thê thảm.

"Đây là địa ngục khen thưởng cho anh sao?"

Ngô Khắc gật gật đầu, cầm chìa khóa đi đến đại môn bên cạnh: "Đây là quyền bộ mãnh hổ, ẩn hình, làm cường hóa nắm tay, có 3% tỷ lệ hiệu quả kích phát răng nanh. Thông thường mà nói, mỗi lần chơi trò chơi đều rất khó để kích phát, tính ra là bọn hắn xui xẻo."

Chốt mở đại môn của ngục giam tương đối cổ xưa, trên mặt đất lộ ra tay nắm bằng gỗ giống một cây gậy, hoạt động có chút giống bộ phận tay quay bánh xe, yêu cầu lực rất lớn mới có thể vặn động.

Ngô Khắc đi đến chốt mở, dùng sức mà vặn.

Ngay lập tức, xiềng xích thật dài làm bằng thiết tại cửa môn buông xuống, cùng tiếng xích sắt nặng nề cọ xát, cửa lao bằng thiết dày nặng cuối cùng ở trước mặt Dung Âm chậm rãi mở ra.

Từng giọt mưa ướt lạnh nghiêng nghiêng đánh tiến vào, ở không trung dệt thành tấm màn mưa không kẽ hở. Dung Âm nheo mắt, liền thấy được mặt đất phủ đầy rêu phong, mười mấy tòa giam treo thi thể, đây chính là hình phạt treo cổ đi. Cách đó không xa là một tòa giam khác càng thêm cao lớn sừng sững.

Ngục giam bên kia nguyên bản tương đối u ám, ở nơi nàng chăm chú nhìn, bỗng xuất hiện một ánh đèn dầu theo thứ tự được thắp lên, từ xa nhìn đến chỉ thấy bóng người chen chúc.

"Không tốt, ngục giam đối diện đã phát hiện ra tình huống bên này rồi!"

Đại ngục giam ở bên trái bọn họ, Dung Âm hướng bên phải nơi xa nhìn xung quanh.

Hai tòa ngục giam nơi này đều là dựa lưng vào biển, trên bờ tất cả đều là đá cùng rêu phong, hoàn cảnh địa lý phi thường ác liệt. Bên phải chính là địa phương nối liền với mặt đất, chỉ thấy mấy cái thuyền gỗ đơn sơ đang bỏ neo, dây thừng buộc ở trên tảng đá bên bờ.

"Đến thuyền nơi đó đi."

Dung Âm nói với Ngô Khắc vừa mới đi ra, hướng mấy cái thuyền chạy tới.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng kim loại phá không mà đến, Dung Âm bước chân hơi dừng lại, một mũi tên thiết thẳng tắp lướt qua mặt cô cắm vào hòn đá phía trước. Nếu cô không dừng lại một chút, mũi tên này hẳn là cũng đủ xuyên qua bả vai cô rồi.

"Thất thần làm gì, mau chạy đi a!"

Tại thời điểm Dung Âm chuẩn bị tiếp tục chạy, eo cô bỗng nhiên bị ôm lấy, tầm mắt cũng từ không trung chuyển dời đến mặt đất.

Nam nhân đầu trọc Ngô Khắc cho rằng thân thể cô yếu đuối, hắn vì ngại phiền toái mà nhăn mi lại, rốt cuộc thời điểm đi ngang qua, liền thuận tay xách cô lên mà chạy.

Động tác của hắn không mang theo bất luận cái ý nghĩ đáng khinh gì, bởi vì hắn vác cô như vác một chiếc bao tải vậy, eo cô bị kẹp chặt trong cánh tay rắn chắc của nam nhân, đầu cùng tứ chi đều chúi xuống mặt đất.

So sánh với thân hình cao lớn của Ngô Khắc, Dung Âm cùng lắm là món đồ trang sức đeo trên người anh.

Nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực.

Ngô Khắc chạy bộ tốc độ cũng thực nhanh, đương nhiên nguyên nhân cũng là vì phía sau mưa tên truy đuổi, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía phụ cận thuyền, đem Dung Âm ném đi lên, còn chính mình cậy có sức lực khỏe liền chặt đứt dây thừng đang trói buộc thuyền, đi đến phía sau, đem thuyền đẩy đến trong nước.

Dung Âm cùng sói bạc ngồi ở trên thuyền, nhìn những tên lính cầm cung tiễn đang đến càng ngày càng gần.

"Cẩn thận!"

Bọn lính đứng ở trên bờ, hướng bọn họ bắn tên, Dung Âm lập tức ra tiếng nhắc nhở.

Ngô Khắc cũng nghe thấy thanh âm truyền đến phía sau, lập tức tránh né, chính là đã không còn kịp rồi, mũi tên không thể đoán trước được vậy mà bay xuyên qua bờ vai của hắn, đem đầu vai hắn hoàn toàn phá nát.

Trên da thịt liền xuất hiện từng vết thương rách toạc ra, máu tươi chảy xuôi tới hình xăm hắc long trên tay hắn.

Mưa to cọ rửa lên miệng vết thương trên người Ngô Khắc, hắn vậy mà lông mày cũng chưa từng nhăn, thừa dịp những tên cung thủ đổi mũi tên, hắn ra sức đẩy thuyền, rốt cuộc thuyền đã được đẩy mạnh trên làn nước.

Miệng vết thương trên người hắn nứt ra càng ngày càng lớn.

"Cô phụ trách bên trái, tôi phụ trách bên phải, nhanh lên!"

Ngô Khắc bò đến trên thuyền, cầm lấy mái chèo liều mạng động.

Đúng lúc này, nguyên lai sói bạc đang an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Dung Âm bắt đầu động đậy

Nó vươn chân trước hướng về phía đuôi thuyền chạy tới, nhảy đến trên bờ, đối với những tên cung tiễn thủ theo đuổi không bỏ nhếch môi, lộ ra còn răng nanh dính máu.

Cung tiễn thủ am hiểu tấn công từ xa, sợ nhất chính là cận chiến.

"Ngao ô ——"

Mưa rền gió dữ làm cho việc chèo thuyền trở nên phi thường khó khăn, huống chi hai người cũng chẳng có tí kinh nghiệm chèo thuyền nào, liền có chút luống cuống tay chân; hơn nữa phía sau cung tiễn thủ như cũ không ngừng hướng bọn họ bên này bắn tên, tình huống dị thường khó giải quyết.

Dung Âm nắm mái chèo, thử luật động, rốt cuộc cùng Ngô Khắc trở nên ăn ý.

Toàn bộ hành trình lực chú ý của cô đều ném tới chèo thuyền cùng tránh né mũi tên, thẳng đến khi phía sau truyền đến tiếng sói tru quen thuộc, nàng mới phát hiện sói bạc cư nhiên còn ở trên bờ.

Dung Âm quay đầu lại, thấy được nơi xa sói bạc không ngừng ở trong đám người nhảy đến. Nó mạnh mẽ xinh đẹp như vậy, thân ảnh màu xám bạc không ngừng xuyên qua, đi đến đâu máu chảy đến đấy, từ xa nhìn lại, như là một chiếc đường đao sáng chói.

Thấy động tác trong tay cô dừng lại, Ngô Khắc lập tức vỗ vỗ vai cô, làm cô hoàn hồn.

"Đừng lo lắng cho sói của cô, nó so với người đều biết bơi lội. Chúng ta mau chèo a, thuyền này không rắn chắc đâu, nếu không nhanh lên đến bờ bên kia, hai ta liền cùng phải chết tại đây thôi."

Dung Âm gật gật đầu, cùng Ngô Khắc hết sức mà chèo thuyền.

Tới lúc này rồi, cô mới cảm giác được thể lực của chính mình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, loại cường độ vận động như này cũng sẽ không làm cô cảm thấy quá mỏi mệt. Thực mau hai người liền nắm giữ phương thức chèo thuyền chính xác, hợp lực làm thuyền rời khỏi phạm vi công kích của cung thủ.

"Ngao ô ngao ô ——"

Thấy thuyền đã đi được rất xa, sói bạc bỗng nhiên có chút hoảng, nó cũng không buồn cắn người tán loạn nữa mà lập tức nhảy vào trong biển, điên cuồng mà theo đuôi chiếc thuyền.

Sói bạc bơi thực mau, không quá bao lâu, nó liền bơi tới bên cạnh thuyền, đáng thương hề hề duỗi hai chân trước bám vào vách thuyền. Nó vốn dĩ lớn lên thật xinh đẹp, hiện tại cả người lông đều ướt đẫm, thoạt nhìn đích xác chọc người đau.

Dung Âm một tay nắm mái chèo, một tay duỗi tới đem nó túm lên trên thuyền.

Ngô Khắc đang chèo thuyền, híp mắt đánh giá lông sói còn dính vết máu: "Cô này là lấy được khen thưởng cấp S đúng không, có thể điều tra còn có thể trợ giúp công kích địch nhân."

"Cũng không thể coi là khen thưởng được, tình huống của tôi và nó tương đối phức tạp."

Dung Âm còn chưa có nói xong, sói bạc liền tiến đến bên người Ngô Khắc.

Sói ở xã hội hiện nay đã thuộc về loài động vật cần bảo hộ, liền tính là ở vườn bách thú cũng cơ bản không thấy được, Ngô Khắc nhìn thấy sói bạc này không có địch ý, vừa định duỗi tay sờ, liền nhìn thấy thân thể sói bạc bỗng nhiên kịch liệt run rẩy, nó đem máu loãng dính đầy người rũ hết lên người hắn.

Sau đó nó lại chạy đến bên người thiếu nữ, tiếp tục ngoan ngoãn ngồi xổm như chó con.

Ngô Khắc: Đây là đến hành hạ hắn a.

Mưa gió càng ngày càng lớn.

Hiện tại đã là đêm khuya, trong không trung, màn trời đen như mực, duỗi tay cũng không thấy năm ngón. Không khí xung quanh bị che kín bởi mây đen xám xịt dày nặng, màu trắng của lôi điện như là ếch xanh linh hoạt ở tầng mây nhảy lên. Mặt biển sóng gió mãnh liệt, sóng biển không ngừng đánh vào thuyền nhỏ.

Cứ như này thuyền không đi được nữa a.

Ngô Khắc dùng sức xoa xoa đôi mắt, nhìn ra xa xung quanh, bỗng nhiên thấy được ở địa phương rất xa có điểm màu vàng đang sáng lên. Thế giới này không có đèn điện, ánh sáng hoàn toàn đến từ nến cùng đèn dầu, nhìn từ chỗ này hẳn là đèn dầu quang đi.

"Bên kia có ánh sáng, chúng ta nhanh chèo qua đi, này thuyền muốn hỏng đến nơi rồi."

Ngô Khắc lay động mái chèo, bỗng nhiên nghe được giọng nói ngọt ngào nhưng lạnh lùng của thiếu nữ.

"Đã không còn kịp nữa rồi."

Dung Âm ngồi ở trên thuyền, cùng lúc tương phản với hướng của Ngô Khắc, con ngươi đen nhánh chẳng nhìn ra thứ gì, cuối cùng nhìn kỹ mới phát hiện, đó là sóng biển.

Hung mãnh, đủ để phá hủy hết thảy mọi thứ trên biển này.

Thân thể của cô vẫn còn quá yếu.

Thân tàu bị sóng lớn chụp đánh, chia năm xẻ bảy, biến thành từng mảnh nhỏ, không còn một tấm ván gỗ nào lành lặn. Dung Âm trôi lơ lửng trên mặt biển, nước biển không ngừng ùa vào cổ họng cô, sặc đến mức làm cô ho khan, cô có ý định bắt lấy tấm ván gỗ nào đó trôi ở xung quanh, lại mỗi một lần đều bỏ lỡ.

Nếu là cô khi chưa được cường hóa, chỉ cần rơi xuống nước thôi cũng đủ lấy đi tính mạng của cô rồi.

Dung Âm che lại trái tim, hơi hơi nhấp môi.

Cô chính là người tham lam, đã được địa ngục miễn đi tất cả bệnh tật, liền muốn một thân thể bình thường, khi đạt được thân thể bình thường rồi lại hy vọng chính mình trở nên cường hãn hơn.

Sóng biển lại một lần hướng nàng đánh úp lại.

Dung Âm chậm rãi nhắm mắt lại, mơ hồ trong tầm mắt, một ánh sáng màu bạc hiện lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro