Chương 2: Tái khởi động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng bệnh u ám, nơi những bức rèm vẫn kéo kín, ánh sáng yếu ớt của buổi sớm len lỏi qua những khe hở, chiếu lên chiếc giường nơi Hải Hà đã nằm bất động suốt năm năm qua. Mọi thứ trong phòng đều im lặng như thể thời gian ngừng trôi. Chiếc máy theo dõi nhịp tim vẫn đều đặn phát ra những tiếng "tít tít" đơn điệu, nhưng đột nhiên những tiếng động nhỏ vang lên. Đó là tiếng cử động của một cơ thể đã quá lâu không hoạt động.

Hải Hà mở mắt, đôi mắt lơ mơ và đục ngầu, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Cảm giác mệt mỏi kéo lê từng sợi cơ, từng khớp xương trong cơ thể. Cô không cảm nhận được sự giải thoát hay niềm vui khi tỉnh dậy, chỉ là một sự trống rỗng vô tận bao trùm. Mọi thứ xung quanh đều xa lạ, ngay cả thân thể của chính mình cũng như không thuộc về cô nữa.

Ngồi thẳng dậy trên giường, Hải Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời nhạt màu giữa buổi sớm. Đôi mắt cô không còn sáng như trước, mà thay vào đó là một nỗi buồn sâu lắng và sự mệt mỏi khôn nguôi. Những ký ức rời rạc và mờ nhạt như bóng ma lởn vởn trong đầu. Cô cảm nhận được sự mệt mỏi đến tận xương tủy như thể cả thế giới đã quay lưng lại với cô từ lâu.

Cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, cô y tá bước vào với khuôn mặt lặng lẽ. Cô y tá đã quen thuộc với việc kiểm tra một bệnh nhân mà có lẽ cô nghĩ sẽ mãi mãi nằm im như thế. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào hình ảnh Hải Hà đang ngồi trên giường, trái tim cô như ngừng đập trong một nhịp. Cô y tá sững sờ, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình đang thấy.

- Trời ơi... - Cô y tá thốt lên rồi không thành lời, giống như một tiếng thì thầm run rẩy trong không khí.

Sự sợ hãi và kinh ngạc đan xen trong lòng cô y tá. Cô biết rõ tình trạng của Hải Hà, người mà các bác sĩ đã chẩn đoán là không bao giờ có thể tỉnh lại.

Lấy lại chút bình tĩnh, cô y tá quay người chạy ra khỏi phòng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang vắng vẻ. Cô lao đi, miệng lắp bắp gọi bác sĩ mà không kịp hít thở. Mỗi người cô gặp trên đường đều ngước nhìn. Họ bị cuốn vào sự hoảng loạn của cô. Chỉ trong chốc lát, cả bệnh viện trở nên xôn xao, những tiếng rì rầm bắt đầu lan rộng như một đám cháy.

- Bệnh nhân đó tỉnh lại rồi!

Tiếng xì xào vang lên khắp nơi, từ phòng bệnh này đến hành lang kia. Bác sĩ, y tá, thậm chí cả những bệnh nhân khác đều đổ xô về phòng bệnh của Hải Hà như một dòng chảy không thể cưỡng lại.

Trong căn phòng nhỏ bé, Hải Hà vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ban mai yếu ớt không đủ sức làm ấm cơ thể lạnh giá của cô. Cô không để ý đến sự hỗn loạn bên ngoài hay những con mắt tò mò đang nhìn chằm chằm vào mình. Tất cả những gì cô cảm nhận được là một sự trống rỗng vô tận. Như thể cuộc sống của cô đã bị rút hết sinh khí, chỉ để lại một cái vỏ bọc trống rỗng và mệt mỏi.

Đột nhiên, một tiếng chuông nhỏ vang lên trong đầu cô, kéo cô trở lại hiện thực. Trước mắt cô, một bảng thông tin hiện ra. Nó lơ lửng trong không gian như thể nó luôn tồn tại ở đó, chỉ chờ đợi khoảnh khắc này để xuất hiện.

[TÁI KHỞI ĐỘNG HỆ THỐNG]

Những dòng chữ quen thuộc hiện lên nhưng chúng không mang lại cho cô cảm giác phấn khích hay bất ngờ. Trước khi rơi vào hôn mê, Hải Hà đã từng đứng trên đỉnh cao của sức mạnh và danh vọng, được hàng triệu người tôn kính. Nhưng tất cả đã bị phá hủy bởi sự phản bội. Cô nhìn bảng Hệ Thống hiện ra trước mắt mình mà không hề cảm thấy gì, chỉ có sự mệt mỏi sâu sắc.

[Loại sức mạnh: Không xác định]

[Cấp: 0]

[Kinh nghiệm: 0]

[Chỉ số: 0]

[Kỹ năng thường: Không có]

[Kỹ năng đặc biệt: Không có]

[Kỹ năng ẩn: Không có]

[Túi: Trống]

Mọi thứ trống rỗng như chính bản thân cô lúc này. Hệ Thống mà cô từng sử dụng để đạt được sức mạnh vô song giờ đây đã trở thành một bảng trống rỗng, giống như một tờ giấy trắng chờ được điền vào. Không còn kỹ năng nào, cũng không còn sức mạnh. Mọi thứ đều biến mất. Cô giống như một Người Chơi mới, một kẻ tay mơ trong thế giới đầy rẫy những kẻ mạnh.

Nhưng rồi, cô nhận ra một điều khác lạ. Trong bảng Hệ Thống của cô, không có nút từ chối trở thành Người Chơi. Mọi người đều có quyền từ chối nhưng cô thì không. Hệ Thống không để cô lựa chọn và cũng không cho phép cô cơ hội quay lưng lại với thế giới này.

Hải Hà không cảm thấy sợ hãi hay tức giận. Cô chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào bảng Hệ Thống với một sự trống rỗng tuyệt đối trong đôi mắt. Định mệnh dường như đã quyết định rằng cô phải trở lại cuộc chơi, dù cô có muốn hay không. Lại một lần nữa, cô sẽ phải đối mặt với thế giới này, với những kẻ đã phản bội cô và với chính bản thân mình.

Cô khẽ nhắm mắt lại, hơi thở chậm rãi. Cô biết rằng một cuộc hành trình mới đã bắt đầu. Lần này, cô sẽ không còn là Hải Hà của trước đây nữa. Những gì đã mất đi sẽ không bao giờ trở lại, và cô cũng không có ý định tìm kiếm chúng. Tất cả chỉ là một trò chơi, và cô chỉ là một quân cờ trong tay số phận.

Đình Toàn bước vào phòng bệnh, ánh sáng lạnh lẽo từ đèn trần chiếu xuống khuôn mặt đầy cương nghị của anh. Hải Hà nhìn thấy anh thì có cảm giác lạnh lẽo tràn qua lồng ngực. Tuy ký ức lờ mờ nhưng vẫn còn đủ rõ ràng để nhận ra Đình Toàn không chỉ là anh trai nuôi của cô mà anh còn là một trong những kẻ đã tham gia vào chiến dịch tiêu diệt cô năm năm trước.

Trái tim cô không đập nhanh hơn, cũng không cảm thấy đau đớn hay căm hận. Chỉ có sự trống rỗng. Hải Hà nhìn Đình Toàn với đôi mắt lạnh lẽo, không chứa đựng bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng bên trong cô, những mảnh vụn của ký ức đau đớn bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau như những con dao vô hình cắt qua tâm trí cô. Cô không thể hiện gì ngoài sự thờ ơ, trong lòng lại tự nhắc nhở mình phải cẩn thận với người đàn ông này. Người từng muốn giết mình và giờ đây lại đứng trước mặt cô với tư cách của một người anh.

- Chúng ta về thôi. - Đình Toàn nói, giọng anh trầm và dứt khoát, không để lộ ra chút gì khác ngoài bổn phận.

Hải Hà khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ đứng dậy và đi theo anh ra khỏi phòng. Cả hai không ai nói với ai một lời, sự im lặng giữa họ chỉ càng làm không khí thêm nặng nề.

***

Tòa lâu đài của gia tộc Đình Hải Lăng hiện ra trước mắt Hải Hà, vẫn nguy nga và tráng lệ như trong ký ức. Nhưng dường như có điều gì đó đã thay đổi. Tất cả đã được dọn dẹp sạch sẽ và sáng sủa hơn nhưng lại thiếu đi cái gì đó... sự sống, có lẽ là vậy. Những người hầu đứng xung quanh, ánh mắt họ lướt qua Hải Hà một cách cảnh giác, không một ai thể hiện sự cung kính như thường lệ. Mọi người đều giữ khoảng cách như thể sợ cô sẽ gây ra điều gì đó không thể kiểm soát.

Hải Hà nhận ra sự thù địch ẩn giấu trong ánh mắt của họ, nhưng cô không để lộ ra bất kỳ phản ứng nào. Điều đó chỉ càng khẳng định thêm rằng cô không còn thuộc về nơi này nữa, nếu từng có lúc nào như thế. Cô chỉ là một đứa trẻ bị gia tộc này nhận nuôi, không hơn không kém.

Đình Toàn dẫn cô đến phòng khách lớn, nơi Đình Hải Lăng đang ngồi chờ. Ông ta đứng lên khi thấy cô bước vào, đôi mắt sáng lên vẻ quan tâm nhưng Hải Hà biết rõ sự quan tâm đó chỉ là một lớp mặt nạ. Gia chủ tỏ ra như một người cha lo lắng cho đứa con mình, hỏi han sức khỏe của cô. Hải Hà biết đó chỉ là một màn kịch rẻ tiền. Những lời ông ta nói không có chút ý nghĩa thực sự nào với cô.

- Con đã tỉnh lại, thật tốt quá. - Đình Hải Lăng nói, giọng ông ta trầm ấm nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự tính toán lạnh lùng - Giờ thì con cần phải kiểm tra lại sức mạnh của mình.

Hải Hà khẽ nhếch môi, không có cảm xúc gì đặc biệt trước mệnh lệnh này. Đình Hải Lăng không chờ đợi sự đồng ý của cô, ông chỉ đơn giản là ra lệnh và cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.

- Đình Toàn, đưa Hải Hà đi kiểm tra. - Đình Hải Lăng nói, rồi ông ta quay sang nhìn thẳng vào mắt Đình Toàn, không nói gì nhưng ánh mắt chứa đầy mệnh lệnh.

Đình Toàn hiểu rõ điều đó. Anh ta phải kiểm soát Hải Hà, không được để cô vượt qua tầm tay của gia tộc.

Hải Hà nhận ra ánh nhìn đó nhưng cô không phản ứng. Cô chỉ im lặng và đi theo Đình Toàn ra khỏi phòng. Mọi thứ đang dần trở nên rõ ràng trong đầu cô. Cô vẫn chỉ là một quân cờ trong tay gia tộc này. Nhưng lần này, cô sẽ không để mình bị điều khiển dễ dàng như trước.

Trung Tâm Giám Định Sức Mạnh là một tòa nhà cao tầng với thiết kế hiện đại và trang bị những thiết bị tối tân nhất để phục vụ cho việc kiểm tra và lưu trữ thông tin của các Người Chơi. Ngay từ lúc bước vào, Hải Hà đã cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc và bận rộn nơi đây. Tiếng máy móc chạy liên tục, tiếng bước chân dồn dập của những Người Chơi và nhân viên giám định, hòa quyện tạo nên một âm thanh nhịp nhàng nhưng không kém phần căng thẳng.

Phòng giám định chính được thiết kế rộng rãi với những dãy máy móc đồ sộ xếp thành hàng. Mỗi Người Chơi đến đây đều phải xếp hàng chờ đợi để được giám định sức mạnh và thông tin của họ sẽ được lưu trữ vào hệ thống trung tâm của chính phủ. Các màn hình lớn hiển thị liên tục các thông số và số liệu như một tổ hợp phức tạp của những con số và biểu đồ, phản ánh sức mạnh của từng Người Chơi một cách chính xác nhất.

Đình Toàn dẫn Hải Hà đi qua nhiều dãy hành lang dài, ánh sáng trắng từ trần nhà phản chiếu lên nền gạch bóng loáng.

Khi bước vào phòng giám định, Hải Hà thấy Khương đã chờ đợi họ sẵn. Anh ta mặc một bộ đồng phục màu xanh đậm, trên ngực có gắn huy hiệu của Trung Tâm Giám Định. Ngay khi nhìn thấy Hải Hà, Khương dừng lại, đôi mắt anh ta mở lớn.

- Hải Hà... là em thật sao? - Khương bước tới gần, nụ cười thân thiện hiện lên trên khuôn mặt anh ta, trong ánh mắt vẫn không giấu được sự ngạc nhiên - Không ngờ lại gặp em ở đây, sau từng ấy năm... Em trở lại làm Người Chơi rồi à?

Hải Hà nhìn Khương, cảm thấy khó hiểu. Cô không nhớ người đàn ông này là ai và nụ cười nhiệt tình của anh ta chỉ làm cô thêm bối rối. Khương tiếp tục nói, giọng anh ta đầy cảm xúc như thể hai người đã từng trải qua nhiều kỷ niệm cùng nhau.

- Anh là Khương, chúng ta từng chung hội Dragon Slayers... Em không nhớ sao?

Hải Hà vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ nhưng trong lòng cô bắt đầu thấy khó chịu. Dragon Slayers, một cái tên nghe quen nhưng cũng xa lạ, gợi lên những ký ức mờ nhạt về một thời kỳ cô từng rất mạnh mẽ, nhưng tất cả chỉ là bóng ma trong quá khứ.

- Anh không còn là Người Chơi nữa sao? - Hải Hà cố gắng ghép những mảnh ký ức rời rạc lại với nhau - Tại sao anh lại làm công việc này?

Khương im lặng, nụ cười trên môi anh ta tắt ngấm. Đôi mắt anh ta trầm xuống, chứa đựng điều gì đó mà Hải Hà không thể hiểu được. Anh ta không trả lời, chỉ quay người lại và hướng dẫn Hải Hà đến máy giám định.

Máy giám định sức mạnh là một thiết bị khổng lồ được gắn vào tường, có những dây cáp và ống dẫn nối liền với hệ thống trung tâm. Khi Hải Hà bước vào trong, cô được yêu cầu đứng lên một bệ tròn, bao quanh bởi những tấm kính trong suốt. Khương cài đặt các thông số trên bảng điều khiển, rồi gật đầu ra hiệu cho cô.

Một luồng ánh sáng xanh nhạt chiếu xuống từ trên cao bao phủ toàn bộ cơ thể Hải Hà. Cô cảm nhận được những rung động nhẹ nhàng từ bệ tròn dưới chân. Như thể máy móc đang phân tích từng tế bào, từng dòng năng lượng trong cơ thể cô.

Khương đứng trước bảng điều khiển, mắt chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị. Anh ta không nói gì nhưng Hải Hà có thể thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt anh ta. Một loạt các số liệu bắt đầu hiện lên trên màn hình, từng chỉ số một hiển thị rõ ràng. Nhưng khi những con số cuối cùng xuất hiện, Khương không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

- Tất cả chỉ số đều là... số 0.

Khương lẩm bẩm, đôi mắt anh ta mở lớn đầy bất ngờ. Nhưng rồi anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giấu đi sự ngạc nhiên trong ánh mắt. Nhưng vẫn không thể che đậy được sự kỳ lạ trong cách anh ta nhìn Hải Hà.

- Được rồi. - Khương nói, giọng anh ta trở nên đều đều hơn như thể đang cố gắng che giấu điều gì đó - Kiểm tra đã xong, em có thể ra ngoài rồi.

Hải Hà bước xuống khỏi bệ, cảm giác lạnh lẽo từ máy móc vẫn còn lưu trên da thịt. Cô nhìn Khương một lần nữa, không nói gì nhưng trong lòng biết rằng có điều gì đó không ổn.

Trong phòng giám đinh, Khương xóa toàn bộ dữ liệu mới đo được của Hải Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro