Chương 32. Nữ công tước khỏi bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đó là không thể. Phu nhân là người phải chết ngày hôm nay.

Đó là lẽ tự nhiên.

Những gì cô ấy muốn làm là phá vỡ luật lệ của thế giới.

'Đáng lẽ mình nên nói như vậy....'

Thật khó để Carlin nói lời từ chối một cách chắc chắn như lần trước.

Anh còn thậm chí không thể trốn tránh.

Cũng giống như hồi đó, khi anh miễn cưỡng đề nghị cô chứng minh khả năng của mình, Aria hiện tại có một sức mạnh đến nỗi anh không thể chống lại bằng cách nào đó.

'Đôi mắt suy sụp đó.'

Với một màu nhẹ nhàng như những cánh hoa.

Lạ thay, có một sức mạnh mãnh liệt khiến mọi người tin tưởng, cảm động.

"Mình điên rồi. Đúng là điên thật rồi."

Carlin liên tục càu nhàu.

Đó là bởi vì anh ấy đã sẵn sàng chấp nhận một yêu cầu trẻ con của một đứa trẻ mười tuổi.

Không hiểu sao, ngay từ lần đầu tiên cô phá cửa, anh đã có linh cảm chẳng lành rồi.

"Dù coi có là thiên tài bẩm sinh đi chăng nữa thì khi xuyên thủng lõi , cô cũng sẽ chết đó."

"Ừm."

"Thế nên, tôi sẽ tạm thời kích hoạt nó. Nói một cách dễ hiểu hơn, tôi sẽ sử dụng ma thuật của mình để mở ra một con đường

' Mình nghĩ mình lại không nói lại được rồi.'

Aria mở to mắt như thể ngạc nhiên, và sau đó gật đầu.

Cô không quan tâm đó là gì, miễn là cô có thể sử dụng sức mạnh của mình ngay bây giờ.

"Như tôi đã nói trước đó, nếu cô tiếp nhận nguồn năng lượng khác với năng lượng vốn có của mình, sẽ gây ta tác dụng phụ rất lớn. Nó sẽ gây ra rất nhiều áp lực cho cơ thể của cô... "

Carlin thở dài trong khi nói.

Aria bây giờ đang ướt đẫm trong mưa.

Nhưng, cho dù nước có chảy ra từ cơ thể hay không, cô ấy thậm chí không nghĩ đến việc lau khô nó.

Cô ấy dường như không quan tâm đến tình trạng của cơ thể mình.

Anh không khỏi thở dài.

"Nhất định phải sống sót, nếu không tôi sẽ bị ông chủ của mình giết chết."

"Ừm, nhất định."

"Trả lời hay quá nhỉ."

Carlin càu nhàu đến cùng.

Sau đó, sau khi cắn ngón tay của mình, anh ấy đã nhỏ máu và khắc dòng chữ trên trán của Aria.

Dòng chữ được khắc bằng máu ngay lập tức chuyển sang màu vàng kim, và thấm đẫm không chút dấu vết trên trán cô.

"Đây là tất cả những gì tôi có thể làm tồi."

Carlin nói vậy và chuyển Aria đến phòng của Nữ Công tước ngay lập tức.

'Nếu xuất hiện ở nơi đó bây giờ thĩ sẽ bị phát hiện mất ...!'

................

Aria có vẻ sợ hãi và nhìn xung quanh đầy xa lạ.

Nhưng lạ thay, cô không thấy ai cả.

Cô ấy đã nghĩ rằng sẽ có những người có huyết thống với Valentine sẽ ở cạnh cô ấy trên giường bệnh.

'Không có Tristan, không có Lloyd, không có Vincent....'

Aria hoảng sợ và cô ấy đứng hình trong giây lát.

Từ âm thanh bên ngoài phòng, có vẻ như không có vệ binh nào vây quanh.

'Không có ai bảo vệ căn phòng này sao.'

Cô ấy thấy lạ khi Sabina thậm chí không có người chăm sóc cho mình.

'Mình chắc chắn hôm nay là ngày cuối cùng.'

Nội thất trong căn phòng nhỏ và đơn giản đến mức khó ai có thể tin được đó là căn phòng được sử dụng bởi phu nhân của Đại công tước.

Có lẽ đây là một cấu trúc tiện cho việc di chuyển của những bệnh nhân khó vận động.

Aria lướt qua giấy dán tường đơn điệu và thiết kế đơn giản của đồ nội thất, và tìm thấy một tấm rèm trắng trải trên giường, và cô quay người về phía đó.

'Sabina.'

Bên ngoài bức màn là bóng đen của cái chết không thể che giấu.

Tiêng thở ngắn và rên nhẹ.

Aria lo lắng về tình trạng của Sabina, vì vậy cô ấy đã tiến lên một bước.

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh như sương rơi xuống.

"Rõ ràng là ta đã bảo không ai được vào rồi cơ mà."

Aria ngạc nhiên.

Đó là một hơi thở thô ráp, nứt nẻ, mỏng manh, dường như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

Nhưng Aria cảm thấy một tinh thần mạnh mẽ không thể che giấu trong giọng nói.

'Giống như một hiệp sĩ, không, như một chỉ huy hơn ....'

Aria mở to mắt và dừng bước.

Nữ Đại Công tước ho khan một tiếng, sau đó nói với cô.

"Cút đi."

"... .."

Bây giờ cô đã nhận thức được tình hình.

Tất cả những người đang bảo vệ Nữ Công tước đều bị đuổi ra ngoài, vì vậy họ không thể ở bên cạnh cô ấy trên giường bệnh.

'Nghĩ lại, mình đã nghe nói về nó.'

Bất cứ khi nào bệnh tình của Sabina trở nên nghiêm trọng, cô ấy muốn ở một mình và cô ấy đuổi mọi người ra ngoài.

Vì vậy, chồng và con trai của cô, những người không thể ở bên cạnh cô, đã đi giết rất nhiều người.

'Tại sao người lại từ chối mọi người?'

Có lẽ vì cô ấy nghĩ rằng bệnh không thể thuyên giảm cho dù cô ấy có làm gì đi nữa.

'Hoặc có thể là vì cô ấy không muốn cho ai thấy hình ảnh yếu đuối của mình.'

Aria tìm thấy vẻ ngoài của con trai Sabina, Lloyd, từ vẻ ngoài hiện tại của cô ấy vì một lý do nào đó.

Cô nghĩ, bằng cách nào đó, Sabina đang cố tình khắc nghiệt hơn.

"Ta đã bảo ngươi cút đi rồi mà?"

Aria bước tới và đứng trước tấm màn che.

Sabina, người quay đầu lại với vẻ khó chịu, giọng nói hơi giật mình bởi cái bóng nhỏ hơn cô tưởng.

Cô ấy lẩm bẩm với một giọng hơi hoang mang.

"Không ai có thể vào đây cả. Làm thế nào..."

Qua những vết nứt rải rác trên tấm màn, cô thoáng thấy bóng dáng của Sabina.

Những ngón tay gầy guộc đáng thương khiến cô nhớ đến một thánh vật mà cô từng thấy trước đây.

Aria đột nhiên tự hỏi.

'Nữ Công tước đã như thế nào trước khi ngài ấy bị bệnh?'

Cô nghĩ rằng nó sẽ hoàn toàn khác với cách cô ấy nằm bất lực như bây giờ.

Aria hít một hơi nhỏ.

Tiếp đó, với tấm màn che ở giữa, một âm thanh chứa đầy ma lực truyền đến.

"Liệu người có biết, về đất nước nơi có hoa chanh nở."

Một cách chậm rãi, lặng lẽ, cô tiếp tục lời hát của mình.

Để không làm căng thẳng bản thân

................

Cuối đời ít đau đớn hơn cô nghĩ.

Sabina không còn cảm thấy gì nữa.

Cơ thể cô vốn chỉ cảm thấy nặng nề lại càng ngày càng nhẹ đi. Nhẹ hơn lông vũ chuyển động trong không khí.

Cuối cùng cô cũng được giải thoát khỏi sự trói buộc của cơ thể ốm yếu.

Đôi mắt cô dần trở nên mờ đi, và nó trở nên tối sầm ngay lập tức.

'Ah, mình sắp chết.'

Bây giờ nó thực sự kết thúc.

Cô đã nghĩ như vậy.

"Liệu người có biết, về đất nước nơi có hoa chanh nở."

Nhưng Sabina nghe thấy âm thanh của cuộc sống đang thở vào những giác quan đang dần biến mất của cô.

Như lời ru của mẹ, tiếng hát nở trời lặng lẽ thấm vào tai như cơn mưa phùn.

"Trong bóng râm, những chiếc lá cam vàng hiện lên đầy rực lơn, cơn gió nhẹ thổi trên bầu trời trong xanh"

Mùi cỏ cay nồng xộc vào mũi cô.

Màu xanh tươi mát của mùa hè nhẹ nhàng gõ vào trái tim cô.

Mauf xanh xao xuyến dễ chịu như giọt nước rơi trên mặt nước.

"Myrtle lặng lẽ, cùng vòng nguyệt quế."

Sabina đi lang thang giữa những đám cỏ mọc um tùm.

"Bạn có biết rõ về nó không?

Nó ở đó tôi sẽ biến mất, ở đó với bạn,

hỡi người thân yêu của tôi! "

Giai điệu nhẹ nhàng tưởng chừng như bị cắt đứt và đi mỗi nơi một ngả.

Giống như một cơn gió nhẹ, quay lại phía sau cô rồi biến mất và khi cô nhìn về phía trước, nó lại đẩy cô ra sau.

"Bạn có biết khối núi có mây không?

Con la đi qua con đèo mù sương,

và những con rồng trong hang động nuôi nấng đàn mẹ cổ xưa của chúng,

và các vách đá được đánh bóng nhẵn bởi lũ lụt; "

Dòng sông đang chảy hiền hòa gặp biển rung chuyển như một cơn sóng lớn.

Sức nặng của cuộc sống lại bắt đầu đè nặng lên cô.

"Bạn có biết rõ về nó không?

Nó ở đó tôi sẽ biến mất, ở đó với bạn,

hỡi người thân yêu của tôi! "

Cô tự hỏi liệu mình có tỉnh dậy sau cơn đau không, và hơi thở của cô, vốn đã ngừng lại, bùng lên kèm theo một tiếng ho.

Ngực cô đau như bị bóp nát khi cô hít một hơi thật sâu.

Cuộc sống và nỗi đau song hành với nhau.

Tầm nhìn thoáng qua màu đen của cô lóe lên, và ngay sau đó cô bắt gặp thế giới màu ngọc lục bảo.

"Bạn có biết rõ về nó không?

Nó ở đó tôi sẽ biến mất, ở đó với bạn,

hỡi người thân yêu của tôi! "

Rồi cơn đau của cô không còn nữa, và một làn gió nhẹ quấn lấy da thịt cô.

Khi tiếng hát biến mất, cảm giác đã mất lại hiện về.

Thế giới của cô, mà cô nghĩ đã sụp đổ và biến mất, lại bắt đầu nở rộ.

Lần này, đay không phải là ảo giác, đây là thực tế.

Sabina từ từ nâng mí mắt đang nhắm nghiền của mình.

Trời mưa to.

Giọt nước trên bệ cửa sổ.

Những giọt nước chảy qua kẽ lá. Đất ẩm ướt. Và........ Một giọng hát.

'Mình vẫn còn sống.'

Cô kiểm tra dấu ấn của con người nhỏ bé bên ngoài tấm màn che.

"... Nàng tiên của mùa xuân."

Sabina tự tin lẩm bẩm.

Cô nhìn thấy một bóng dáng thật nhỏ bé, giống như một cô tiên, cô giật mình.

Nhưng cô ấy không thể tiếp tục nói chuyện.

Bởi vì cơn mê man lao đến một cách không kiểm soát.

----------------

"Khụ! Khụ!"

Aria nôn ra máu ngay khi Sabina ngủ.

Đây dường như là những gì Carlin gọi là 'tác dụng phụ của việc tiếp nhận một năng lượng khác với năng lượng tự nhiên của cô ấy'.

Cô cảm thấy như muốn nôn ra bên trong vì bụng cô sẽ không co bóp nữa.

Aria đã phải trả giá vì đã dễ dàng bỏ qua lời cảnh báo của pháp sư.

"Ho...."

Anh ta đề xuất một giải pháp thay thế an toàn hơn là xuyên thủng lõi.

Ngay cả dù là cho đến nay.

Nếu anh ta xuyên thủng lõi như cô đã yêu cầu pháp sư ngay từ đầu, cô đã thực sự chết.

'Dù sao thì, mình vẫn có thể hát bài hát chữa lành, dù chỉ là tạm thời, vì thế nên cái giá phải trả là quá rẻ rồi. "

Cuối cùng cô ấy đã cứu được Sabina.

Cô đã hoàn thành ước nguyện đầu tiên của mình một cách đúng đắn.

Cô dựa vào tường trong giây lát kinh ngạc như bị xé ra từng mảnh, nín thở, cuối cùng định thần lại.

Tiếp đó, cô ấy lấy khăn tay ra, lau môi và tay thô bạo, rồi lại đưa tay qua.

Ban đầu cô định đối phó với những tên lính canh ra khỏi phòng bằng cách hát bài hát về sự lãng quên, nhưng cô không thể.

'Có lẽ đây lý do mà pháp sư cung cấp một cuộn giấy dịch chuyển cho cô.'

Aria nắm lấy cuộn giấy dịch và xé nó thành từng mảnh như một lưỡi dao cùn.

Cùng lúc đó, thân ảnh của cô lập tức di chuyển ra khỏi cung điện chính.

"Phù."

Cô thô bạo lau vết máu trên khóe miệng trong mưa, chuẩn bị huýt sáo gọi Silver.

"Trời lại mưa."

Chính vào lúc đó.

Đột nhiên một giọng nói cắt ngang và phá vỡ sự im lặng.

Aria ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Trên sân thượng tầng hai, một chàng trai tóc đen đang nhìn cô chằm chằm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro