Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bài ca ta đã nghe trong ngàn giấc mộng. "

Giai điệu từ chốn cổ tích xa xưa, tưởng rằng đã bị phong ấn dưới đại dương thăm thẳm, nay vang vọng khắp căn phòng.

" Đôi mắt ta khẽ mở, tỉnh dậy sau những giấc mơ vụn vỡ. "

Tiếng hát của Aria dẫn Bá tước tiến vào suối nguồn Quên Lãng.

Tiếng hát cô như một nàng tiên khéo léo, tinh nghịch ngọt ngào nhưng sâu xa ranh mãnh.

Pizzicato.

Bá tước tưởng như nghe thấy từng dây đàn vĩ cầm vang lên thánh thót từ miền đất xa xôi.

" Đã qua rồi, màn đêm thần bí. "

Vào thời điểm đó, bài hát đã hoàn toàn nắm giữ trái tim rối bời của Bác tước.

Đó chính là bài hát của Siren.

" Thật ho-hoang đường. ", Bá tước nói,hắn vô cùng kinh ngạc.

" Không, không thể nào! Làm thế quái nào mày có thể... Đừng nói với tao rằng Sophia... ", Bá tước khẳng định trong hoài nghi.

Tiếng hát như âm thanh vọng xuống từ thiên đường. Đó là điều mà ông ta chưa từng dám mơ rằng mình sẽ nắm giữ được giọng ca đó.

" Chưa kết thúc đâu. "

Lời bài hát tiến vào tâm trí hắn, kéo hắn vào vùng đất của những giấc mộng, xoa dịu ông, nhấn chìm hắn trong ảo cảnh mềm như bông.

Nhưng ẩn trong giai điệu ngọt ngào đó, là phẫn nộ, là mùi máu tanh dần xâm chiếm căn phòng.

Cảm giác ngột ngạt bao trùm lấy hắn, nó siết chặt và giam hãm hắn, tựa như một thứ độc dược ẩn dưới lời ban phước của thiên thần.

Sẵn sàng dồn hắn vào cái chết khoái lạc nhất.

Hắn có thể cảm thấy điều đó từ tiềm thức của mình.

" Bọn chúng đều là Siren, nhưng sự khác biệt này.... "

Bài hát này có thể khiến một người bình thường loạn trí, một tiếng hát nhỏ nhẹ nhưng cũng đủ để khiến những kẻ cao quý nhất của đế quốc phải phủ phục dưới chân.

Thậm chí có thể kiểm soát cả một đế chế.

" Hãy cho tôi nghe thêm nữa! Thêm một lần nữa! "

Bá tước cầu xin, hắn loạng choạng đứng dậy và ngã xuống nền đất vì vướng vào chai rượu rỗng.

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn khóa chặt trên người Siren, hắn vươn tay cố nắm chặt lấy hình ảnh mà hắn luôn khao khát.

Thật kinh tởm.

Aria khẽ liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt cô không thể che giấu được sự ghê tởm.

" Chỉ nghĩ rằng tôi đã hy sinh vì một gã thảm hại như ông. Chỉ nghĩ rằng tôi đã thỏa mãn lòng ích kỷ của đám người không biết gì ngoài tiền tài và quyền lực. Tôi mới thấy mình ngu ngốc đến nhường nào."

Bá tước Cortez.

Hắn kiểm soát đứa con gái thơ ngây của mình bằng bạo lực. Hắn buộc con gái mình tham gia vào những cuộc giao dịch của hắn, phải làm những điều ngoài sức tưởng tượng.

Bạo lực hắn mang đến cho cô bé, vẫn còn mới nguyên trong ký ức. Những vết bầm tím mới xuất hiện trên cơ thể cô bé mỗi

đêm không chỉ hằn lên da thịt mà đã trở thành những nỗi đau chỉ thấy được từ bên trong. Cô bé rất sợ hắn - cha của cô, nhưng

từ giờ sẽ không còn như vậy nữa....

"Giọng hát của tôi sẽ là điều cuối cùng cha nghe thấy

tối nay."

Lời nói lạnh lùng của Aria tạm thời thanh tỉnh tâm trí mơ hồ của hắn.

'Chà, cha biết rất rõ bài hát này.'

Đó là bài hát đầu tiên hắn dạy cô.

Một bài hát để đối phó với những quý tộc đã biết những điều họ

không nên biết.

"Cha sẽ quên hết mọi thứ."

"Không! Mày đang làm cái quái gì vậy!"

Siren không quan tâm người cha ngu muội đang giãy giụa phản đối của mình.

Giọng hát thanh thoát của cô lại vang lên một lần nữa, không mang theo dù chỉ một chút xót thương.

"Tiếng hát kia phải chăng chỉ là sương khói. Đêm đen kia biến mất như thể, nó, chẳng là gì ngoài ảo ảnh."

Một phần tâm trí Bá tước dần tan rã, mờ đi như vệt tuyết đầu tiên

của mùa hè. Từng dòng ý thức vụn vỡ hoang tàn như những tòa tháp phủ bụi trong dòng thời gian.

Một làn sương mù dần dần che phủ toàn bộ cơ thể và ký ức hắn biến mất không một dấu vết.

"Mọi thứ đều là một giấc mơ."

"Không, không phải là giấc mơ. Siren, người mà tôi luôn khao khát, đang đứng trước mặt tôi."

Bá tước tuyệt vọng bịt tai và lắc đầu, như thể làm như vậy, có thể giữ lại một phần ký ức.

Giọng hát đó.

Không có gì có thể so sánh với giá trị của nó. Dù là tất cả những thứ hắn đang có, dù là danh dự, quyền lực, vinh quang, hay sự giàu có có thể thỏa mãn lòng tham của hắn...

Tuy nhiên, niềm khao khát cả đời của hắn đã sụp đổ mọi khi cô hát câu ca cuối cùng, đặt một dấu chấm hết cho tất cả.

"A, tất cả chỉ là một giấc mộng."

Bá tước quay cuồng dưới áp lực của thứ sức mạnh quyền năng đó, vị máu tanh mùi rỉ sắt nghẹn ứ trong cổ họng của hắn.

"Siren!!!" Hắn ta hét lên khi ho ra máu, vắt kiệt tất cả sức lực còn sót lại của hắn.

Bài hát đã kết thúc.

Tiếng kêu thảm thiết của Bá tước cuối cùng cũng dừng lại, và

Aria không còn tìm thấy lý do để nghe lời trăng trối của cha mình nữa.

Nó không có gì khác biệt đối với cô vì cô sẽ cho hắn ta bất kỳ cơ hội nào để cầu xin sự tha thứ.

Nhìn người cha Bá tước của mình bằng đôi mắt vô cảm, Aria lạnh lùng hỏi:

"Nước mắt của nàng tiên cá ở đâu?"

"Nước mắt nàng tiên cá... uh... ở trong ngăn kéo của

bàn cạnh giường ngủ của tôi, trong hộp trang sức..."

"Chìa khóa đâu?"

Hắn lục lọi trong các túi của mình, ánh mắt vụn vỡ mất tiêu cự. Một tiếng leng keng kêu vang trước khi chìa khóa xuất hiện từ một trong những chiếc túi.

Aria giật chiếc chìa khóa khỏi tay hắn và chạy thẳng vào phòng ngủ của Bá tước.

Cô xoay chìa khóa và tìm thấy một hộp đồ trang sức bên trong

ngăn kéo. Cô cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ. Bên dưới hộp là một bông tai ngọc trai, tỏa ánh sáng lấp lánh như cầu vồng hắt lên bóng của Aria

'Tìm được rồi, nước mắt nàng tiên cá.'

Cô không bao giờ dám chống lại cha mình vì đôi bông tai mà hắn có, hay còn được gọi là 'The mermaid's tears' ( nước mắt nàng tiên cá).

Nước mắt nàng tiên cá đã có thể chống lại sự tác động từ giọng hát của Siren. Nó giống như một lá chắn bảo vệ người đeo chúng, thậm chí là những tiếng hát nguyền rủa từ những Siren mang ác ý.

Người đeo chiếc khuyên tai này không thể bị làm hại bởi Siren.

"Mình đã có thể chạy trốn khỏi cha ngay sau khi mẹ chết.'

Trớ trêu rằng, Bá tước luôn đeo khuyên tai ở mọi nơi, nhưng sau khi Sophia chết, hắn đã khóa đôi bông tai trong ngăn tủ.

Hắn chỉ đeo lại nói khi danh tính Siren của Aria bị lộ.

'Mẹ...'

Aria vuốt ve hộp trang sức bằng những ngón tay nhỏ bé và

trầm ngâm.

"Giá như mình về sớm hơn vài ngày".

Aria lắc đầu.

Cô đã đủ may mắn để quay lại đúng lúc này. Nếu cô ấy về muộn một chút, cô ấy sẽ không thể thoát ra khỏi bàn tay của Bá tước

và quá khứ sẽ lặp lại một lần nữa.

Nỗi nhớ về mẹ, về hơi ấm và sự dịu dàng của mẹ là lời nhắc nhở cô không được tham lam. Nếu không, cô sẽ đánh mất cơ hội trời ban này.

Aria đóng hộp trang sức lại và nắm chặt lấy đôi bông tai.

* * *

Cô thực sự đã trở lại.

Trở lại khi cô còn là một đứa trẻ 10 tuổi.

Aria đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình.

'Mình nghĩ mình sẽ bị đày xuống địa ngục.'

Cô đã từ chối Chúa, nhưng thay vì bị trừng phạt, cô đã được trao một cơ hội khác. Một cuộc sống mới để thay đổi những năm tháng ký ức tồi tệ đó.

Thật nực cười.

Giờ đây sẽ không còn vết cháy biến dạng trên làn da, cũng như đôi chân mảnh khảnh chưa gãy này.

'Mình có thể thay đổi tương lai.'

Tựa như từng vòng xiềng xích đã bị dỡ bỏ, Aria đã có được tự do mà cô ao ước suốt đời.

Không gì có thể giam hãm được cô, Bá tước, đám quý tộc, thậm chí là hoàng đế. Khởi nguồn của những cơn ác mộng thời thơ ấu, nỗi ám ảnh cả cuộc đời cô, cuối cùng đã biến mất.

'Mình làm gì bây giờ nhỉ?'

Tâm trí cô chợt nhận thức về tương lai đáng lo ngại của mình.

Thật không may, lọ thuốc cô đã uống có tác dụng phụ. Ngoài việc khiến che giấu giọng hát, thuốc cũng rút ngắn tuổi thọ của cô.

Thuốc đã cho phép tự do của Aria có giới hạn thời gian.

Đó là điều mà cô không thể thay đổi ngay cả khi cô đã du hành ngược thời gian.

'Mình sẽ chết khi mình hai mươi tuổi...'

'Với thời gian hạn chế này, làm thế nào để sử dụng chúng một cách có ý nghĩa? '

Chỉ có một điều chắc chắn là cô không bao giờ được để bất cứ ai biết rằng cô là Siren duy nhất còn sót lại.

'Những bài hát của mình sẽ khiến mọi người phát điên.'

Bài hát của Siren là thứ thuốc độc dụ hoặc tâm trí con người. Nó là âm vang đến từ thiên đường, nhưng cũng là tiếng hát của ác quỷ. Chúng có thể mê hoặc con người tiến tới bờ vực của điên cuồng, đầu độc tâm trí của họ.

Aria đã chán ngấy với những tình huống như vậy.

Đột nhiên, cô chợt nhớ lại một người đặc biệt, người đã giữ cô lại khi cô đang ở lằn ranh sinh tử.

"Siren, ta nghe nói rằng nghe những bài hát của nàng có thể khiến người ta phát điên."

Cũng là người đó.

"Vậy thì có lẽ ta sẽ không phiền đâu. Bởi vì ta luôn là một kẻ điên."

Cô nhớ lại giọng nói trong những giây phút cuối cùng của mình.

Đôi mắt xám của anh mờ đi như thể chúng đã mất đi màu gốc và sẽ chỉ sáng lên khi anh tàn sát quý tộc.

Đôi mắt đó vô hồn, tựa như một vì sao chớm tắt, chúng được đặt ở mọi nơi như thể chủ nhân của chúng luôn kiếm tìm sự thanh tỉnh.

Có lẽ ngài luôn khao khát sự thanh tỉnh, mặc dù có thể ngài ấy chẳng thể chịu đựng nổi nó. Có lẽ là sự tỉnh táo sẽ hành hạ tâm trí ngài. Có lẽ vì thế mà ngài không thể hạ mình xuống khỏi nơi cao vời vợi, để rồi khi giấc mộng tan biến là hiện thực tàn khốc.

'Lloyd Cardence Valentine.'

Anh ấy chỉ mới mười tám tuổi khi anh ấy kế thừa danh hiệu Đại công tước.

Tuy nhiên, bốn năm sau, một tai nạn kinh hoàng đã xảy ra. Gia tộc Valentine bị tiêu diệt một cách tàn bạo. Toàn bộ dòng tộc và thậm chí cả cấp dưới của nhà Valentine, tất cả đều bị giết. Do đó sự kiện này còn được gọi là " Thảm kịch nhà Valentine ".

Lloyd Valentine là người sống sót duy nhất...

Đương nhiên, người duy nhất còn sót lại của gia tộc Valentine không bị kết tội.

'Mặc dù không có hình phạt nào được thi hành.'

Vụ việc này được cho là đỉnh điểm cho sự phát điên của ác quỷ, đó là một lời nguyền đã được truyền lại trong gia tộc Valentine, từ thế hệ này qua thế hệ khác.

Ngay cả Hoàng đế cũng phải mắt nhắm mắt mở cho qua vụ việc.

Nói một cách đơn giản, công việc của Valentine là

bất khả xâm phạm.

'Điều đó có thể đúng.'

Thực sự anh ta có thể đã tham gia với ma quỷ

và giết tất cả cha mẹ, họ hàng, và

cấp dưới.

Sau khi nhìn thấy anh ta tàn sát các quý tộc

không chớp mắt, ngay cả một người lờ mờ

sẽ nghi ngờ anh ta.

'Nhưng anh ấy không muốn bất cứ điều gì.'

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro