Chương 3. "Tôi sẽ cho anh hạnh phúc, Lloyd Valentine"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Translator & Editor: Nguyệt Băng.

"Bài hát mà tôi đã nghe trong giấc ngủ của mình."

Giai điệu đẹp như mơ tưởng như bị dồn nén trong nước chẳng mấy chốc vang vọng khắp căn phòng.

"Tôi mở mắt ra, tỉnh dậy khỏi những giấc mơ rải rác."

Tiếng hát của Aria đã vang đến Sông Oblivion.

Giọng của cô ấy giống như một nàng tiên khéo léo, một giai điệu vui tươi nhưng cũng rất vui tai.

Pizzicato.

Anh có thể nghe thấy những sợi dây mảnh mai của một cây vĩ cầm đang được gảy từ một nơi nào đó rất xa.

"Đã qua đi, đêm huyền bí."

Ngay lúc đó, bài hát đã thành công trong việc thu phục trái tim loạn trí của bá tước.

Đây là bài hát của Siren.

"Th-thật nực cười." Ông ta nói với vẻ đầy ngạc nhiên.

"Không, không thể nào! Làm thế nào mà cô có thể.... Đừng nói với tôi rằng Sophia... "bá tước tuyên bố trong sự hoài nghi.

Nó đẹp như thiên thần, điều mà ông không bao giờ nghĩ rằng ông sẽ khao khát trong suốt cuộc đời mình.

'Không chỉ có vậy.'

Lời bài hát lướt qua đầu ông ta như một giấc mơ vừa tỉnh, những nốt nhạc xoa dịu anh, hút toàn bộ con người ông từ bên trong.

Nhưng cùng lúc đó, trong lời nói của cô có sự tức giận, và mùi máu tanh nồng nặc bao trùm khắp căn phòng.

Cường độ này là thứ mà ông không thể vượt qua; nó thu giữ và nhốt ông ta lại, giống như một thứ thuốc độc không thể chữa khỏi được ngụy trang dưới dạng cảm ứng của một thiên thần, sẵn sàng dẫn ông ta đến cái chết bệnh hoạn của mình.

Ông có thể cảm thấy nó trong tiềm thức.

'Cả hai đều là Sirens, nhưng đẳng cấp của con bé lại hoàn toàn khác biệt ...'

Bài hát đó sẽ khiến những người tỉnh táo trở nên loạn trí — một giọng hát nhỏ, nhưng lại là thứ có thể kéo cả quý tộc dưới chân cô ấy.

Có lẽ việc nắm quyền kiểm soát đế chế không phải là một điều gì quá xa tầm tay.

"Hãy để ta nghe một lần nữa! Hát nữa đi con....!" Bá tước van xin trước khi giẫm phải chai rượu và ngã xuống sàn.

Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn chằm chằm vào Siren khi anh đưa tay ra, cố gắng kìm lại cơn khát khao của mình.

Nó thật gớm ghiếc.

Aria chuyển tầm mắt lên cơ thể anh ta và nhìn chằm chằm vào anh ta, đôi mắt cô ấy đầy ghê tởm.

'Nghĩ đến việc mình đã hy sinh cho một người đáng thương như ông ta. Để thỏa mãn lòng tham của những kẻ không biết gì ngoài của cải và quyền lực. Mình đã ngu ngốc làm sao. '

Bá tước Cortez.

Ông ta kiểm soát con gái của mình, người không biết gì, bằng bạo lực - ép cô vào cuộc đấu thầu của ông ta, những điều ngoài sức tưởng tượng.

Sự bạo lực mà ông mang đến cho cô, vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của cô. Những vết bầm tím mới xuất hiện trên cơ thể cô hàng đêm khi chúng gây ra sự đau đớn mà chỉ có thể nhìn thấy bên trong. Cô sợ hãi ông ta, nhưng giờ thì không còn nữa...

"Tối nay sẽ là lần đầu cũng như lần cuối ông được nghe tôi hát."

Những lời nói lạnh lùng của Aria đã xóa tan một phần mù mịt vô lý trong tâm trí ông.

"Đợi đã! B-bài hát này là... "

'Đúng thế, ông biết rất rõ bài hát này.'

Đó là bài hát đầu tiên ông giới thiệu với cô.

Một bài hát để đối phó với những người quý tộc biết những điều họ không nên biết.

"Ông sẽ quên mọi thứ."

"Không! Mày đang làm gì đấy hả!"

Siren đã không quan tâm sự phản đối kịch liệt của ông ta. Giọng hát giao hưởng của cô ấy lại một lần nữa trở nên sống động, không hề mang theo một chút thương cảm nào.

"Tiếng hát giống như một ảo ảnh. Màn đêm biến mất như thể chỉ là một ảo ảnh ".

Một phần của anh mờ đi như dấu vết của tuyết đầu mùa hạ. Từng phần kí ức tồn tại trong anh đều bị xé toạc.

Một làn khói mù dần bao phủ toàn bộ cơ thể ông ta và trí nhớ ông ta anh biến mất không dấu vết.

"Mọi thứ đều là một giấc mơ."

"Không, không phải mơ. Siren, người mà ta hằng mong đợi, đang đứng trước mặt ta. "

Bá tước tuyệt vọng bịt tai lại và lắc đầu, như thể làm như vậy, ông có thể giữ lại một phần ký ức.

Giọng hát đó.

Không gì có thể so sánh được giá trị của nó. Với thứ đó trong tay, danh dự, quyền lực, vinh quang hay của cải đều không thể thỏa mãn lòng tham của ông ta...

Tuy nhiên, khao khát cả đời của ông đã lên án nỗ lực của ông khi cô hát câu cuối cùng, tự mình kết thúc đoạn kết mà không có ông trong đó.

"Ah, mọi thứ chỉ là một giấc mơ."

Anh ta quay cuồng dưới sức mạnh quá lớn khi mùi vị kim loại đẫm máu xuyên qua cổ họng.

"Siren !!!" Ông ta hét lên khi ho ra máu.

Đôi mắt ông ta đờ đẫn khi ánh mắt kiên quyết của ông ta cuối cùng cũng chùn bước. Ô ta hét lên lời cầu xin cuối cùng của mình khi giọng nói của cô vắt hết sức lực còn lại của ông ta.

Bài hát đã kết thúc.

Tiếng kêu thảm thiết của vị bá tước cuối cùng cũng dừng lại, và Aria không còn lý do gì để nghe những lời hối hận của hắn nữa. Điều đó không có gì khác biệt đối với cô vì cô thậm chí sẽ không cho ông ta cơ hội để cầu xin sự tha thứ.

Nhìn vào người đàn ông vô tri, Aria lạnh lùng hỏi, "Nước mắt của nhân ngư ở đâu?"

"Nước mắt của nhân ngư... nó ở... bên trong ngăn kéo của bàn cạnh giường của ta, trong một hộp trang sức...."

"Chìa khóa đâu?"

Ông ta lục tung túi quần, ánh mắt mờ mịt đầy hoang mang. Một tiếng leng keng vang lên trước khi chiếc chìa khóa bật ra từ một trong những chiếc túi của bá tước.

Aria giật chiếc chìa khóa khỏi tay ông ta và chạy thẳng vào phòng ngủ của bá tước.

Cô quay chìa khóa và tìm thấy một hộp trang sức bên trong ngăn kéo. Cô cẩn thận mở chiếc hộp nhỏ. Bên dưới chiếc hộp là một chiếc bông tai bằng ngọc trai, ánh sáng bảy sắc cầu vồng của nó tỏa sáng bên dưới bóng của Aria.

'Tìm thấy nó rồi, nước mắt của nhân ngư.'

Cô không bao giờ dám chống lại cha mình vì đôi bông tai mà ông có, hay còn được biết đến với cái tên 'Nước mắt của nhân ngư'.

Nước mắt của nhân ngư có thể chống lại ảnh hưởng của giọng hát Siren. Nó giống như một tấm khiên bảo vệ người mặc, khỏi giọng hát ác ý của Siren.

Người đeo chiếc bông tai này là một người mà ngay cả một Siren cũng không bao giờ có thể làm hại được.

'Mình đã có thể chạy trốn khỏi cha mình ngay sau khi mẹ mình qua đời.'

May mắn thay, bá tước đã từng mang 'nước mắt của nhân ngư' đi bất cứ nơi đâu, nhưng sau khi Sophia chết, ông ta vẫn để nguyên đôi bông tai trong ngăn kéo của mình.

Ông ta bắt đầu đeo lại nó kể từ khi danh tính của Aria là Siren bị phát hiện.

'Mẹ...'

Aria dùng ngón tay quét hộp trang sức và mở hộp.

'Giá như mình quay lại sớm hơn vài ngày.'

Aria lắc đầu.

Cô may mắn trở về đúng lúc. Nếu cô ấy trở về muộn hơn một chút, cô ấy sẽ không thể thoát ra khỏi tầm kiểm soát của vị bá tước một cách suôn sẻ như lúc đó.

Cô nhớ mẹ, ngay cả hình ảnh của mẹ nhiều biết bao, điều quan trọng là không được tham lam. Ít nhất, cô ấy sẽ mất cơ hội tình cờ này.

Aria đóng chặt hộp đựng đồ trang sức và nắm chặt đôi bông tai trong tay.

* * *

Cô ấy thực sự đã trở lại.

Quay trở lại khi cô ấy là một đứa trẻ 10 tuổi.

Aria đặt tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình.

'Mình cứ tưởng mình sẽ phải đến địa ngục.'

Cô đã từ chối Chúa, nhưng thay vì bị trừng phạt, cô lại được trao cho một cơ hội khác. Một cuộc sống mới để xây dựng lại hình ảnh của những năm tháng đầy kỷ niệm tồi tệ.

Thật là nực cười.

Bây giờ sẽ không có vết bỏng làm biến dạng da của cô ấy cũng như hai chân mảnh mai nhưng bị gãy.

'Mình có thể thay đổi tương lai.'

Aria cảm thấy không bị trói buộc, vì cô đã được trao cho sự tự do mà cô khao khát suốt đời.

Sẽ không có gì có thể xích cô lại, không phải bá tước, quý tộc đáng ghét, và chắc chắn không phải hoàng đế. Hạt giống của những cơn ác mộng thời thơ ấu, đã ngự trị cả cuộc đời cô, cuối cùng đã biến mất.

'Mình nên làm gì bây giờ?'

Tâm trí cô đau đớn về tương lai đáng lo ngại của mình.

Thật không may, lọ thuốc cô ấy đã phải uống từ nhỏ sẽ gây ra hậu quả nghiệm trọng. Ngoài việc làm mất dây thanh quản của cô ấy, lọ thuốc còn làm giảm tuổi thọ của cô ấy.

Thuốc cho Aria tự do, nhưng lại có giới hạn thời gian.

Đó là điều mà cô ấy không thể thay đổi ngay cả khi cô ấy đã du hành ngược thời gian.

'Mình sẽ chết vào năm 20 tuổi ...'

'Với quỹ thời gian có hạn này, làm sao mình có thể trải qua phần đời còn lại của mình một cách ý nghĩa?'

Chỉ có một điều chắc chắn là cô ấy không bao giờ nên để bất cứ ai biết rằng cô ấy là Siren duy nhất còn tồn tại.

'Các bài hát của tôi sẽ khiến mọi người phát điên.'

Âm nhạc đầy mê hoặc của Siren mê hoặc nhưng đồng thời cũng đầu độc tâm trí của mọi người. Giọng nói của họ có thể khiến mọi người mất trí và làm tha hoá suy nghĩ của những người đó.

Aria đã phát ngán với những tình huống như vậy.

Đột nhiên, cô nhớ lại một cá nhân kỳ lạ đã giữ cô trên bờ vực của cái chết.

"Siren, tôi nghe nói rằng việc nghe các bài hát của cô khiến mọi người phát điên."

Chính lúc đó.

"Vậy thì tôi đoán là tôi sẽ không điên đâu. Bởi vì tôi đã luôn luôn bị điên. "

Cô nhớ lại giọng nói trong những giây phút cuối cùng của mình.

Đôi mắt xám của anh ta mờ đi như thể chúng đã mất đi màu ban đầu, và sẽ chỉ sáng lên khi anh ta tàn sát các quý tộc.

Đôi mắt anh vô hồn và vô hồn, ánh nhìn lướt khắp nơi như tìm kiếm sự trong sáng.

Có lẽ anh ta muốn sự tỉnh táo, mặc dù anh ta không thể chịu đựng được. Có lẽ sức mạnh tinh thần đang dày vò tâm trí anh ta. Có lẽ vì vậy mà anh ta không thể dứt ra khỏi giấc mơ bay cao, viển vông đang dần tàn lụi khi tiếp xúc với thực tế tàn khốc.

'Loyd Cardence Valentine.'

Anh ta chỉ mới mười tám tuổi khi thừa kế tước vị Đại công tước.

Tuy nhiên, 4 năm sau, một tai nạn kinh hoàng xảy ra. Các Valentine đã bị tiêu diệt một cách tàn bạo. Toàn bộ huyết thống và thậm chí cả cấp dưới của họ, đều đã bị giết. Do đó nó được đặt tên là 'Sự cố Valentine.'

Loyd Valentine là người duy nhất sống sót sau thảm kịch...

Đương nhiên, anh ta bị coi là tội phạm.

"Mặc dù không có hình phạt nào được thực hiện."

Sự việc được cho là đỉnh điểm của sự điên cuồng của ác quỷ, được truyền sang qua các Valentine , thế hệ này qua thế hệ khác.

Ngay cả Hoàng đế cũng bỏ qua sự việc.

Nói một cách đơn giản, công việc của các Valentines là bất khả xâm phạm.

'Điều đó có thể là thật lắm chứ.'

Quả thực anh ta có thể dính líu đến ma quỷ và giết chết tất cả cha mẹ, người thân và cấp dưới của mình.

Sau khi nhìn thấy anh ta tàn sát các quý tộc mà không cần để mắt đến, ngay cả một người mờ mắt cũng sẽ nghi ngờ anh ta.

"Nhưng anh ấy không muốn bất cứ điều gì."

Mỗi người ký hợp đồng với quỷ đều có mong muốn riêng của họ. Đó có thể là vàng, vinh quang hay danh dự, nhưng chắc chắn đó là thứ mà họ vô cùng mong muốn. Một cái gì đó mà họ sẽ cung cấp bất cứ thứ gì để có được. Ngay cả bằng cách giao dịch với ma quỷ.

Nhưng không phải anh ta.

Đôi mắt của anh ta thậm chí không rực lửa giận dữ và báo thù như những gì hiện diện ở Aria. Không có niềm đam mê cũng như sự sốt sắng.

'Đôi mắt của anh ấy chỉ ... trống rỗng.'

Đôi mắt trống rỗng không ham muốn gì của anh, vậy mà anh không ngần ngại giúp cô trả thù.

Anh ấy cho cô một sự lựa chọn.

Giống như một con quỷ.

Cô không nghĩ rằng anh ta có thể là kẻ đã gây ra vụ thảm sát của Valentine.

'Một người đàn ông không muốn bất cứ điều gì.'

Aria đã cho anh ta lợi ích của sự nghi ngờ.

Bởi vì anh đã cho cô hy vọng.

'Tôi sẽ cho anh hạnh phúc.'

Nếu anh ấy chấp nhận cô.

'Tôi có thể dành phần đời còn lại ngắn ngủi của mình bên cạnh anh không?' Aria nghĩ.

Cô muốn trở thành con đom đóm soi sáng đêm đen nhất của anh. Dành cả cuộc đời của cô cho anh, mong muốn được bảo vệ anh, và sẵn sàng gánh chịu đau khổ nếu đó là hạnh phúc của anh.

* * *

'Những người hầu bị mất trí.'

Sàn gỗ trên gác xép kêu cót két dưới bước chân nặng nhọc của người hầu.

Aria ngồi trên giường, mắt cô nhìn ra cửa sổ trước khi thu lại ánh nhìn về phía những người hầu gái.

Những người hầu gái đặt bữa sáng của cô trên chiếc khăn màu vàng đã ngả màu.

Trên khay là món cháo vàng chảy nước với mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra khắp phòng.

"Đây là ... cháo?"

"Bá tước bảo chúng tôi phải tắm rửa và mặc quần áo cho cô ta."

"Tại sao bá tước đột nhiên quan tâm đến cô ta?"

"Tôi không biết."

Họ không thể không chế nhạo khi nhìn thấy đứa trẻ. Ánh mắt họ đầy khinh bỉ và coi thường.

Aria là người bị ruồng bỏ khỏi dinh thự. Mọi người đều biết cô là nạn nhân từ sự ngược đãi của bá tước, nhưng không ai ủng hộ cô. Do đó họ coi cô như một hồn ma.

Họ đứng đó, không làm gì khác ngoài việc nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo.

"Có lẽ bá tước đang có ý định thừa nhận cô ta là con của mình?"

"Hả, không thể nào."

"Đúng vậy . Ông ấy thậm chí còn tuyên bố rằng ông ấy sẽ không đăng ký cho cô ta vào gia phả ngay cả sau khi ông ấy chết ".

"Có phải vì ông ấy say không? Kể từ khi mẹ cô ta qua đời, ông ấy chỉ uống rượu suốt ngày ".

"Không phải ông ấy đang muốn thay thế cô ta sao? Có lẽ ông ấy đang muốn thay thế mẹ cô ta như một con búp bê ".

Aria có tất cả các đặc điểm khác biệt của dòng máu Siren.

Mái tóc của cô ấy mềm mại xõa xuống eo, giống như hoa anh đào giữa mùa xuân.

Đồng tử của cô ấy lấp lánh như thể nó là một viên sapphire màu hồng được đánh bóng, và màu hồng phấn nhuộm lên má cô ấy một sắc đỏ....

Vẻ ngoài của cô ấy ẩn chứa một khía cạnh đáng yêu mà không ai có thể phủ nhận. Nét duyên dáng của đứa trẻ còn tỏa sáng hơn cả một mùa xuân hân hoan, với ấn tượng thanh tao như vậy, ai đó có thể nhầm cô ấy là một nàng tiên mùa xuân.

'Siren.'

Mọi người nói về niềm tin của họ về sinh vật huyền thoại, nhưng họ sẽ luôn đồng ý về một điều.

Vẻ ngoài tuyệt đẹp của họ.

Siren hát ngọt ngào đến nỗi cô ấy ru mọi người vào bài hát của mình — bằng giọng hát mà cô ấy mê hoặc, với vẻ đẹp của cô ấy mà cô ấy tước đoạt lý trí — giọng nói và thị giác đều đối phó với sự hủy diệt và chết chóc.

'Nó từng là một truyền thuyết vô căn cứ.'

Nhưng khi Sophia, mẹ của Aria, lần đầu tiên xuất hiện, thế giới không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự tồn tại của họ.

Sự tồn tại của một con quái vật xinh đẹp, Siren.

'Hãy nhìn vào mắt cô ta. Chúng giống như những viên ngọc quý, bẫy người ta bằng ánh mắt mê hoặc của nó. '

Một trong những người hầu ngồi trên giường và nhìn chằm chằm vào đứa trẻ. Tâm trí cô ta rối bời trước khi cô ta sớm tỉnh lại và nói, "Tôi đang nói gì thế này, cô ta thậm chí không thể nói được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro