Chương 1: Bệnh Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn bay những mảnh giấy ghi chú vương vãi trên mặt đất. Cô run rẩy nhặt chúng lên. Đó là những thông tin về một thế giới khác, một thế giới mà cô từng trải qua. Cô là một Người Chơi, một quân cờ trong một ván cờ khổng lồ. Sức mạnh toàn năng mà cô sở hữu là một món quà, nhưng cũng là một lời nguyền. Bởi vì, trong thế giới này, không có chỗ cho sự yếu đuối. Và cô đã thất bại hoàn toàn.

***

Phòng bệnh chìm trong bóng tối, chỉ có những tia sáng mờ nhạt từ ngọn đèn huỳnh quang trên trần nhà rọi xuống tạo thành những đốm sáng nhỏ trên sàn gạch lạnh lẽo. Màn đêm đã phủ xuống từ lâu, kéo theo một sự tĩnh lặng đầy nặng nề như thể thời gian ở nơi đây đã ngừng trôi. Tiếng máy móc đo nhịp tim và hơi thở của cô gái là âm thanh duy nhất còn vang lên, nhưng ngay cả chúng cũng dường như bị nuốt chửng bởi không gian u ám của căn phòng.

Cô nằm trên chiếc giường trắng tinh khiết nhưng lại lạnh lẽo đến vô hồn. Đôi mắt khép chặt, làn da xanh xao gần như trong suốt dưới ánh đèn. Hơi thở yếu ớt như sắp tan biến vào không khí. Cơ thể cô bất động và lặng yên như một bức tượng sáp bị bỏ quên trong bảo tàng, không còn sự sống nhưng cũng chưa hoàn toàn chết. Trên bàn cạnh giường, những bông hoa trong chiếc bình thủy tinh đã héo úa từ bao giờ, chỉ còn lại những cánh hoa khô rơi rụng, tạo thêm một cảm giác tang thương và bi thảm.

Bên cửa sổ, những chiếc rèm mỏng lay động nhẹ nhàng theo làn gió đêm như những bóng ma đang nhảy múa trong cõi u minh. Ánh sáng yếu ớt của mặt trăng len lỏi qua khe hở của rèm chiếu lên khuôn mặt cô gái, làm nổi bật vẻ đẹp mong manh nhưng cũng đầy u uất. Căn phòng không chỉ là nơi dưỡng bệnh mà còn là một nhà tù vô hình, giam cầm cô trong giấc ngủ không lối thoát.

Bên ngoài cánh cửa khép hờ là hành lang dài hun hút chẳng có bóng người, chỉ có những bóng đèn mờ ảo lấp lánh trong bóng tối. Một cảm giác bất an và sợ hãi dần len lỏi như thể có điều không lành đang chực chờ xảy ra. Mỗi góc cạnh của căn phòng như đang ẩn chứa một bí mật nào đó, một thứ gì đó ma mị, khiến người ta không thể thoát khỏi cảm giác cô độc đến đáng sợ.

Căn phòng trở thành một thế giới riêng biệt, nơi mà thời gian dường như ngừng trôi và sự sống chỉ còn là những âm thanh máy móc đều đều. Cô gái dù đang nằm im lìm trong giấc ngủ triền miên dường như cũng cảm nhận được sự u ám bao trùm, nỗi đau vô hình đang bủa vây giống như những sợi xích vô hình đang quấn chặt lấy linh hồn cô, không cho phép cô trốn thoát.

Bầu trời đột ngột rách toạc, mở ra một cánh cổng không gian khổng lồ. Từ cánh cổng, những tiếng gầm rú và la hét đầy kinh dị vọng ra, báo hiệu sự xuất hiện của những sinh vật tạo ra nỗi kinh hoàng. Chỉ trong chớp mắt, hàng trăm con quái vật dị hình với móng vuốt sắc nhọn, da thịt sần sùi và ánh mắt đỏ rực như máu tràn ra. Chúng tấn công tất cả những gì chúng nhìn thấy. Tiếng la hét của con người, tiếng va chạm của kim loại và tiếng xé thịt vang lên khắp nơi, biến không gian yên tĩnh của khu phố thành địa ngục trần gian.

Đình Toàn và đội của anh nhận được lệnh khẩn cấp và nhanh chóng có mặt tại hiện trường. Anh mặc bộ giáp bạc lấp lánh, đôi mắt sắc bén và quyết đoán, tay nắm chặt thanh kiếm phát sáng như ngọn đuốc trong màn đêm u ám. Hiện trường cách bệnh viện, nơi em gái anh đang nằm chưa đến một trăm mét.

Tất cả Người Chơi hợp sức lao vào trận chiến với tất cả sức mạnh của mình. Những đòn tấn công dồn dập và các tia năng lượng bắn ra từ tay họ như những luồng sét bổ xuống đám quái vật, nhưng bọn chúng quá đông và quá mạnh mẽ. Người Chơi dần bị áp đảo, từng người một ngã xuống vì sức lực cạn kiệt. Đình Toàn lo lắng rằng họ không thể cầm cự lâu hơn nữa.

Một bóng người bí ẩn xuất hiện từ trong bóng tối. Kẻ đó ẩn mình sau tấm áo choàng màu đen, khuôn mặt bị che kín, tay cầm một thanh kiếm phát sáng màu xanh lục. Đôi mắt họ giao nhau, một tia lửa điện hình thành giữa hai người. Cả hai lao vào nhau, giao đấu vô cùng kịch liệt, không ai có thể nhìn kịp tốc độ của họ. Không gian bị sức mạnh của hai người làm cho vặn vẹo, các tòa nhà đổ sập, Người Chơi cấp thấp không thể trụ lại dưới sự ảnh hưởng của năng lượng bộc phát liên tục.

Trong một nhịp ra đòn, Đình Toàn đã sơ sẩy. Hậu quả là anh phải nhận một kiếm xuyên ngực, cách trái tim chưa đến ba centimet. Ngay lúc đó, lại có thêm một con quái vật khổng lồ tiến tới, móng vuốt sắc nhọn của nó chỉ cách đầu Đình Toàn vài centimet. Sức mạnh dưới chân bùng nổ, anh vút ra khỏi lưỡi hái tử thần.

- Ọc... - Đình Toàn phun ra một miệng máu, trước mắt nhòe đi. Gã bí ẩn kia nhanh chóng lao đến cùng với thanh kiếm xanh lục.

Biết bản thân không thể nào sống sót mà đánh bại được hắn ta, anh quyết định sử dụng kỹ năng mà bất kỳ Người Chơi nào cũng có. Đó là Tự Nộ, một kỹ năng tự hủy để bùng phát toàn bộ năng lượng bên trong cơ thể, hy sinh chính mình để tiêu diệt tất cả sinh vật sống trong bán kính năm mươi mét. Đôi mắt anh rực lên ánh sáng quyết tâm, sẵn sàng hy sinh bản thân để bảo vệ mọi người.

Nhưng đúng lúc đó, một luồng sáng chói lòa bùng phát từ bên trong bệnh viện. Làn sóng năng lượng mạnh mẽ như sóng thần quét qua toàn bộ khu vực. Bầu trời đêm sáng rực như ban ngày lúc giữa trưa. Đám quái vật bị cuốn phăng đi như những con bù nhìn rách nát trong cơn bão. Tiếng gầm rú tắt lịm, chỉ còn lại một sự im lặng chết chóc. Một cánh Cổng khác xuất hiện, hút tất cả những mảnh quái vật vào trong. Cánh Cổng đóng lại, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Đình Toàn mở mắt, ngỡ ngàng nhìn khung cảnh trước mắt. Toàn bộ quái vật đã biến mất, không còn chút dấu vết nào. Chỉ còn lại bầu trời đen kịt và gió thổi lạnh lẽo.

Đám Người Chơi thở hổn hển, đôi mắt đầy kinh ngạc và nghi ngờ. Không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tất cả thiết bị đo lường của họ đều không phát hiện được bất kỳ nguồn năng lượng nào, như thể làn sóng kia chưa từng tồn tại. Đình Toàn nhìn về phía bệnh viện, nơi em gái anh đang nằm, trong lòng anh trào dâng một cảm giác khó tả. Anh biết rằng chuyện kỳ lạ này không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.

Có lẽ, em gái anh có liên quan đến chuyện này...

Đình Toàn bước vào đại sảnh của gia tộc, ánh sáng từ những ngọn đèn dầu cổ xưa mờ ảo hắt lên những bức tường đá lạnh lẽo. Không gian bao trùm một bầu không khí u ám và nặng nề, tiếng bước chân của anh vang vọng trong sự im lặng, như thể cả tòa nhà đang lắng nghe.

Đình Hải Lăng, gia chủ của gia tộc, ngồi trên chiếc ghế cao ở cuối phòng. Ông ta khoác một bộ áo dài màu đen, đôi mắt sắc bén như chim ưng rình mồi ẩn sau làn khói mờ từ chiếc tẩu thuốc cổ. Dưới ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt ông ta hiện lên những nét hằn sâu của thời gian, nhưng điều đó không làm giảm đi vẻ nguy hiểm và quyền uy toát ra từ ông. Đôi mắt ông đen như đêm, dõi theo từng cử động của Đình Toàn mà không để lộ một chút cảm xúc nào.

- Đình Toàn, con trở về rồi. - Giọng Đình Hải Lăng trầm và lạnh lùng, vang lên như một mệnh lệnh hơn là câu hỏi - Chuyện ở bệnh viện thế nào rồi?

Đình Toàn quỳ xuống, cung kính nhưng không giấu được vẻ căng thẳng trong giọng nói.

- Thưa gia chủ, cánh cổng không gian đã mở ra bên ngoài bệnh viện và hàng trăm quái vật đã tràn ra. Đội của chúng con đã chiến đấu hết sức nhưng không thể ngăn chặn được chúng. Khi tình thế nguy cấp, một làn sóng năng lượng bất ngờ phát ra từ bệnh viện và đẩy lùi toàn bộ quái vật.

Đình Hải Lăng không nói gì, chỉ nhấc chiếc tẩu lên và đưa lên miệng hít một hơi dài. Làn khói thuốc lượn lờ trong không khí, che đi ánh mắt sắc lạnh của ông. Ông ta lặng lẽ nhìn Đình Toàn, chờ Đình Toàn nói tiếp.

- Con nghi ngờ... - Đình Toàn tiếp tục, giọng nói thấp xuống - Rằng làn sóng đó có liên quan đến em gái con. Con nghĩ rằng... con bé có thể sắp tỉnh lại.

Đình Hải Lăng nheo mắt, sự im lặng bao trùm cả căn phòng như thể mỗi từ ngữ của Đình Toàn đều bị treo lơ lửng trong không gian, chờ đợi sự phán xét của ông. Cuối cùng, ông ta đặt chiếc tẩu xuống, đôi bàn tay già nua nhưng rắn chắc đan vào nhau, vẻ mặt khó đoán khiến người đối diện cảm thấy áp lực đè nén.

- Con nghĩ rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì? - Giọng ông ta nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự uy hiếp vô hình.

- Con... con không biết chính xác. - Đình Toàn ngập ngừng, cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi đối diện với ánh mắt của gia chủ.

Đình Hải Lăng ngồi im lặng một lúc lâu, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn vào Đình Toàn. Rồi ông ta cười, một nụ cười lạnh lẽo, không có chút ấm áp.

- Ta hiểu rồi. - Ông nói, giọng điệu khiến người ta không thể đoán được ông đang nghĩ gì. - Hãy để con bé tỉnh lại. Nhưng con hãy nhớ rằng, nhiệm vụ của con là đảm bảo rằng sức mạnh của con bé không gây hại cho gia tộc. Nếu cần, hãy sử dụng mọi cách để kiểm soát tình hình. Mọi cách.

- Con sẽ thực hiện đúng nghĩa vụ của mình.

Đình Toàn cúi đầu, cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của gia chủ. Anh hiểu rằng Đình Hải Lăng không quan tâm đến sự an nguy của em gái, mà chỉ muốn lợi dụng con bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro