Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày Chủ Nhật, tôi đến bệnh viện để kiểm tra vết thương ở đầu theo định kỳ. Bác sĩ nói tôi hoàn toàn không sao, không hề bị di chứng gì cho sau này hết, cũng chẳng hề để lại mấy cục u, mấy cái bứu hay cục máu bầm gì gì đó để rồi sau này sẽ bị mất trí nhớ, ung thư, máu trắng rồi...chết thê chết thảm như mấy bộ phim Hàn Quốc đang thịnh hành... Nhưng ông ta chỉ chuẩn đoán bệnh theo khoa học, sách vở mà thôi, làm sao ông ta có thể biết được bầy "hồ ly tinh" đang ở nhà tôi còn hành hạ đầu óc tôi thê thảm hơn mấy chứng bệnh nan y đó chứ...

Về tới nhà, căn nhà rất yên tĩnh. Hôm nay mẹ và Uyên đã ra tiệm. Vy thì đi sinh nhật bạn. Cô nàng chẳng bao giờ biết được hay chẳng bao giờ quan tâm gì đến xung quanh hết, lúc nào cũng ham vui và vô tư. Nhưng điều đó tốt cho cô ấy. Nhà chỉ còn có Trúc, Venus, Ngân Giang và tôi. Vừa mới bước lên lầu thì tôi nhận được tin nhắn của Trúc.

-Ngọc đi khám bệnh sao rồi, sắp chết chưa, bác sĩ nói khi nào mới chết được vậy..?

-Bác sĩ nói chưa chết được đâu, còn sống dai lắm. - Tôi bật cười trước tin nhắn của Trúc và nhắn lại cho cô ấy.

-Uhm, Trúc cũng nghĩ vậy. Vì thường thường, mấy người ác sống dai lắm....

-Biết thì nói nhỏ nhỏ thôi, nói to thế, người ta nghe thì làm sao?

-Vậy hả, vậy thì ...... LA LỚN>>>>>>> LA LỚN >>>>>>>.

-Trời, hèn chi Trúc sống dai thế, lại mạnh khỏe nữa, thì ra là vì...ác hơn Ngọc.

-Quá khen, quá khen. Ngọc làm Trúc mắc cỡ quá.

-Ngọc xin chịu thua.... tâm phục, khẩu phục....

-Giỏi quá, thế mới ngoan chứ. Bây giờ Trúc phải về nhà, tối sẽ quay về. Ngọc ngoan ngoãn ở nhà, đừng có lăng nhăng hay léng phén gì với ai đó nha.

-

-

Tôi không nhắn lại vì không biết cô nàng sẽ có thêm "chiêu" gì để chọc tôi nữa đây. Từ ngày các cô gái xinh đẹp này xuất hiện trong cuộc sống của tôi, tuy mọi thứ đều thay đổi hẳn, không còn bình lặng như trước đây, nhưng nó trở nên thật sinh động và đầy tiếng cười. Tôi bước lên lầu 3, định gõ nhẹ cửa phòng Ngân Giang, nhưng cửa phòng hé mở, hình như Ngân Giang không có trong phòng. Tôi đẩy cửa vào

-Ngọc vào nhé...???

Phòng không có ai. Đây là lần đầu tiên tôi bước vào phòng Ngân Giang, mặc dù đây là phòng của nhà tôi, nhưng tôi hầu như không nhận ra nó. Phòng rất ngăn nắp và rất nhiều chú gấu nhồi bông xinh xắn. Nhưng đặc biệt hơn cả là chiếc lọ thủy tinh ở trên bàn. Chiếc lọ còn to hơn cả chiếc lọ mà Ngân Giang đã tặng nó cho tôi. Nhưng bên trong chiếc lọ ấy không phải là những con hạc giấy mà là hàng ngàn ngôi sao nhỏ xinh đầy màu sắc và hình dáng. Có rất nhiều ngôi sao, tôi cũng không đoán được là bao nhiêu ngôi sao, chỉ biết là rất nhiều, rất rất nhiều. Hình như Ngân Giang mỗi ngày cô ấy đều xếp nó, nhưng cô ấy xếp nó cho ai nhỉ... Tôi nhìn cuốn lịch nhỏ nhắn dưới bàn, ah không, có đến hai cuốn, một cuốn lịch là của năm ngoái, một cuốn là của năm nay. Trên mỗi ngày của cuốn lịch đều có dấu khoanh tròn, cuốn lịch của năm ngoái đã được khoanh hết, nhưng cuốn lịch của năm nay thì vẫn còn dang dở. Tôi nhìn thấy một ngày trên cuốn lịch được đánh dấu hình ngôi sao rất đặc biệt. Đó chính là ngày 24 tháng 12, ngày giáng sinh. Hôm nay là ngày 17 tháng 12. Tức là còn 7 ngày nữa là đến ngày đó. Nhưng ngày này là ngày gì mới được chứ, sao nó lại được đánh dấu kĩ như thế, sao cô ấy lại phải đếm từng ngày, từng tháng, từng năm vì ngày này vậy. Ngày này có ý nghĩa đặc biệt gì với cô ấy sao... Tại sao cô ấy luôn phải chờ đợi ngày này. Nhưng tôi phát hiện ra rằng, có mấy ngày trước ngày hôm nay, Ngân Giang đã không đánh dấu vào. Cô ấy quên chăng... Không, không phải vậy, cô ấy không thể nào quên được khi đã đếm từng ngày như thế. Và hình như cái ngày mà cô ấy thôi không khoanh tròn nữa chính là cái ngày mà tôi đã thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy. Tôi nhớ rất rõ vì ngày đó là ngày quan trọng nhất với tôi. Miêng mang trong suy nghĩ thì tôi nghe thấy có tiếng gì đó, hình như là tiếng của Venus đang vang ra từ phòng cô ấy. Bước xuống lầu 2, tôi đứng trước cửa phòng Venus, định gõ cửa phòng, nhưng nhìn qua ô cửa kính, tôi thấy Ngân Giang cũng đang ở trong phòng của Venus...

-Nói đi chứ, sao lại không nói, không biết nói hay không dám nói chứ hả? -Venus nói với giọng giận dữ.

-Mày vốn không hề yêu Ngọc, có đúng không? Nếu vậy tại sao lại cố tình giành lấy Ngọc cơ chứ. Hay lại muốn như trước đây... Mày biết rõ là tao rất yêu Ngọc nên mới cố tình làm mọi cách để cướp lấy Ngọc phải không. Trước đây đã một lần, nhưng tao đã chấp nhận bỏ qua. Vậy thì tại sao bây giờ mày lại cố tình làm như vậy nữa chứ. Tao đâu làm gì có lỗi với mày đâu cơ chứ, tại sao mày cứ luôn cố tình cướp đi những cái mà tao yêu quý nhất. Những cái mày đang có chưa đủ thõa mãn cho mày sao. - Venus nói trong hụt hẫng.

Ngân Giang im lặng không nói lời nào. Venus đến gần Ngân Giang, nhìn thẳng vào cô ấy và chỉ tay lên cuốn lịch.

-Không phải ngày đó sắp đến rồi sao. Không phải ngày mà mày mong đợi nhất đã gần đến rồi đấy sao. Không phải mày sắp có được cái điều mà mày mong muốn rồi sao. Không phải từ trước đến giờ, mày chỉ mong đợi ngày này thôi sao. Không phải mày đã từng nói là với mày, chỉ cần ngày này đến là đã quá đủ, mày không cần bất cứ điều gì hơn sao. Vậy thì nhìn đi, ngày đó sắp đến rồi đấy thôi, mày còn muốn thêm gì nữa chứ, còn đòi hỏi gì nữa chứ?

-Venus, ... chị có muốn đổi không, ...có muốn lấy lại những gì đã mất không..... -Ngân Giang nhìn Venus nói.

Bốpppppppppppp.......... Venus tát thẳng vào mặt Ngân Giang một cái thật mạnh, thật đau. Tôi bàng hoàng, định mở cửa bước vào vì cho dù là bất cứ ai đi nữa, thậm chí là Venus, tôi cũng không cho phép cô ấy làm như vậy đối với Ngân Giang. Nhưng trước khi tôi mở cửa phòng thì tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của Venus đang rơi. Venus khóc, lần đầu tiên tôi thấy Venus khóc. Tôi đứng lặng người không biết nói gì, làm gì trước cảnh ấy, chỉ đành đứng yên lặng.

-Đổi.... Đổi....mày nói vậy mà nghe được sao, mày muốn đổi cái gì, mày sẽ đổi cho tao cái gì. Mày sẽ đổi cho tao những gì mày có sao. Mày sẽ đổi những thứ mà mày đã có, những thứ đã thuộc về mày sao. Mày thật tham lam, thật thông minh. Mày vốn biết rõ những thứ đó đã thuộc về mày, cho dù mày có đổi nó cho tao, thì một lúc nào đó, nó cũng sẽ tự động quay trở lại với mày mà thôi. - Venus nghẹn ngào nói.

Ngân Giang im lặng. Venus cũng lặng im. Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng quay mặt về hai hướng khác nhau. Tôi đứng bên ngoài, lòng hoang mang và rối như tơ vò. Và Venus quay lại nhìn Ngân Giang, ánh mắt tha thiết như cầu khẩn.

-Mày đã có tất cả rồi đấy thôi, có tất cả những gì mày mong muốn, mày cần. Còn tao, tao thật sự không có gì cả, cũng chẳng cần gì hết. Thậm chí ngay cả chuyện trước đây tao cũng không cần. Nhưng bây giờ, tao thật sự rất yêu Ngọc, rất cần có Ngọc bên cạnh. Nếu như trước đây tao đã chịu hy sinh vì mày và mày nói là mày nợ tao, thì bây giờ đã là lúc mày có cơ hội trả nợ rồi đó. Hãy trả Ngọc lại cho tao, được không.... Không phải mày nói mày chỉ yêu Quốc Khang thôi sao. Không phải mày nói mày chỉ cần được ở bên cạnh Quốc Khang thì đối với mày đó là hạnh phúc nhất rồi sao. Không phải mỗi ngày mày chỉ nhớ, chỉ nghĩ đến Quốc Khang thôi sao. Không phải mày nói trong lòng mày mãi mãi không có hình ảnh của ai khác ngoài Quốc Khang thôi sao. Mày yêu Quốc Khang cơ mà, không phải sao. Mày vốn không hề yêu Ngoc, đúng không. Vậy thì tại sao mày lại muốn giành lấy Ngọc làm gì cơ chứ. Hãy trả Ngọc lại cho tao có được không. Trước đây, không phải mày đã giành lấy Quốc Khang từ tay của tao sao, bây giờ, mày muốn lặp lại chuyện đó một lần nữa sao. Hãy buông tha cho tao, được không. Dù trước đây, tao có mất đi Quốc Khang, tao cũng không đau buồn, không hụt hẫng như bây giờ và cũng không hề năn nỉ mày bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ, Ngọc đối với tao rất quan trọng, tao năn nỉ mày... đừng giành lấy Ngọc với tao nữa, được không. Người mày yêu là Quốc Khang cơ mà, mày đã sắp được ở bên anh ấy rồi còn gì, không phải Quốc Khang sắp quay về rồi sao, không phải hạnh phúc đang ở gần trong tay mày sao.... - Giọng Venus nghẹn ngào trong nước mắt, cô ấy khóc thật nhiều, thật nhiều....

Tôi lặng lẽ quay người đi. Tôi không muốn nhìn thấy cảnh tượng này nữa, càng không muốn nghe thêm bất cứ lời nói nào nữa. Tôi đã không thể bước vào căn phòng đó, nếu bước vào, tôi sẽ phải nói gì, phải sử xự ra sao, phải an ủi Venus, hay hỏi Ngân Giang về người có cái tên Quốc Khang kia. Nhìn những giọt nước mắt của Venus, tôi thấy lòng mình se thắt lại, tôi không ngờ Venus yêu tôi nhiều như vậy, và càng không ngờ mình đã làm tổn thương cô ấy nhiều đến thế. Nhưng Quốc Khang là ai..., là người mà Ngân Giang yêu.... Quốc Khang... đó là tên của một người con trai cơ mà. Người có cái tên Quốc Khang đó là ai, người đó có mối liên quan gì đến cả Venus lẫn Ngân Giang. Người đó có liên quan gì đến những ngày trên tờ lịch được đánh dấu kia của Ngân Giang. Tại sao lại "sắp quay về", anh ta đã đi đâu, tại sao từ trước đến giờ mình chưa bao giờ gặp hay nghe Ngân Giang nhắc gì đến anh ta. Trước đây anh ta đã từng là người yêu của Venus sao. Giữa họ đã có chuyện gì xảy ra, anh ta là lý do khiến cho Venus không thích Ngân Giang sao. Và nếu....anh ta là người mà Ngân Giang yêu, vậy, vậy thì.....mình là gì trong lòng của Ngân Giang... Hình như từ trước tới bây giờ, Ngân Giang chưa bao giờ nói là thích mình, càng chưa bao giờ nói là yêu mình... Tất cả, tất cả chỉ là tình cảm đơn phương mà mình dành cho Ngân Giang mà thôi.... Lòng tôi đau buốt, cảm giác tê tái. Tôi tưởng dường như có ai đó đang bóp mạnh trái tim mình đến nghẹt thở.... Quốc Khang.... tại sao khi nghe đến cái tên đó, lòng tôi lại dâng lên một nỗi sợ hãi và lo lắng khôn nguôi.... Tôi có một linh cảm không hay, một cảm giác mất mát xâm chiếm lấy tôi. 7 ngày, chỉ còn 7 ngày nữa thôi, 7 ngày sẽ trôi qua thật nhanh, số phận, cuộc đời tôi sẽ như thế nào sau khi 7 ngày đó trôi qua..... Lòng đau dớn, tôi lê bước đi, những bước chân nặng trĩu, vô hồn.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro