Phần 3 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo: truyện có cảnh không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi, cân nhắc trước khi đọc :> ( H viết hơi non tay do nhiều năm roài chủ nhà chưa viết H lại nên mong mn thông cảm <3 Định viết cho hỏn tí mà nhớ ra đây là lần đầu của cả 2, với cả 2 đứa mới gặp lại nhau nữa nên thui tui lại lồng thêm mấy đoạn tình củm vô)

-----------------------------------------------------------------------------------------

Nguyễn Lan Chúc cuối cùng cũng nghe được câu nói mà hắn muốn nghe từ miệng Lăng Cửu Thời. Hắn nâng mặt anh lên rồi nhẹ nhàng hạ một nụ hôn nhẹ như gió lên trán rồi xuống sống mũi và dần tới đôi môi. Nụ hôn này mang theo sự dịu dàng, ngọt ngào như thanh chocolate đêm đó trong cửa Rương Nữ vậy. Lăng Cửu Thời thấy mặt mình nóng muốn bốc cháy nhưng vẫn hé miệng đáp lại hắn. Anh cũng cảm nhận được sự nâng niu, trân trọng thông qua nụ hôn của Nguyễn Lan Chúc. Dù cả thế giới có hướng mọi ác ý về Lăng Cửu Thời thì người trước mắt này sẽ không làm anh tổn thương, cũng sẽ dùng mọi cách để bao bọc anh dưới đôi cánh của hắn. 

Nguyễn Lan Chúc dần dần cảm thấy không đủ, hắn vói đầu lưỡi vào khoang miệng đối phương, mạnh mẽ càn quét từng ngõ ngách bên trong. Đầu lưỡi hai người quấn vào nhau, một tia nước bọt không chịu nổi trào ra giữa khóe miệng Lăng Cửu Thời càng làm không khí xung quanh thêm ám muội. Ngay khi Lăng Cửu Thời cảm thấy anh sắp ngất đi vì thiếu dưỡng khí thì Nguyễn Lan Chúc mới buông tha cho anh. 

"Ngốc quá! Sao anh không thở."

Lăng Cửu Thời nói không nên lời nên không trả lời hắn, anh đang cố gắng hít thở để không khí đi vào lồng ngực, đầu thầm nghĩ "cái việc hôn này thật là tốn sức". Nguyễn Lan Chúc cúi đầu nhìn người trong lòng đuôi mắt đỏ ửng, lông mi ướt đẫm như cánh bướm rủ xuống, đôi môi sưng mọng hơi hé ra thở hổn hển. Thật là dụ dỗ người phạm tội mà! Hắn ghé lại gần tai Lăng Cửu Thời thổi một ngụm khí, nhẹ giọng nói:

"Lăng Lăng, em muốn anh."

Mặt Lăng Cửu Thời "bùng" một cái đỏ như máu, sau đó lấy tốc độ sét đánh lan ra toàn thân, lắp bắp nửa ngày trời mới rặn ra được mấy chữ:

"Anh...anh...nhưng anh không biết làm thế nào cả." 

Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên bên tai. Nguyễn Lan Chúc mổ nhẹ lên môi anh.

"Đừng lo, cứ giao tất cả cho em. Anh chỉ cần biết em sẽ không làm thương tổn đến anh là được."

Lăng Cửu Thời gật đầu, anh ngẩng lên nhìn vào đôi mắt sâu như hàn đàm của Nguyễn Lan Chúc, đôi mắt anh ngày nhớ đêm mong suốt 50 năm qua. Cũng không biết ai bắt đầu trước, hai người lao vào hôn nhau. Nụ hôn này không còn đơn thuần như ban nãy mà mang đậm hơi thở dục vọng. Dưới bàn tay tác quái của Nguyễn Lan Chúc, quần áo của Lăng Cửu Thời rơi rụng lả tả. Dù trong phòng có mở điều hòa nhưng anh vẫn không tự chủ run nhẹ một cái. Bàn tay ấm nóng của Nguyễn Lan Chúc xoa nhẹ lưng anh, nụ hôn dần trượt xuống cổ rồi xuống lồng ngực đơn bạc. 

Nhìn hai điểm đỏ trước ngực e ấp như nụ hoa sắp nở, hắn cúi xuống ngậm lấy một viên, một tay cũng xoa nắn viên còn lại, một tay khác cũng không nhàn rỗi mà mò xuống dưới khiêu khích các điểm nhạy cảm khác của anh.

" Ư..ưm..."

Lăng Cửu Thời không phòng bị rên lên một tiếng rồi vội vàng cắn chặt môi mình lại. Anh không thể tin tiếng rên rỉ d*m đãng kia phát ra từ miệng mình được. Bỗng một bàn tay đưa lên cứu rỗi cánh môi suýt bị cắn nát kia của anh. Nguyễn Lan Chúc hôn hôn đôi môi ấy và nói:

" Đừng cắn, em đau lòng. Phòng này cách âm tốt lắm, em muốn nghe tiếng của anh."

Lăng Cửu Thời ngẩng đầu liếc nhìn, ánh mắt anh vừa si mê lại có chút ngốc nghếch, toàn thân như bị phù phép đông cứng, chỉ có mỗi bộ ngực là phập phồng lên xuống.

Nguyễn Lan Chúc yêu chết bộ dáng này của anh. Hắn vòng hai chân anh qua eo hắn, để hai tay anh ôm lấy cổ hắn rồi đỡ mông anh đi về phía giường. Giọng Nguyễn Lan Chúc nửa dụ dỗ nửa ra lệnh vang lên:

"Lăng Lăng, cởi quần áo cho em."

Lăng Cửu Thời toàn thân đỏ như con tôm luộc. Anh xấu hổ nhưng cũng không từ chối mà run run đưa tay cởi từng món đồ của hắn. Bọn họ cởi quần áo cho nhau giữa nhưng chuỗi hôn đầy hỗn loạn. Chiếc giường mét tám phải chứa một lúc hai người đàn ông trưởng thành có vẻ hơi chật chội. Khi bàn tay cởi đến quần Nguyễn Lan Chúc, anh theo bản năng nín thở, lại không nhịn được liếc nhìn xuống dưới. Dư*ng vật dưới lớp quần tây đã độn lên thành một bộ dáng gợi tình khó bỏ qua. Lăng Cửu Thời bị hình dáng kia dọa sợ, anh ngồi im không dám nhúc nhích nữa.

Nguyễn Lan Chúc thấy vậy thì buồn cười, hắn đẩy anh ngã xuống giường rồi hôn liếm khắp toàn thân anh. Làn da Lăng Cửu Thời trắng nõn nhưng trên người lại có những vết sẹo mờ nhạt, nhất là hai bên cánh tay và cẳng chân. Nguyễn Lan Chúc biết đây là khi bố mẹ li hôn anh bị bạn bè bạo lực, một số vết sẹo thì do trận động đất năm xưa tạo thành. Lăng Cửu Thời thấy hắn nhìn chằm chằm thì hơi tự ti. Anh run rẩy lấy tay che lại nhưng chẳng thể hết được.

"Đừng nhìn. Xấu lắm."

Nguyễn Lan Chúc nhẹ nhàng hôn lên từng vết sẹo trên người anh, lòng hắn quặn lại nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh an ủi người kia.

"Không xấu. Với em mọi thứ của Lăng Lăng đều đẹp nhất. Em yêu anh!"

Lăng Cửu Thời cảm động muốn khóc nữa. Anh cố nén lại, thầm nghĩ phải làm gì để giúp hắn. Do vậy khi nhìn thấy tính khí bừng bừng phấn chấn giữa hai chân Nguyễn Lan Chúc, anh đánh bạo cầm lấy tuốt cho hắn. Nguyễn Lan Chúc gầm nhẹ:

" Lăng Lăng, anh dám trêu chọc em. Lát nữa đừng có xin tha nhé."

Nói rồi hắn đưa tay xuống dưới nắm lấy tiểu Cửu Thời vuốt lộng. Ngón tay cái còn ở trên đầu khấc xoa nắn. Lăng Cửu Thời bị đánh úp nên hét lớn.

"A...ưm...Lan Chúc...đừng..."

Nguyễn Lan Chúc bỏ qua lời nói của anh mà vuốt lộng càng nhanh, một lúc sau Lăng Cửu Thời đã đầu hàng. Tinh dịch nóng hổi đặc sệt bắn ra cho thấy chủ nhân của nó đã lâu chưa giải phóng. Ngón tay mang theo tinh dịch của Nguyễn Lan Chúc lần ra mặt sau, sau khi thấy cái miệng bé bé kia thì thuận thế đâm vào. Lăng Cửu Thời kêu lên một tiếng, cơ bắp toàn thân căng chặt. Đi cùng với cảm giác khó chịu khi dị vật xâm lấn còn có cảm giác đau đớn xông thẳng lên đỉnh đầu.

"Đau lắm à?". Nguyễn Lan Chúc hơi hối hận vì mình lỗ mãng, hắn không tiếp tục cử động ngón tay nữa mà cúi đầu hôn lên mồ hôi lạnh trên trán anh, dịu dàng an ủi: 

"Vậy để em làm chậm một chút."

Lăng Cửu Thời hít sâu vài lần rồi lắc đầu nói: 

"Không sao. Chỉ là anh cảm thấy hơi kì lạ thôi."

Nguyễn Lan Chúc cũng không nói chuyện nữa mà bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển ngón tay. Một bên hắn cùng anh hôn lưỡi, một bên tranh thủ thăm dò thân thể. Mãi đến khi sờ thấy một miếng thịt gồ lên liền dừng lại tập trung xoa ấn chỗ đó.

"Đừng." Cảm giác tê dại từ tuyến tiền liệt nháy mắt khuếch tán ra toàn thân, kích thích mãnh liệt đại não Lăng Cửu Thời. Anh bấu chắt lấy cổ tay Nguyễn Lan Chúc, nhíu mày nói: "Đừng...đừng...ấn chỗ đó."

Nguyễn Lan Chúc giả vờ không hiểu, hắn cố ý xuyên tạc ý của anh, bỏ thêm hai ngón tay nữa xoay tròn tấn công điểm nhạy cảm đó. 

"Ưm..." Thân thể Lăng Cửu Thời ưỡn lên, không biết là muốn từ chối hay muốn hắn đưa ngón tay vào càng sâu hơn. Mãi một lúc lâu sau, anh không thể chịu nổi giày vò nữa bèn đứt quãng nói với hắn:

"Lan Chúc...được.. được rồi. Cho vào đi."

Nguyễn Lan Chúc thấy tiễn diễn đã đủ, bèn cầm lấy tính khi to lớn của mình từ từ đi vào bên trong anh, bên trong người mà hắn yêu nhất. Tuy nhiên bọn họ nơi này không kịp chuẩn bị gel bôi trơn, Lăng Cửu Thời lại là lần đầu tiếp nhận, dù màn dạo đầu có đầy đủ cũng không thể tránh khỏi cơn đau đớn thấu tim. Anh nhíu chặt chân mày, yếu ớt hít thở, đôi môi bị cắn tới bật máu.

"Buông ra". Nguyễn Lan Chúc vội vàng cứu thoát đôi môi ấy, hắn đưa vai đến gần dịu giọng nói:

"Đừng cắn môi, nếu đau thì cắn em này". Nguyễn Lan Chúc cũng không vội vàng động, một tay vuốt ve tính khí nhỏ nhắn của Lăng Cửu Thời, một tay khác xoa nắn hai điểm đỏ trước ngực. Ba nơi mẫn cảm cùng nhau bị tập kích, chỉ một lúc sau Lăng Cửu Thời đã không chịu nổi. ANh gian nan nói:

"Đủ ... đủ rồi...em động đi, Lan Chúc."

Nguyễn Lan Chúc mút lấy đôi môi rướm máu của anh, dưới thân bắt đầu luật động. Đau đớn ban đầu bắt đầu thay thế bằng khoái cảm. Lăng Cửu Thời vòng tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của Nguyễn Lan Chúc, dưới thân để mặc cho hắn ra sức va chạm. Tiêng rên rỉ nhẹ nhàng tràn ra khỏi bờ môi. Người bên trên nghiêm túc cày cấy, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống. Không biết là chạm tới điểm nào mà Lăng Cửu Thời toàn thân cứng đờ, giọng anh không tự chủ cất cao.

"Ah...ưm...Lan Chúc, chậm một chút, anh chịu không nổi... Còn nữa đừng đâm vào chỗ đó."

Nhưng người bên trên nào có nghe thấy. Dưới giường thì hắn dịu dàng nhưng trên giường lại như hồng thủy mãnh thú. Lăng Cửu Thời càng nói hắn càng làm nhưng điều ngược lại. Nguyễn Lan Chúc tăng tốc độ hung ác mà đam vào điểm G của anh. Hổn hển hỏi người dưới:

"Lăng Lăng, anh không thành thật chút nào cả. Cái miệng bên dưới cắn em chặt lắm. Anh thật sự muốn em chậm lại ư?"

Lăng Cửu Thời đã nói không ra câu, cả người anh lắc lư như chiếc thuyền nan nhỏ bé bị con sóng lớn xô vào. Nơi kết hợp của hai người vang lên tiếng nước nhớp nháp d*m mỹ. Dịch ruột non do va chạm nhiều quá mà chảy thành dòng xuống dưới ga đệm làm ướt một mảng giường lớn. Theo từng cú va chạm, Lăng Cửu Thời dần đến cực hạn. Anh như mèo con rên rỉ cầu xin hắn:

"Lan Chúc, anh...anh chịu không nổi rồi, xin em.."

Nguyễn Lan Chúc ôm lấy người dưới thân bảo anh cùng nhau ra sau đó đem hết con cháu xuất vào bên trong Lăng Cửu Thời. Lăng Cửu Thời xuất ra xong thì mệt mỏi nhắm mắt. Thực ra Nguyễn Lan Chúc còn muốn thêm một lần nữa nhưng suy xét tới yếu tố thân thể của Lăng Cửu Thời nên hắn tạm tha cho anh. Hắn ôm lấy người trong lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán anh. 

Cửu Thời, thật may mắn khi anh lại quay trở lại bên cạnh em!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro